"Khắc phù văn trận ở trên lò luyện đan thượng, bất đồng duy nhất là gần như không cách nào tự hành hấp thu linh uy thiên địa, diện tích che phủ và tốc độ có liên quan trực tiếp, nhưng mà khi luyện đan, bởi vì khi rót vào linh uy, loại kí©h thí©ɧ phù văn trận này, sẽ hấp thu rất nhiều linh uy thiên địa, rồi giống như phù văn trận cỡ lớn, hiển nhiên là lò luyện đan sẽ không chịu nổi, mọi người đều biết hồn lực mới là thứ mấu chốt để khống chế linh uy."
Một câu thức tỉnh người trong mộng, lại đơn giản sáng tỏ như vậy?
Tô Dạ như còn muốn nói tiếp, chẳng qua Khương Ngọc Thanh lại hối hận, sớm biết Tô Dạ có thể biết rõ đến mức này, ông sẽ không dẫn Tô Dạ tới đây, đây rõ ràng là tài nghệ mà đáng lẽ ra chỉ mình Phong Thủy các được hưởng!
"Bách Gia Tô, ngươi cũng mệt mỏi rồi, nên về nghỉ ngơi."
Những trưởng lão này sao chịu để Tô Dạ trở về?
Toàn bộ đều ngăn ở cửa, một bước cũng không nhường nhìn chằm chằm Khương Ngọc Thanh, việc đã đến nước này Khương Ngọc Thanh cũng biết nếu những trưởng lão dược tu không nghe Tô Dạ nói xong, thì sẽ không chịu thả hắn đi.
"Khụ khụ, thế Tô Dạ ngươi lời ít ý nhiều tổng kết một chút là được, sau đó trở về đi ngủ đi!"
"Vậy cũng không được! Phải nói cặn kẽ một chút!"
"Nếu không như vậy, bài thi của Bách Gia Tô cho thêm một trăm điểm!"
"Bốn trăm điểm. . . Mặc dù chưa từng có tiền lệ, nhưng mà cái điểm số này, cứ định như vậy, các vị trưởng lão có ý kiến gì không?"
"Khụ khụ, nếu có ai không đồng ý thì có thể trở về nghỉ ngơi trước ."
Lúc này đầu Khương Ngọc Thanh cũng to rồi, đám lão hồ ly này nghĩ gì thế, một trăm điểm đã muốn giải quyết xong ư, Tô Dạ đại diện phần này giá trị ai có thể không biết, chẳng qua nhìn điệu bộ này, một trăm điểm không cần cũng phải cần.
"Vậy ngươi mau mau nói đi. . ."
"Phù văn trận có điểm tựa và tiết điểm, điểm tựa chính là điểm truyền linh uy vào lò luyện đan, tiết điểm là điểm hấp thu linh uy thiên địa, hồn lực điểm bộ cân bằng đều đều một chút tiết điểm và điểm tựa ở nơi này, lại dùng cảnh giới Thôn Khí chuyển ra linh uy, thao luyện nhiều hơn là sẽ có thể khống chế."
Lời Tô Dạ nói giống như là sấm sét giữa trời quang, rất đơn giản nhỉ?
Quả thật là như thế, đạo lý đơn giản đến mức vừa nghe đã hiểu liền.
Nhưng mà khó khăn không?
Rất khó, khó khăn ở chỗ điểm phối hồn lực, một cái phù văn trận cỡ lớn có trên trăm tiết điểm và chỉ điểm, còn chỉ có thể áp chế linh uy ở cảnh giới Thôn Khí, khó tới mức lên trời.
Nhưng mà có nhiều tu sĩ thăng thiên đến thế giới Trung Thiên tựa nhe tre già măng mọc như vậy, thật giống như lên trời không khó như mọi người vẫn tưởng.
"Các vị, đêm đã khuya, còn lại chúng ta hãy cùng thảo luận đi, về phần Bách Gia Tô, trước hết để cho hắn trở về đi thôi."
Khương Ngọc Thanh khách khí nói, hơn nữa Tô Dạ mở ra cho bọn họ một cánh cổng lớn, về phần có thể đi vào hay không, vậy thì là vấn đề của mình rồi, cũng không có thể dây dưa Tô Dạ không tha.
"Thật là cực khổ sư điệt rồi!"
"Có thời gian nhớ đi Phật Sơn môn làm khách!"
"Bách sư điệt. . ."
Sau khi trở lại lầu các, Tô Dạ vừa dính vào giường đã ngủ, mặc dù còn có rất nhiều vấn đề bồi hồi trong đầu, nhưng vẫn là thoải mái ngủ một giấc trước rồi hãy tính. . .
Ngày hôm sau, cuối cùng đã tới thời khắc công bố thành tích.
Có đệ tự vẻ mặt rất tự tin, cho là mình đã nắm chắc vị trí trên bảng, mà cũng có đệ tử vẻ mặt hơi tiếc nuối, chỉ sợ cũng biết khó có thể vào trong.
"Ủa, sao các trưởng lão lại cũng ỉu xìu?"
"Không phải đâu, ngươi nhìn kỹ đi, ánh mắt kia rất giống như là có tinh lực bắn ra bốn phía!"
"Khụ khụ, chớ nói chuyện, đã đến thời khắc công bố rồi."
Khương Ngọc Thanh cầm lấy cái một bảng lụa, lớn tiếng đọc lên một cách chậm rãi.
"Thứ năm mươi, Đường Thịnh các - Liễu Sinh, hai trăm ba mươi hai điểm."
"Thứ năm mươi đã hai trăm ba mươi hai điểm? Ta đây chỉ sợ là thật sự không có cửa rồi. . ."
"Không biết đầu tiên là ai, e là chính là cái con hoẵng ngốc gây chuyện không tốt kia."
"Thứ bốn mươi chín, Trường Thiên cư - Nguyên Chính Minh, hai trăm ba mươi bốn điểm."
"Thứ bốn mươi tám. . ."
. . .
"Thứ mười chín, Phong Thủy các - Trương Đoạt, hai trăm bảy mươi hai điểm!"
Ngay sau đó Phong Thủy các truyền đến một tràng hoan hô như biển gầm.
"Trương Đoạt sư huynh thật lợi hại!"
"Ta đã nói sớm muộn gì Trương Đoạt sư huynh cũng sẽ tỏa sáng mà."
"Trương Đoạt sư huynh. . ."
Chẳng qua lúc này Mặc Thiên Tề không nhịn được giễu cợt nói: "Cũng chỉ là thứ mười chín mà thôi. . ."
Còn chưa nói hết toàn bộ lập tức vang lên âm thanh đều nhịp.
"Con hoẵng ngốc!"
"Con hoẵng ngốc!"
"Con hoẵng ngốc!"
Mặt Mặc Thiên Tề âm trầm đến mức có thể chảy ra nước, mà hết thảy nguyên do đều là bởi vì cái tên Bách Gia Tô kia.
"Thứ mười, Cát Tinh cung - Mạnh Đạt, hai trăm bảy mươi chín điểm."
"Thứ chín. . ."
"Thứ tám. . ."
. . .
Trừ Trương Đoạt ra, không còn đệ tử Phong Thủy các nào xuất hiện, nhất là càng gần đến mức cuối lại càng là xa vời, mọi người biết Bách Gia Tô chắc chắn sẽ ở trên Trương Đoạt, nhưng mà ngày hôm qua, nhìn từ trạng thái của Bách Gia Tô sau khi hắn thi xong, giống như là rất không ổn.
"Thứ hai, Phúc Lâm môn - Mặc Thiên Tề, hai trăm tám mươi bảy điểm."
Toàn bộ đệ tử Phong Thủy các đều hít một hơi lạnh, không nghĩ tới tên này lại được hai trăm tám mươi bảy điểm!
Rốt cuộc lúc này Mặc Thiên Tề hãnh diện nói: "Ơ, mới vừa rồi còn rất hùng hổ cơ mà? Cái tên Bách Gia Tô kia của các ngươi rồi? Cũng chỉ là thứ hai mà thôi. . ."
Thứ hai?
Lúc này Mặc Thiên Tề mới đột nhiên phát giác không đúng, chính mình lại xếp hạng thứ hai, như vậy xếp đầu tiên là ai?
Mặc Thiên Tề biết mình còn không chưa mạnh đến mức vô địch, chẳng qua đối thủ tiềm ẩn của hắn cũng đã công bố thành tích, như vậy ai lại có thể có đủ khả năng đè được hắn xuống xuống?
"Thứ nhất, Phong Thủy các - Bách Gia Tô, bốn trăm điểm."
Toàn bộ trở nên tĩnh lặng, ngay cả gió nhẹ cũng cẩn thận thả chậm tốc độ, lúc này đầu óc Mặc Thiên Tề cũng trống rỗng.
Bách Gia Tô?
Bốn trăm điểm?
Khương Ngọc Thanh thấy rất nhiều đệ tử đứng đờ ra còn chưa kịp thu lại nụ cười trước đó, còn có đệ tử ánh mắt dại ra không kịp phản ứng với tình huống trước mắt.
Tất cả mọi người đều trông như những pho tượng với khuôn mặt có biểu cảm phấn khích, còn có những người bất động dừng cả động tác đang làm dở, trông giống như những bức tượng giả được đánh tráo với những bức tượng binh mã được dùng để mai táng ở thời thượng cổ.
Mặc Thiên Tề bỗng nhiên la lớn: "Không thể nào! Đây là ăn gian trắng trợn! Điểm tối đa cũng không thể quá ba trăm!"
Lần này đệ tử Phong Thủy các cũng không bỏ đá xuống giếng, bởi vì trong lòng bọn họ cũng nghi ngờ không giải thích được, ăn gian là chuyện không có khả năng, không phải là mỗi người đều như con hoẵng ngốc.
"Có thể mời các trưởng lão giải thích một chút vì sao Bách Gia Tô lại có thể nhận được bốn trăm điểm."
Một gã đệ tử đi ra từ trong đám người, thân mặc một bộ đồ màu xanh, đeo dây lưng màu đỏ thẫm thêu hình con dơi, mái tóc đen dài như thác nước, đôi mắt đẹp đẽ có thần, thân thể cao lớn vượt trội.
Đang đi đến chính là người ở vị trí thứ ba, Thiên Hạc cốc - Đổng Hòa Vận.
Vị trí thứ hai Mặc Thiên Tề và vị trí thứ ba - Đổng Hòa Vận, mặc dù một người là trực tiếp bác bỏ, một người là uyển chuyển đặt vấn đề, nhưng bản chất đều là biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt.
Hơn nữa không đơn thuần là hai người bọn họ, mà trên mặt tất cả đệ tử dược tu còn lại cũng đều đeo đầy sự hoài nghi, không phải là ưu thế của người này quá lớn đấy chứ?
Khương Ngọc Thanh sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng những đệ tử này, chẳng qua ở trong mắt bọn hắn chuyện này là dối trá, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại thì chuyện này sao có thể phát sinh được?
Các đệ tử dược tu đều đang đợi một câu trả lời, có lẽ bọn họ biết đây chính là sự thật, suy cho cùng các trưởng lão nhà mình đều là người bình thẩm chấm bài thi, nhưng mà trong lòng vẫn có một vạn cái âm thanh đang đặt câu hỏi trong đầu bọn hắn, tại sao Bách Gia Tô lại có thể nhận được bốn trăm điểm?