Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
----------------------
"Trương Trình Đống lại có thể lấy được Thiên Sơn Tuyết Liên cũng là không dễ, Thiên Sơn Tuyết Liên thực sự. . ."
Tô Dạ bỗng nhiên kinh hoảng, Lý Tuyết Tùng chỉ thấy hoa mắt, Tô Dạ đứng trước mặt mình, đôi tay ấm áp tìm kiếm qua lại trên mặt mình, nhưng thấy thần sắc lo lắng trên mặt Tô Dạ, nàng biết Tô Dạ không đùa cợt nàng.
Coi như là đùa cợt, cũng chỉ sờ xoạn mà thôi, không có gì to tát. . .
Lý Tuyết Tùng nghĩ ngợi đến đây thì xấu hổ đến mức cổ đỏ ửng cả lên, Tô Dạ bỗng nhiên phát hiện khuôn mặt Lý Tuyết Tùng nóng rực như lò lửa, quan tâm hỏi: "Bây giờ muội có chỗ nào không thoải mái không?"
"Có một chút."
Nhưng có lẽ Tô Dạ đã hiểu lầm ý của Lý Tuyết Tùng, sau đó khẩn trương nói: "Tuyết Tùng, mạo phạm rồi."
Hai tay Tô Dạ bắt đầu không ngừng lướt trên người Lý Tuyết Tùng, thân là dược tu và thể tu, có thể nói Tô Dạ đối với mạch lạc huyệt đạo trên cơ thể người thuộc như trong lòng bàn tay, nhưng dù sao có một số huyệt đạo nằm ở vị trí riêng tư, hơn nữa nam nữ thụ thụ bất thân, có điều lúc này Tô Dạ cũng không nghĩ đến những điều này.
Lý Tuyết Tùng không ngờ Tô Dạ lại bắt đầu động tay động chân với nàng, tuy nàng biết chắc chắn Tô Dạ có lý do của hắn, nàng cũng tin Tô Dạ không phải là loại người khinh bạc phong lưu, nhưng vẫn bị Tô Dạ sờ đến khó chịu.
Thậm chí khi Tô Dạ cầm vào thịt mềm trước ngực nàng, hai chân nàng mềm nhũn ngã thẳng vào lòng Tô Dạ, lần ngã này thì hay rồi, động tác tay Tô Dạ càng lúc càng nhanh, lực càng lúc càng mạnh, Lý Tuyết Tùng chỉ có thể cắn răng thở hổn hển, dựa đầu vào sâu trong lòng Tô Dạ không dám nhìn hắn.
Qua nửa nén hương, Tô Dạ mới thu tay, nhìn Lý Tuyết Tùng mềm yếu vô lực trong lòng mới phát hiện vừa nãy mình sờ có phần quá đáng, tuy là cách một lớp y phục, nhưng Tô Dạ hoàn toàn có thể miêu tả lại toàn bộ cơ thể của Lý Tuyết Tùng không sai một phân.
"Tuyết Tùng. ."
"Uhm"
"Vừa nãy có phần mạo phạm. . ."
"Uhm, không sao."
Nói xong hai người đều ngẩn ra, lúc này Tô Dạ cũng cảm thấy cơ thể bắt đầu trở nên xao động, còn Lý Tuyết Tùng cũng cảm giác được toàn thân Tô Dạ phát ra khí tức khiến bản thân say mê, vì vậy hai người ôm nhau càng chặt.
Nhưng Tô Dạ vẫn kiềm chế được sự kích động nhiệt tình như lửa trong lòng, hai tay ôm vai Lý Tuyết Tùng, lúc này ánh mắt Lý Tuyết Tùng mê đắm nhìn Tô Dạ, không xấu hổ cũng không sợ hãi, hy vọng có thể nhìn nhau thâm tình mãi như vậy.
Ánh mắt này suýt chút nữa khiến Tô Dạ đánh mất lý trí, hắn chợt cắn đầu lưỡi, sau đó lay lay Lý Tuyết Tùng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tuyết Tùng, Trương Trình Đống đưa Thiên Sơn Tuyết Liên cho muội khi nào? Muội ăn chưa?"
Lúc này Lý Tuyết Tùng mới định thần lại, nhìn Tô Dạ nghiêm túc trả lời: "Mới nửa canh giờ trước, Tuyết Liên này quá quý giá, muội chưa ăn, muội định trả lại."
Tô Dạ chợt ôm chặt Lý Tuyết Tùng trong lòng, sau đó vẫn hơi sợ hãi nói: "May mà muội chưa ăn, Tuyết Liên có thể ăn sống, nhưng chỉ có cường giả cảnh giới Hóa Tinh trở lên mới được ăn sống, tu sĩ cảnh giới tu vi không đủ mà ăn sống, hậu quả khó lường!"
"A! Còn có chuyện này sao?"
Lý Tuyết Tùng bỗng phát hiện Tô Dạ không còn nhiệt tình như vừa nãy, mà bắt đầu trở nên có phần lạnh lùng, giống như ánh mắt Tô Dạ lúc này.
"Trương Trình Đống thân là đệ tử Dược Các, không thể không biết, rõ ràng hắn muốn đưa muội vào chỗ chết!"
"Bách sư huynh, có, có nghiêm trọng thế không?"
Lúc này Lý Tuyết Tùng cũng hết hồn bạt vía, may mà bản thân không tham Tuyết Liên, nếu không vừa nãy Tô Dạ cũng sẽ không lo lắng kiểm tra thân thể nàng. . . Tô Dạ vốn không phải loại người đó, nếu không đâu có đến lượt mình.
Nghĩ tới đây, Lý Tuyết Tùng không có chút cảm giác sợ hãi nào đối với việc bản thân suýt bị hại chết, ngược lại mặt lại đỏ lên, chìm đắm trong dáng vẻ Tô Dạ lo lắng cho nàng.
Tô Dạ nghiến răng hỏi: "Tuyết Tùng, muội yên tâm, ta tuyệt đối không tha cho Trương Trình Đống!"
"Uhm"
Lý Tuyết Tùng giờ đã mất năng lực suy tính, cứ nhìn Tô Dạ như vậy, Tô Dạ nói gì, nàng đều lên tiếng đáp lại, nàng tin Tô Dạ, tất cả đều giao cho nam nhân này là được rồi.
Lý Tuyết Tùng bỗng nhiên nhớ ra điều gì, sau đó nắm chặt cánh tay Tô Dạ lo lắng kêu lên: "Bách sư huynh, có lẽ gia gia của ta sẽ lén ăn nó."
Không ngờ Lý Tuyết Tùng đã nói trúng phốc, gia gia của nàng thật sự đã như lời nàng nói, lòng người không đủ như rắn nuốt voi, ăn sống Tuyết Liến hóa thành tượng băng.
Khi Tô Dạ và Lý Tuyết Tùng chạy đến lầu các của gia gia nàng, đã có rất nhiều người tụ tập ở đó, cả lầu các phủ một lớp sương băng màu xanh, dưới ánh nắng chói chang khí lạnh không tan một giọt.
Còn gia gia của Lý Tuyết Tùng ở bên trong phòng đã hóa thành một tượng băng sống động, khí tức sự sống hoàn toàn không có. . .
"Gia gia!"
Lý Tuyết Tùng bất chấp tất cả, xông vào ôm tượng băng khóc lớn, tuy nàng biết gia gia đã thay đổi rất nhiều, trở nên tham lam, trở nên lười biếng, trở nên so đo tính toán, nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là gia gia luôn yêu thương nàng, từ trước tới này đều không nỡ để nàng chịu ấm ức.
Lý Tuyết Tùng hối hận trong lòng, nếu lúc đầu bản thân từ chối Trương Trình Đống, gia gia sẽ không bỏ nàng như vậy, nhưng bây giờ không có nếu như, càng không có thuốc hối hận.
Tô Dạ tỏ ý bảo những người khác đi ra ngoài, sau đó khẽ đóng cửa.
Tô Dạ cũng rất đau lòng và căm giận, có lẽ hắn biết Trương Trình Đống vẫn còn căm ghét hắn, nhưng hắn thực sự không ngờ rằng Trương Trình Đống lại sẽ ra tay từ chỗ Lý Tuyết Tùng.
Điều này đã vang lên cho Tô Dạ hồi chuông cảnh báo, dường như sau khi từ giới "Linh" ra, "dự cảm" của hắn trở nên dần dần có phần chẫm trễ, hắn cười nhiều, ít buồn, thậm chí bắt đầu từ từ hòa nhập vào trong Phong Thủy Các từ tấm chân tình, giải quyết sự việc không còn quyết đoán như trước. . .
"Tuyết Tùng, xin lỗi."
Lý Tuyết Tùng biết ý của Tô Dạ, Trương Trình Đống và Tô Dạ có nợ cũ, nhưng luôn sợ Tô Dạ nên mới tìm đến tạp tu yếu đuối vô lực như nàng, gián tiếp hại chết gia gia của nàng.
Nhưng nàng không sinh lòng trách cứ Tô Dạ, nàng biết vì có Tô Dạ, nàng và gia gia mới được thay đổi cuộc sống, muốn trách Tô Dạ chi bằng nói bản thân gia gia thực sự quá tham lam mà mất mạng, nhìn Tô Dạ bi thương, Lý Tuyết Tùng càng oán giận bản thân, vì vậy khóc càng thương tâm.
Tô Dạ khẽ ôm lấy Lý Tuyết Tùng, dịu dàng vỗ vào bả vai hứa hẹn: "Tuyết Tùng, từ hôm nay trở đi nàng ở bên cạnh ta, còn nữa. . . Trương Trình Đống phải nợ máu trả bằng máu."
Nước sông cuồn cuộn liên miên bất tận, tuy Hoắc Đạt đã nhìn hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ cảm thấy chán ghét, thậm chí mỗi lần đều sinh lòng sợ hãi đối với sức mạnh tự nhiên, sơn xuyên hà nhạc này có lúc nào không là một trạng thái khác của linh uy thiên địa?
Con người, mới là sinh mệnh ngu dốt nhỏ bé nhất, nhưng sinh mệnh nhỏ bé này lại có thể nhiều lần tạo ra kỳ tích, khả năng cưỡi mây vượt gió rời núi đều là của con người, nghịch thiên hành sự thành tựu trùng trung là của con người. . .
Hoắc Đạt vẫn trong cơn say chính mình, Trương Trình Đống đột ngột xuất hiện bên cạnh Hoắc Đạt.
"Đại sư huynh, đã giao Tuyết Liên cho Lý Tuyết Tùng rồi."
"Ta đã nói sư đệ là người thông minh, thiên hạ rộng lớn chỗ nào cũng có thể làm tổ.
Trương Trình Đống có phần căng thẳng, da đầu tê dại nhìn Hoắc Đạt, giọng nói hơi run run hỏi: "Vậy còn chuyện sư huynh hứa với đệ . . ."
"Sư đệ đừng căng thẳng, lẽ nào đệ nghĩ rằng ta sẽ gϊếŧ người diệt khẩu?"
Trương Trình Đống bỗng thất kinh, không ngờ Hoắc Đạt lại coi sự lo lắng tận đáy lòng nói ra như một trò cười.
"Sư đệ yên tâm, ta nhận được sự yêu mên của các sư huynh đệ chính là bằng uy tín, nếu làm chuyện qua cầu rút ván, đệ cảm thấy ta còn được làm đại sư huynh sao?
"Sư huynh nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chỉ là một Lý Tuyết Tùng nhỏ bé. . ."
"Nhiệm vụ của đệ đã hoàn thành, những chuyện khác không cần nói nhiều, nếu đệ không giữ bổn phận, vậy thì không trách được sư huynh."
Toàn thân Trương Trình Đống cứng đờ không nói nhiều nữa, mà nhận một bức thư mà Hoắc Đạt đưa cho.
"Đến Linh Thú Cung tìm Đồng Quỷ, hắn sẽ sắp xếp cho đệ."
"Lẽ nào là Đổng Quỷ biệt hiệu Khả Khu Bách Thú?
"Trương sư đệ còn không đi, ngộ nhỡ Bách Gia Tô đuổi đến thì không ổn đâu."
Trương Trình Đống nhìn Hoắc Đạt từ từ lui xuống, sau đó quay người chạy thục mạng.
Hoắc Đạt không biết đóa Tuyết Liên này có thể gây ảnh hưởng lớn thế nào cho Tô Dạ, nhưng Trương Trình Đống chủ định là phải biển mất khỏi thế giới này, chỉ có điều ra tay với người nhà cũng không tốt, không sợ ngộ nhỡ, chỉ sợ để lại manh mối ngoài ý muốn thì không hay.
"Trương Trình Đống sư đệ phải quý trọng thời gian, hưởng thụ cảnh đẹp trên đường đi. . ."