Chương 102: Bước đầu bộc lộ tài năng



Khương Ngọc Thanh biết dược tu có thể tới tham gia thi đấu đều là tinh anh của các môn phái, ôm lấy sự hoài nghi đối với thành tích của Bách Gia Tô cũng là hợp lý, thế nên Khương Ngọc Thanh cảm thấy các trưởng lão lên tiếng giải thích thì sẽ rất có sức thuyết phục.

"Nếu là Đổng sư điệt có nghi vấn, như vậy hẫy để do trưởng lão Thiên Hạc cốc trả lời ngươi."

Trưởng lão Thiên Hạc cốc giẫm chận tiến về phía trước, nhìn đệ tử thân truyền tuấn tú phong độ của mình, lại nhìn sang Bách Gia Tô dung mạo bình thường, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm khái.

Nếu như không phải là Bách Gia Tô xuất thế ngang trời, nói vậy đệ nhất năm nay không phải là Mặc Thiên Tề thì chính là Đổng Hòa Vận rồi, mặc dù có phần đáng tiếc đối với với Thiên Hạc cốc, nhưng mà đối với tương lai của dược tu ở thế giới Tiểu Thiên, thì đây tuyệt đối là lợi ích rất lớn!

"Bách Gia Tô đạt được điểm tối đa với chín mươi chín đề."

Đổng Hòa Vận nhìn trưởng lão nhà mình cũng nói như vậy, hắn biết đúng là Bách Gia Tô làm được, chẳng qua cái đáp án này cũng không thể giải đáp được lý do tại sao Bách Gia Tô có thể được đến bốn trăm điểm.

"Về đề cuối cùng, Bách Gia Tô có cái nhìn rất khác biệt, sẽ ảnh hưởng sâu xa với lĩnh vực dược tu, thế nên trưởng lão chúng ta nhất trí công nhận, cộng thêm một trăm điểm để khen ngợi Bách Gia Tô vì đã làm ra cống hiến khổng lồ cho thế giới Tiểu Thiên."

Mấy lời bịa đặt lung tung gì thế này?

Tạo thành ảnh hưởng sâu xa với lĩnh vực dược tu?

Làm ra cống hiến khổng lồ cho thế giới Tiểu Thiên?

Đổng Hòa Vận biết trưởng lão nhà mình không thể nào nói dối được, nhưng mà làm sao hắn cũng không nghĩ ra Bách Gia Tô lại sẽ tài giỏi đến mức ấy, khiến cho tất cả trưởng lão đều bị thuyết phục ở dưới ngòi bút của mình.

Mặc Thiên Tề vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, hắn nhìn chằm chằm vào trưởng lão Phúc Lâm môn.

Trưởng lão Phúc Lâm môn cũng suy nghĩ và giống như trưởng lão Thiên Hạc cốc, bất kể cuối cùng thành tích có như thế nào, trong cuộc thi lần này, chỉ có một cái tên đáng nhớ, đó chính là Bách Gia Tô.

"Bởi vì chuyện này mang ý nghĩa trọng đại, rất nhiều bí ẩn không tiện công khai, nhưng mà thành tích của Bách Gia Tô vô cùng chân thật, không cần chất vấn."

Điểm số cao nhất trong cuộc thi đấu dược tu từ trước đến nay!

Hơn nữa còn là Bách Gia Tô - đại đệ tử dược tu Phong Thủy các nhà mình!

Mọi người đều muốn nháo nhào ăn mừng, nhưng mà cuộc thi tiếp theo đã diễn ra, địa điểm đổi thành dược địa của Phong Thủy các.

Mỗi một đệ tử lần lần đầu tiên nhìn thấy dược địa của Phong Thủy các đều sẽ kìm lòng không đậu bị hấp dẫn rất mạnh, gió thổi mây bay, sông chảy rầm rì, ngắm thấy khung cảnh tràn trề sức sống, hương sen bay khắp không gian.

"Hạng mục thi đấu thứ hai, ba canh giờ, Kích Huyết đan, Tu Lạc hoàn, Hồi Linh đan tất cả mười viên. Thủy Dong đan, Tư Hồn đan tổng cộng năm viên, cuối cùng có thể tự do luyện chế đan dược cao cấp, thêm điểm theo phẩm cấp."



Kích Huyết đan, Tu Lạc hoàn, Hồi Linh đan đều là đan dược cơ sở, tốn thời gian nhưng không mất sức, bởi vì hạn chế ba canh giờ, thế nên ba loại đan dược này thử thách kiến thức cơ bản, càng vững chắc càng có thể tiết kiệm nhiều thời gian hơn.

Thủy Dong đan và Tư Hồn đan liền khó khăn hơn rồi, đây là đan dược mà đệ tử cảnh giới Ngưng Dịch mới có thể luyện chế, hơn nữa tỷ lệ thành công chưa đầy một nửa, những đan dược này chính là thử thách để đào thải những đệ tử dược tu bình thường.

Mà đan dược cao cấp cuối cùng thì na ná với đề cuối cùng của bài thi viết, đều là để tự do phát huy thực lực.

Cái cuộc thi này nhìn như sắp xếp đơn giản, thực ra lại rất tài tình chặt chẽ, kiến thức cơ bản là quan trọng nhất, có rất nhiều thiên tài dược tu thường tiến bộ thần tốc, sau đó coi thường bỏ quên kiến thức cơ bản, thế cho nên cuối cùng vẫn thất bại ở trong một chi tiết nào đó.

Thế nên nếu như kiến thức cơ bản thất bại, vậy thì ở trong thời gian có hạn, căn bản là không có cơ hội biểu diễn ra tài hoa của mình, mà kiến thức cơ bản vững chắc, nhưng mà thiên phú bình thường, thì cho dù dừng bước ở đan dược cao cấp cuối cùng, thì cuối cùng thành tích vẫn có thể không phân cao thấp với những đệ tử tinh anh.

Chuyện này khiến lòng tin của bọn hắn tăng lên rất nhiều, một môn phái dược tu cần thiên tài, nhưng ắt không thể thiếu lực lượng cơ sở, những dược tu này mới là nền tảng tương lai của môn phái.

Về phần dược lô đan đỉnh thì đều thống nhất, đó cũng không phải vì công bằng công chính, mặc dù dược lô đan đỉnh chính là sinh mạng thứ hai của bọn họ, nhưng mà cuộc thi lần này là để tăng lên tiềm lực của bản thân, nếu như từ khi vừa mới bắt đầu đã phải dựa vào thứ bên ngoài, thì cuộc thì đấu dược tu này sẽ mất đi bản chất của nó.

Cảnh tượng hơn ngàn đệ tử dược tu đồng thời luyện đan được trông cực kỳ hoành tráng!

Mùi đan dược thơm ngát phiêu đãng khắp không gian, bồi hồi trên núi non, lưu chuyển dưới phù vân, lập loè xuyên qua đồng tử của mỗi một người đệ tử, trăm ngàn đạo hồn lực bám vào lò luyện đan đốt lên ngọn lửa.

Bỗng nhiên có một sự cảm động nở rộ ở trong lòng, sau đó bốc hơi, tắc nghẽn, khốc liệt, buồn phiền, quả thực khiến cho máu thịt trong thân thể của mỗi một người đều run rẩy đến mức nổ tung.

Ngàn vạn năm tới tu sĩ nhân loại đấu với thú, đấu với đất, đấu với trời, đạp biến man hoang, phá bay thiên khung.

Khắc ghi toàn bộ huyết lệ và lịch sử của loài người vào đan dược, hậu nhân với tấm lòng sùng kính và ước mơ tiếp tục làm việc nghĩa không chùn bước, đuổi theo những người mở đường vĩ đại này.

Bất kể là đám đệ tử chăm chú vây xem, hay là các đệ tử đang toàn tâm toàn ý trong cuộc thi, tất cả đều cảm ứng được loại cảm xúc mênh mông đầy trời ấy, giờ phút này lại hóa thành linh uy thực chất, quanh quẩn ở trong lò đan, đệ tử thi đấu mừng rỡ như điên tăng nhanh tốc độ trên tay, hi vọng có thể lợi dụng tốt phần linh uy hội tụ thành lực lượng này.

Qua hai canh giờ, đây chính là bước ngoặt, đệ tử dược tu bình thường vùi đầu khổ sở suy tư với việc luyện chế đan dược cao cấp, mà những dược tu tinh anh thì đã bắt đầu chọn dược liệu.

Thậm chí lúc này những dược tu thiên tài có hi vọng đoạt giải nhất kia, đã suy tính xong việc phối hợp dược liệu, bắt đầu đốt lửa lần lượt đưa dược liệu vào lò để luyện chế.

Mười đệ tử đứng đầu phần thi viết đều luyện đan ở cùng một khu vực, có lẽ là vì để kí©h thí©ɧ cạnh tranh giữa bọn họ, cũng có thể là vì hi vọng bọn họ sẽ có đột phá ở dưới áp lực.

Mặc Thiên Tề bị ảnh hưởng từ phần thi trước, lần đầu tiên luyện chế đan dược hồi hồn bị thất bại, thời gian còn lại đã không nhiều lắm, nhìn biểu hiện của những người khác bình thản ung dung, sự tức giận trong lòng như dâng lên như lửa đốt không cách nào xả hết.

"Sao ngươi lấy dược liệu chậm thế! Nếu như trận này thi đấu này bản tu xảy ra sai lầm, kẻ rác rưởi như ngươi có thể gánh vác được ư! Mau cút đi hái thuốc cho ta!"



Mặc Thiên Tề tiện tay ném ra hai đạo phong phù, đánh Lý Tuyết Tùng bay xa mười thước, rơi xuống đất Lý Tuyết Tùng chỉ có thể lấy tay chống đỡ, nhưng mà căn bản là đỡ không nổi, chính mình nghe thấy rắc một tiếng, khuỷu tay gãy lật ra ngoài, mặc dù Lý Tuyết Tùng đã cảnh giới Thôn Khí, nhưng phù tu cảnh giới Thôn Khí sao có thể có được tố chất như thể tu.

Lý Tuyết Tùng sắc mặt trắng bệch, căng thẳng cắn răng tiếp tục hái thuốc, nàng biết mình chỉ là một cái tạp tu có cũng được mà không có cũng không sao, đối mặt với loại thiên tài như Mặc Thiên Tề thì ắt không thể ngỗ nghịch.

Nếu là thật sự tại vì nàng mà Mặc Thiên Tề không kịp luyện dược, vậy thì nàng thật sự không thể gánh nổi hậu quả, không có ai sẽ cảm thấy đáng thương vì một cái tạp tu, càng sẽ không ra mặt giúp đỡ cho nàng, trong một năm được tới dược địa, nàng trông lạc quan tựa như ánh nắng, nhưng thực ra mỗi giây mỗi phút cô đều nơm nớp lo sợ.

Có lẽ Khương Ngọc Thanh cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt, những đệ tử Phong Thủy các kia càng sẽ không để ý đến cái chuyện nhỏ nhặt này, nhưng mà có một nhóm người biết rằng chuyện không ổn rồi!

Tô Dạ mới vừa dập tắt lò lửa, mấy tên đệ tử dược tu không có tham gia cuộc thi lập tức ngăn cản Tô Dạ.

"Bách sư huynh! Có chuyện gì đợi cuộc thi kết thúc rồi giải quyết cũng không muộn."

"Bách sư huynh, Lý Tuyết Tùng bên kia để chúng ta chăm sóc là được."

"Bách sư huynh. . ."

Ánh mắt Tô Dạ sắc bén như mũi đao nhọn, lạnh lẽo như hàn băng, làm những đệ tử dược tu này không dám nhìn thẳng.

Nhưng bọn hắn có thể cảm giác được dưới vạn dặm đông lạnh, phảng phất như có một con quái vật dữ tợn không thể ức chế gào thét, muốn mạnh mẽ xông ra!

Bên này một số đệ tử Phong Thủy các cũng cảm thấy, không khí đã bắt đầu trở nên căng thăng lên, lúc này mới chú ý tới hành vi dị thường của Tô Dạ.

"Bách sư huynh làm sao thế?"

"Không khí giống như có gì đó không đúng.”

"Ta cảm giác, cảm giác bây giờ Bách sư huynh có chút đáng sợ. . ."

Tô Dạ cứ như vậy đi từng bước từng bước tới, các đệ tử tựa như hòn đá đứng nguyên tại chỗ không ai dám động đậy, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn, vạt áo mỗi người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Mặc dù đang giữa ngày hè nóng bức, nhưng lại như rơi vào hầm băng.

Lý Tuyết Tùng dù là bị đau, nhưng vẫn tăng tốc bước chân cố gắng chạy tới.

Một bàn tay bắt được bả vai của nàng, mà một tay khác dịu dàng như nước đút Tu Lạc hoàn vào trong miệng của nàng, sau đó chỉ nghe được một cái âm thanh quen thuộc nhẹ nhàng vang lên ở bên tai.

"Cảm giác đã khá hơn chút nào chưa?"