Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
----------------------
Trương Trình Đống mưu hại Lý Tuyết Tùng cũng không tạo nên chấn động gì, bởi vì ý của Tô Dạ chỉ là muốn nội bộ Phong Thủy Các tiêu hóa tin tức này là đủ, hắn chỉ báo cáo chuyện đã trải qua cho Khương Ngọc Thanh.
Mà Khương Ngọc Thanh đã cho Tô Dạ một câu trả lời thuyết phục đó là tự giải quyết, sau đó môn phái sẽ xóa tên Trương Trình Đống ở trong danh sách đệ tử của Phong Thủy Các, dán cáo thị một ngày, nói rõ ràng đơn giản một chút là từ ngày hôm nay Trương Trình Đống bị trục xuất khỏi môn phái.
Vốn dĩ Trương Trình Đống không hề có cảm giác tồn tại ở Phong Thủy Các, cho nên cũng không có ai để ý Trương Trình Đống rời đi, chỉ có những người để ý mới thoáng biết một số nguyên nhân, có đều Trương Trình Đống đúng là gieo gió gặt bão, nếu như bị Bách Gia Tô bắt được, chắc chắn là sẽ bị tử hình ngay tại chỗ.
Còn việc Tô Dạ an bài Lý Tuyết Tùng bên cạnh mình, tuy rằng Khương Ngọc Thanh không có ý kiến, nhưng vẫn thoáng khuyên bảo Tô Dạ, không nên quá mê muội với chuyện nam nữ. . .
Chỗ ở của Tô Dạ vẫn là tòa lầu các cũ kĩ vứt đi đó, tất nhiên là Tô Dạ có nhiều sự lựa chọn tốt hơn, có điều hắn thích thanh tĩnh, vui vẻ vì không có người đến quấy rầy hắn, hơn nữa Lý Tuyết Tùng cũng chuyển vào, có điều lại ở phòng khác.
Vốn dĩ Tô Dạ muốn sắp xếp Lý Tuyết Tùng ở cùng những nữ đệ tử khác, điều này cũng miễn người ta nói nhảm, nhưng sau cùng Tô Dạ vẫn quyết định để Lý Tuyết Tùng ở cạnh mình, lời ra tiếng vào thì sao chứ?
Phải đặt an toàn của Lý Tuyết Tùng lên hàng đầu!
Dù sao, dù sao chúng ta cũng ở hai phòng mà. . .
Thực ra là Tô Dạ nghĩ nhiều, quả thật có nữ đệ tử hoài nghi khiếu thẩm mỹ của Tô Dạ, có điều hình tượng Tô Dạ giận dữ vì hồng nhan đã đi vào lòng người, tuy rằng bọn họ rất hâm mộ Lý Tuyết Tùng, nhưng cũng không ghen tị.
Làm việc tất có nhân quả, bọn họ tin tưởng trên người Lý Tuyết Tùng có chỗ hấp dẫn Tô Dạ, cho nên bây giờ bọn họ cần phải phát hiện và đi tìm loại thẩm mỹ này, hi vọng đến lúc đó có thể chia một chén canh, về phần cùng chung một chồng. . .
Nếu như có thể khiến cho một nam nhân như Bách Gia Tô yêu, làm một tiểu thϊếp cũng khiến đêm nằm ngủ hạnh phúc không yên, ai còn để ý nhiều như vậy!
Hiện tại Tô Dạ hoàn toàn không biết, địa vị của hắn ở trong lòng đám nữ đệ tử đã vượt xa Hoắc Đạt rồi, bây giờ hắn chính là lang quân số một trong lòng các nữ nhân, hơn nữa Tô Dạ càng si tình một lòng, các nàng lại càng không thể tự kiềm chế.
Tuy Lý Tuyết Tùng và Tô Dạ ở cùng nhau, nghiêm chỉnh mà nói là ở hai phòng trong một cái lầu, nhưng Tô Dạ không can thiệp cuộc sống của nàng, bây giờ nàng là một đệ tử bình thường của Phong Thủy Các, tất cả đều giống các đệ tử khác, chẳng qua là ánh mắt của người khác nhìn nàng luôn phức tạp không nói rõ được.
Lúc này Tô Dạ bị đại trưởng lão tự mình gọi đến, Tô Dạ nghe Khương Ngọc Thanh và Địch Hồng Thâm nói qua, nếu nói đến tu sĩ chân chính có chiến lực cao nhất của Phong Thủy Các thì chỉ sợ đại trưởng lão Hàn Sơn Thủy không phân cao thấp với chưởng môn Kim Thanh Dương, chẳng qua hơn mười năm trước sau một lần bị thương nặng, sau khi khỏi hẳn mới biết bị thương căn cơ, gần như vô vọng với việc phi thăng, có điều đại trưởng lão lạnh nhạt hơn so với trưởng môn, hắn cũng không nản lòng thoái chí, nhưng cũng không quá hi vọng xa vời
Sống chết có số, phú quý tại trời.
Chiến lực của đại trưởng lão không thụt lùi ngược lại tăng lên, tuy rằng vô vọng với việc phi thăng nhưng vẫn là bộ mặt quan trọng của Phong Thủy Các.
Đại trưởng lão vui vẻ sống cuộc sống gần như là ẩn cư ở Phong Thủy Các, thỉnh thoảng cũng sẽ hướng dẫn một số đệ tử ưu tú, có điều đa số thời gian đều không ra mặt, trừ khi có công việc quan trọng cần trưởng lão chưởng môn tụ họp, đại trưởng lão mới xuất hiện trước mặt mọi người.
Ví dụ như thần đồng Bách Sát nhập môn, thi đấu dược tu ba năm một lần, còn cả trong thảo luận thiên phú dược tu và phù văn trận của Tô Dạ.
Quả thực không phải đại trưởng lão tâm huyết dâng trào mà tìm đến Tô Dạ, từ lúc Tô Dạ nhập môn thì ông vẫn luôn chú ý đến.
Không phải lúc trở thành đệ tử thân truyền của Khương Ngọc Thanh, mà là lúc cùng nhập môn với thần đồng Bách Sát.
Mặc dù hắn di chuyển không tiện, nhưng toàn bộ tin tức của Phong Thủy Các đều có thể kịp lúc truyền đến tai hắn, đại sư huynh Hoắc Đạt cũng chỉ tự nhận là nhận được tin tức đầu tiên.
Lần đầu tiên đến chỗ ở của đại trưởng lão, Tô Dạ còn tưởng là đến một ngôi nhà ở nông thôn, không có lầu các cao ngất, cũng không có bày biện trang sức tinh xảo, một gian tiểu viện vô cùng đơn giản, trong việc có một gian phòng đơn sơ đến mức sắp bị mưa gió lùa vào.
Quả thực là không hợp với phong cách của Phù Tu, rất khó để người ta tin tưởng đây là chỗ ở của trưởng lão Phong Thủy Các.
"Ngạc nhiên lắm đúng không?"
Tô Dạ nhìn đại trưởng lão đang khoan thai ngồi ở trên ghế gỗ thưởng thức trà bình thường, phe phẩy một cây quạt cũ nát, mỉm cưới với Tô Dạ hỏi.
"Là đệ tử quá mức bảo thủ. . ."
Tô Dạ không biết vì sao đại trưởng lão lại tìm hắn, nhưng dùng ngón chân nghĩ cũng biết, tuyệt đối không phải rảnh rỗi buồn chán mời hắn đến thăm nhà.
"Bách Gia Tô, hôm nay không phải ta lấy thân phận đại trưởng lão nói chuyện với ngươi, mà là lấy thân phận một người tiền bối bình thường nói chuyện với ngươi mà thôi.
Tô Dạ nghe xong nghiêm chỉnh trả lời: "Không biết tiền bối tìm ta có chuyện gì."
"Bách Gia Tô, từ ngày ta nhìn thấy ngươi vào cửa ta thật sự cảm thấy ngươi không phải hạng người đầu đường xó chợ, nói chung bọn họ đều coi thường ngươi, cho dù là chưởng môn trưởng lão hay là . . . Hoắc Đạt."
Tô Dạ thu hồi tâm tư phức tạp, nói năng cẩn thận, nhìn cái vị cường giả thân là đại trưởng lão mà không để ý bất cứ chuyện gì đã nửa bước vào Toái Tinh.
Không nói nhảm nữa, ta muốn truyền thụ một thân bản lĩnh của ta cho ngươi.
"Đệ tử có thể hỏi một chút là vì sao không?"
"Người khác ước gì được ta thu làm đệ tử, ngươi không vui mừng chút nào. . lại còn hỏi tại sao?"
Tô Dạ trả lời chuyện lạ này: "Không công không nhận lộc, có cho sẽ có cầu."
"Nếu như ta ép buộc ngươi thì sao?"
Lời còn chưa dứt, một luồng linh uy tinh thuần gào thét lao tới, đè ép Tô Dạ gần như hít thở không thông, mà dáng vẻ đại trưởng lão vẫn nhàn nhã, mỉm cười nhìn Tô Dạ.
Tô Dạ nhìn như không bị gì, nhưng chỉ có chính hắn mới biết được nếu cử động một chút toàn bộ cơ thể sẽ vỡ tan, mình đồng da sắt dưới luồng linh uy này xuất hiện vết nứt, Tô Dạ dùng hồn hải khởi động linh uy bổ sung vào vết nứt không ngừng xuất hiện.
Một người lù lù bất động, một ngườ dương dương tự đăc.
Một khắc đồng hồ đã qua, Tô Dạ phát hiện uy áp trên người còn tăng lên một chút, mà linh uy của mình đã không tu bổ kịp tốc độ của vết nứt, nếu tiếp tục qua thời gian một chén trà nhỏ nữa, chỉ sợ thật sự sẽ bị luồng linh uy mạnh mẽ này nghiền áp thành bột phấn.
"Hô. ."
Ngay lúc lo lắng không biết có nên dùng [Bạch Dạ Hành] không, sức nặng nghìn cân của linh uy không còn, Tô Dạ cũng tranh thủ cơ hội thở dốc, trả lời câu hỏi của đại trưởng lão khí thế hơn người.
"Thứ cho đệ tử khó có thể nghe theo."
Đại trưởng lão đứng dậy, có chút hứng thú nhìn Tô Dạ nói: "Cho dù là Hoắc Đặt cũng không đứng vững nối một khắc đồng hồ, có điều cái này không quan trọng."
"Người khác đều nhìn vào thiên phú và tiềm lực của ngươi, nhưng góc độ nhìn người của ta không giống nhau."
"Ngươi ngoại trừ ăn cơm đi ngủ, thời gian còn lại không phải đang luyện đan thì cũng ở thư các đọc sách, nếu không thì nghiên cứu phù văn trận, như vậy vấn đề của ta. . ."
"Ngươi không lãng phí chút thời gian nào, thậm chí có thể nói tính toán tỉ mỉ đến keo kiệt, vì sao ngươi lại vội vã như vậy?"
Tô Dạ trầm mặc không nói, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng gió, hắn tự nhận tất cả mọi chuyện đều tiến hành theo ý muốn của hắn, ít nhất là trước khi bước vào cái sân này thì xác thực là vẫn vậy.