Lúc này tất cả đệ tử và Khương Ngọc Thanh đều lộ vẻ tuyệt vọng, Tô Dạ ra tay quá đột ngột, còn ứng phó của trưởng lão Phúc Lâm Môn quá tàn ác, coi như Tô Dạ có thể sống sót. . .
Tô Dạ tỏ vẻ không chút biểu cảm nhìn cánh tay của mình từ từ bị hút vào vòng xoáy đang chuyển động cực nhanh, âm thanh chói tai ma sát vào lòng mỗi người, rất nhiều nữ đệ tử che mắt khóc lóc, còn nam đệ tử cũng không đành nhìn Tô Dạ bị hành hạ như vậy.
Tô Dạ có thể cảm nhận được cánh tay của mình như bị lăng trì, thiên đao vạn quả làm máu thịt bay tung tóe, thậm chí nhuốm đỏ cả bức tường gió, một màu đỏ tươi khiến người ta cảm thấy một vẻ đẹp bi thương.
Dù sao cũng là phù tu cảnh giới Hóa Tinh. . .
Da đồng không chịu nổi, nhưng xương sắt vẫn có thể chống đỡ, hơn nữa trước nay Tô Dạ chưa từng dừng tu luyện túy thân, vì hắn biết luyện túy thân không phải một sớm một chiều là có thể nhìn thấy kết quả, làm việc gì cũng không thể thành công ngay.
Đau không?
Thực sự rất đau. . .
Đau đến mức không nói ra lời.
Nhưng, đau mấy cũng không đau sót cõi lòng bằng lúc nhìn Lý Tuyết Tùng bị thương, lúc đó Tô Dạ không biết làm sao, hoài niệm về mẫu thân là cơ duyên, nhưng bây giờ Lý Tuyết Tùng là cả thế giới trong mắt Tô Dạ, giống như Dương Hoa, dù thế giới sụp đổ, tuyệt vọng, thống khổ bi thương còn mãnh liệt hơn bây giờ trăm lần.
Bỗng nhiên bức tường gió nhuốm máu đỏ tươi tiêu tán trong nháy mắt.
Lúc này trời đất không tiếng động, mọi người như rơi vào mộng ảo nhìn cảnh tượng trước mắt, nữ đệ tử ngừng khóc, cắn chặt môi, trong lòng nam đệ tử như có ngọn lửa vô danh đang bùng cháy, tất cả đều là vì nam nhân trước mặt.
Quên mất hắn mới mười bốn tuổi, quên mất hắn chỉ là một dược tu, quên mất hắn chỉ có tu vi cảnh giới Thôn Khí.
Trưởng lão Phúc Lâm Môn cảm thấy bản thân sắp không thở nổi, lực đạo truyền lên cổ chỉ cần tăng thêm chút nữa thôi, không chút hoài niệm sẽ biến cổ ông ta thành mảnh vụn, ông ta nằm mơ cũng không ngờ rằng Tô Dạ lại có thể phá được "Bình phong xoắn ốc" của ông ta
Máu thịt trên cánh tay của Tô Dạ đã mờ ảo, loáng thoáng có thể nhìn thấy lộ ra xương trắng của nắm ngón tay hung hắng bóp chặt cổ của trưởng lão Phúc Lâm Môn, giống như xách một con súc vật chờ chết.
Ý thức của trưởng lão Phúc Lâm Môn bắt đầu mơ hồ, căn bản không thể tập trung tinh thần điều khiển hồn lực, linh uy cũng không tập hợp được. Lúc này không khác nào một người bình thường vô lực mềm yếu.
Dường như trong một ngày, hai lần chấn kinh bốn người ngồi, uy hϊếp toàn hội trường!
Mặc Thiên Tề ngẩn ngơ hoàn toàn, dược liệu trong tay rơi xuống đất, trưởng lão cao cao tại thượng giống như một món đồ chơi có thể tùy tiện chơi, bị Tô Dạ nắm sự sống chết trong tay.
Rốt cục Bách Gia Tô này là người thế nào?
Không chỉ Mặc Thiên Tề, mọi người ở hội trường đều thầm hỏi trong lòng.
Tô Dạ nhìn trưởng lão Phúc Lâm Môn với ánh mắt đầy tia máu, vừa nãy còn cao ngạo đã bị đánh xuống phàm trần, hai tay khua loạn, dường như muốn tóm lấy không khí cho vào miệng.
Bỗng nhiên Tô Dạ thả trưởng lão Phúc Lâm Môn rơi xuống đất, trưởng lão Phúc Lâm Môn giống như sắp chết chìm, ngồi dưới đất không ngừng thở dốc điên cuồng, năm vết hằn trên cổ ông ta do bị bóp chảy máu.
Cuối cùng trưởng lão Phúc Lâm Môn định thần lại, run rẩy chỉ tay vào Tô Dạ nói: "Ngươi dám, ta, Phúc Lâm Môn ta. . ."
Một tiếng rống lên như sấm sét vang tận trời xanh!
"Phúc Lâm Môn dám ức tiếp nữ nhân của ta! Gϊếŧ không tha!"
Trưởng lão Phúc Lâm Môn bị sát ý quanh người Tô Dạ dọa sợ không dám nhúc nhích, cuối cùng ông ta cũng sợ, ông ta có thể nhận ra Tô Dạ động sát tâm, hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
Lúc này Khương Ngọc Thanh và Trương Thiết Sam đều xuất hiện bên cạnh Tô Dạ, về mọi việc của Tô Dạ sau này có thể thảo luận, bây giờ không thể để Tô Dạ gϊếŧ trưởng lão Phúc Lâm Môn được, chuyện như vậy thực sự xảy ra thì không thể xử lý được.
"Bách Gia Tô. . ."
"Bách sư chất. . ."
Tô Dạ nhìn hai người bỗng cười lên. Sau đó không để ý đến trưởng lão Phúc Lâm Môn đã mất hồn mất vía mà trở về bên cạnh Lý Tuyết Tùng.
Tô Dạ dang rộng vòng tay một lần nữa, sau đó phát hiện cánh tay phải của mình đã máu thịt tung tóe, sau đó có phần lúng túng buông xuống. . .
Lúc này Lý Tuyết Tùng bước lên ôm chặt Tô Dạ, nàng đã không còn để ý đến ánh mắt kỳ dị của người khác, chỉ cần bản thân có thể đứng bên cạnh nam nhân này, cuộc đời này đã đủ rồi.
"Ta đã nói rồi, có ta ở đây, sẽ không để người khác ức hϊếp muội. . ."
Tô Dạ bị hủy tư cách tham gia cuộc thi, còn trưởng lão Phúc Lâm môn hồn siêu phách lạc ảo não đưa Mặc Thiên Tề đi.
Cuối cùng giải nhất cuộc thi dược tu là Đồng Hòa Vận của Thiên Hạc Cốc.
Phong Thủy Các chỉ còn lại Trương Đoạt, tuy trong phần thi luyện đan và bí cảnh, lần lượt giành thành thích tốt đứng thứ mười năm và thứ chín, nhưng cuối cùng cũng không lọt được vào top 10.
Nhưng nếu có thể công bố top 20, thì có thể thấy thành tích của Trương Đoạt xếp thứ 18.
Các đệ tử trên dưới của Phong Thủy Các đều cảm thấy đáng tiếc thay cho Tô Dạ, thiên phú của Tô Dạ đã lộ ra không sót, hơn nữa căn bản là hắn cũng không quan tâm hư danh này.
Trước đó có lẽ Khương Ngọc Thanh rất quan tâm, nhưng bây giờ tiềm năng của Tô Dạ đã lộ ra hết, tuy cuối cùng Đồng Hòa Vận giành được giải nhất, nhưng trong lòng tất cả mọi người, tỏa sáng chói lọi nhất cuộc thi dược tu này là Tô Dạ.
Nhưng bây giờ các trưởng lão Phong Thủy Các đều không biết quyết định thế nào về chuyện xảy ra trong cuộc thi luyện đan, ảnh hưởng Tô Dạ tạo nên có thể nói là tồi tệ, nhưng trên một mức độ nào đó có thể nói có ảnh hưởng tuyệt vời.
Trong mắt các trưởng lão Tô Dạ không chỉ là người dẫn đường cho một thế hệ dược tu, chỉ với cảnh giới Thôn Khí lại có thể khiến trưởng lão cảnh giới Hóa Tinh sợ mất mật!
Tuy nói trưởng lão Phúc Lâm Môn khinh địch, nhưng đổi lại là bất kỳ vị trưởng lão dược tu nào ở hội trường, e rằng ngoài môn phái thể tu ra, sợ là kết quả cũng bi thảm như trưởng lão Phúc Lâm Môn.
Còn về Tô Dạ bị hủy bỏ thành tích đó là chuyện về thể diện, nếu môn phái khác có đệ tử như Tô Dạ, có quỷ mới để Tô Dạ tham gia cuộc thi dược tu, đều sẽ che giấu thật kỹ bảo bối này, sợ có người biết!
Phong Thủy Các đồng ý với thái độ của Tô Dạ, không trách phạt cũng không biểu dương, nhưng thái độ đối đãi với Phúc Lâm Môn không được rõ ràng.
Tuy trong lòng Kim Thanh Dương có tính toán, nhưng vẫn dò hỏi ý kiến của các trưởng lão: "Cuộc thi dược tu đã kết thúc, tuy không được như ý, nhưng cũng không che được ánh sáng của tuổi trẻ, nhưng có một số vấn đề cần chúng ta xử lý."
Khương Ngọc Thanh là người chịu trách nhiệm chính trong cuộc thi dược tu lần này, đương nhiên ông ấy có lời muốn nói: "Kim sư huynh, tuy ta là nửa đường đến Phong Thủy Các, nhưng một thoáng cũng sắp hai mươi năm rồi, có vài lời ta cảm thấy có thể nói, nhưng chưa chắc các vị muốn nghe."
"Khương sư đệ cứ nói đừng ngại."
"Kim sư huynh dốc hết tâm huyết cho Phong Thủy Các, chúng ta đều nhìn thấy, nói dễ nghe một chút là không ngừng lô kéo, nói khó nghe một chút là không từ thủ đoạn, đạo lý nắm đấm mọi người đều hiểu, nhưng sao vừa dụng vào bản thân thì đều quên sạch sẽ vậy? Các vị thấy lúc trưởng lão Phúc Lân Môn đến thì mặt hướng lên trời, lúc ra về thì không dám nói lại một câu không?"
Địch Hồng Thâm biết lời của Khương Ngọc Thanh có chút quá khích, nhưng không phải không có lý.
"Lão Khương, tuy nói vậy, nhưng việc Kim sư huynh suy tính sẽ nhiều hơn chúng ta, có một số việc cần cân bằng nhiều mặt, tuy chúng ta đều là trưởng lão bảo vệ môn phái một phương, nhưng có một số quan hệ phức tạp không như ông nói, tuy rằng bây giờ chúng ta cũng không phải sợ Phúc Lâm Môn, nhưng cũng không muốn rước họa vào thân."
Lúc này Tam trưởng lão cũng không nhịn được bèn lên tiếng: "Lão Địch, ông nói có một điểm ta không tán thành, nếu là vì Bách Gia Tô thì chọc vào Phúc Lâm Môn cũng đáng!"
Kim Thanh Dương tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Tam trưởng lão, có phần không hiểu hỏi: "Sao Mạnh sư đệ lại nói vậy?"
"Trước đây luôn vì để Bách Gia Tô yên tâm tham gia cuộc thi dược tu, vì vậy không nói với mọi người, vậy nhân cơ hội hôm nay, nói rõ việc của Bách Gia Tô, nếu không đến lúc đó lão Khương cũng không luyện ra được thuốc hối hận."