Chương 100: Về cái đề mục cuối cùng (1)



"Bách Gia Tô là người?"

"Người thi viết đi ra cuối cùng ở Diễn Võ đường."

"Ta không để ý!"

"Khương trưởng lão, Phong Thủy các các ngươi giấu quá kỹ đó! Bách Gia Tô là ai sao ta không có ấn tượng gì chứ!"

Bên cạnh có một vị trưởng lão xích lại hỏi thăm bên tai trưởng lão khác, nhỏ giọng nói: "Chính là con hoẵng ngốc kia!"

"Hả! Con hoẵng. . . Lại là hắn!"

Theo bản năng hai vị trưởng lão trộm liếc nhìn trưởng lão Phúc Lâm môn một cái, thật ra thì tất cả mọi người đều quen biết đã lâu rồi, chỉ có điều trưởng lão Phúc Lâm môn quá mức kiêu ngạo, đã tham gia ba lần thi đấu dược tu, thậm chí ngay cả tên của mình ông ta cũng không nói ra.

Trưởng lão Phúc Lâm môn nhìn xong bài thi của Tô Dạ cũng biết xong rồi, mặc dù Mặc Thiên Tề đã được đến hai trăm tám mươi bảy điểm, chẳng qua bài thi của hắn so với Bách Gia Tô thì vẫn thua kém.

Nhất là câu trả lời ở đề cuối cùng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra hai người căn bản không ở cùng một cấp bậc, thậm chí có thể nói suy nghĩ của Tô Dạ đã vượt qua rất nhiều trưởng lão có mặt ở đây, vậy thì sao Mặc Thiên Tề có thể so với người ta được?

Vốn cho là hắn đã nắm chắc phần thi viết, ai biết nửa đường lòi ra một tên Bách Gia Tô, lùi một bước mà nói, nếu như là mấy đối thủ cạnh tranh kia thì cũng được thôi, hết lần này tới lần khác lại chính là tên Bách Gia Tô bị Mặc Thiên Tề đùa bỡn, hơn nữa còn là đệ tử dược tu của Phong Thủy các!

Một luồng uất ức nghẹn ở trong l*иg ngực khiến cho ông hết sức khó chịu, nhưng mà lại không thể để mất phong cách quý phái, chẳng qua ông vẫn rất hoài nghi khi một đệ tử dược du lại có ánh mắt như thế.

"Nghe nói cái Bách Gia Tô giải xong chín mươi chín đề chỉ trong một phút đồng hồ, không biết trưởng lão Phong Thủy các thấy thế nào?"

Khương Ngọc Thanh cũng biết hắn không chịu thua, chắc chắn phải chuẩn bị một chút thiêu thân, giúp hắn rửa hận: "Ta biết trưởng lão đang hoài nghi, vấn đề này cũng rất bình thường, ta sẽ không giải thích gì thêm."

"Hừ, chẳng lẽ nơi này thật sự có gì đó bí ẩn!"

"Cũng đúng đó, một cái đệ tử dược tu. . ."

Khương Ngọc Thanh khoát tay ý bảo chính mình chưa nói dứt lời: "Mọi người bình tĩnh chớ nóng nảy, chờ một lát đệ tử thân truyền của lão phu tới, sẽ biết."

Chỉ chốc lát Tô Dạ xuất hiện ở phòng sách, nhìn một đám giống như hổ ưng thị thỏ loại theo dõi hắn các trưởng lão, Tô Dạ cảm giác được toàn thân một trận ác hàn. . .



"Bách Gia Tô, ngày mai sẽ công bố thành tích, nhưng mà mọi người lại cảm thấy nghi ngờ về bài thi của ngươi, ta quyết định để cho những trưởng lão này rút ra chín mươi chín đề cơ sở cho ngươi đáp lại, nhưng mà ngươi cũng không cần lo lắng có người có chơi thủ đoạn, hãy nhớ nơi này là Phong Thủy các, mà ngươi là đệ tử của Phong Thủy các!"

"Hết thảy đều nghe theo sư phụ an bài."

Cách làm của Khương Ngọc Thanh được các trưởng lão nhất trí khen ngợi, như vậy hoàn toàn có thể chặn miệng những người khác, hơn nữa các trưởng lão khác cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Khương Ngọc Thanh.

Vốn căn bản là không cần bắt buộc Bách Gia Tô tới đây đáp đề một lần nữa, chẳng qua đây là phương thức tốt nhất để Bách Gia Tô làm sáng tỏ chính mình, cũng là cơ hội có thể thể hiện mình một lần nữa, nếu có người cản trở, bất kể là ai Phong Thủy các cũng sẽ không cho người ta bắt nạt đến cửa nhà!

Đề mục mới được chọn xong đặt ở trước mắt Tô Dạ, các trưởng lão cũng không có nhìn chằm chằm Tô Dạ, sợ cho hắn áp lực quá lớn, nên đều nhàn nhã thưởng thức ly trà Bích Loa Xuân.

Tô Dạ dựa vào bàn viết nhanh liền một mạch, trà còn chưa lạnh, một phút đồng hồ cũng không đến.

"Đáp xong rồi sư phụ."

Vẫn là nét bút tinh tế, vẫn là đối đáp trôi chảy, vẫn là chính xác không lầm.

Thật không rõ tên đệ tử này rốt cuộc là Bách Gia Tô, hay là Bách Gia Thư (sách của mọi nhà) nữa?

"Bây giờ còn có ai cảm thấy có vấn đề gì không?"

Khương Ngọc Thanh không hề che dấu tâm trạng của mình, nhìn trưởng lão Phúc Lâm môn nói ra những lời này.

"Trọng điểm không phải là những đề phía trước, mà là cái đề cuối cùng này."

Khương Ngọc Thanh cũng biết ông ta sẽ nói như vậy, thế nên đã sớm đánh tiếng trước với Tô Dạ.

"Bách Gia Tô, về một đề cuối cùng, những trưởng lão này muốn bàn luận một chút với ngươi."

Tô Dạ thì hai mắt tỏa sáng, nói thật Tô Dạ đang lo không tìm được người nói về những suy nghĩ khác biệt của mình, trưởng lão có thể chấm bài thi ở chỗ này đều là người có tư lịch cao nhất, như vậy chắc hẳn bọn họ sẽ có thể giải đáp nghi vấn của mình.

"Bách sư điệt, không cần khẩn trương, chúng ta cũng chỉ là muốn tham thảo một chút với ngươi về suy nghĩ của ngươi về đề cuối cùng."

Căn bản là Tô Dạ không khẩn trương một chút nào, hưng phấn nói ra vấn đề của mình trước.



"Vị trưởng lão này, thật ra thì bài thi của ta chưa đáp xong, ta còn có rất nhiều vấn đề còn chưa viết ra."

Vị trưởng lão dược tu này nghe được Tô Dạ nói như thế, thì suýt phun hết trà vừa uống ra ngoài!

"Ừm. . . Bách sư điệt nói nghe một chút."

"Phù văn không yêu cầu cao về chất môi giới, nhưng mà phù văn trận lại yêu cầu rất nghiêm khắc về chất môi giới, ví như lò luyện đan, sau khi phù văn trận cỡ lớn bị thu nhỏ lại uy lực cũng không giảm bớt, nhưng mà chất liệu lò luyện đan lại không thể nào thừa nhận, dưới tình huống đang bảo đảm hai điểm này không thay đổi, thì làm thế nào mới có thể để cho lò luyện đan và phù văn trận cỡ lớn đã được thu nhỏ phù hợp hoàn mỹ với nhau?"

"Ừm. . . Khụ khụ, cái này, thật ra thì muốn nói thì rất dài dòng."

Phần lớn trưởng lão ở nơi này đều là dược tu, chân chính tinh thông phù văn trận chỉ có tam trưởng lão của Phong Thủy các, cộng thêm Tùy Hành trưởng lão vừa gọi tới tham gia không chấm bài thi, nếu như nói riêng về kiến thức một môn, những trưởng lão này cũng có thể giải đáp cho Tô Dạ, nhưng đây là luyện đan và phù văn trận dung hợp, chỉ có thế đại môn phái giới Trung Thiên mới có thể có thủ đoạn như thế.

Không hề có một ai nghĩ tới, bọn họ còn chưa đặt câu hỏi, lại đã bị một cái vấn đề của Tô Dạ làm cho á khẩu không trả lời được, một đám trưởng lão mặt đỏ tới mang tai thảo luận với nhau về vấn đề của Tô Dạ, làm sao cũng không thể khiến cho xảy ra chuyện nhiều trưởng lão như vậy mà vẫn không trả lời được câu hỏi của một đệ tử được!

Nhưng mà kết quả rất lúng túng, vẫn thật sự là không có ai trả lời được, may là trưởng lão dược tu của Phúc Lâm môn vẫn im lặng không lên tiếng.

Khương Ngọc Thanh biết các trưởng lão có phần hơi mất mặt mũi, thế nên chuẩn bị giảm bớt cái tràng diện lúng túng này một chút, đá lại cái vấn đề này về cho Tô Dạ.

"Bách Gia Tô, ngươi cho là nên giải quyết như thế nào đây?"

"Đệ tử năng lực có hạn, chỉ có thể nghĩ đến một thứ, đó là hồn lực."

Bất kể là trưởng lão dược tu vẫn là trưởng lão phù văn sư đều giơ lỗ tai lên, đã thế còn bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ hiếu học.

Khương Ngọc Thanh biết trừ luyện đan ra gần như ngày ngày Tô Dạ đều núp ở thư các đọc sách, thế nên nhất định là Tô Dạ có nghi vấn và suy nghĩ về những vấn đề này, nhưng mà hắn cũng không cho là Tô Dạ thật sự có thể giải quyết một cách thực tế.

"Nói cụ thể một chút."

"Nói như vậy, phù văn trận cỡ lớn có thể tự hấp thu linh uy thiên địa, cũng có thể bởi vì đề cao tốc độ, nhưng mà uy lực của phù văn trận phiên bản thu nhỏ cũng chỉ là rớt xuống với biên độ nhỏ, nếu vì có thể khiến dung hợp phù văn trận và luyện đan trở nên thông dụng, như vậy ở phương diện chất liệu không thể cải thiện quá mức cực đoan."

Rất nhiều trưởng lão gật đầu, phát hiện Tô Dạ nói có phần đạo lý, phương diện chất liệu chắc chắn cần cải tiến, thật ra thì lò luyện đan dùng chất liệu hi hữu để chế tạo, chỉ sợ hiếm thấy hơn một chút cũng là phải có, nhưng mà Tô Dạ lại muốn khiến phương pháp này trở nên thông dụng, cái ý nghĩ này có hơi quá ngây thơ rồi.

"Chẳng qua hồn lực ở trong đó có thể tạo được tác dụng gì?"

Khương Ngọc Thanh biết Tô Dạ chỉ là đưa ra một phương án khả thi, nhưng mà vẫn chưa chân chính giải quyết phương án, nhưng chỉ thế cũng đã đủ khiến tất cả phải khϊếp sợ rồi, có thể có được những thứ dẫn dắt này, với dược tu mà nói, đã là tiến bộ một bước lớn rồi, suy cho cùng vấn đề đang được tham thảo chính là phù văn trận được dùng như một loại thủ đoạn để phụ trợ luyện đan.