Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tam Thi Ngữ

Chương 39

« Chương Trước
Ông ta nói “Ông không lừa cháu. Hôm nay ông cũng không làm gì cả. Chỉ muốn cháu quỳ xuống vái bà ấy ba cái, sau đó cháu lập tức có thể trở về. Từ nay về sau sẽ không làm phiền đến cháu nữa. Nếu không làm theo lời chú nói, cháu đừng mong có thể trở về.”

Tôi nửa tin nửa ngờ, vẫn hỏi lại “Thật sự?”

Ông ta không thể gật đầu bởi vì chỗ cổ không có khớp xương. Muốn gật đầu chỉ có thể cong cả người xuống. Tôi nhìn người ông ta cong vài cái, chắc hẳn là muốn gật gật.

Nhưng tôi vẫn không dám quỳ xuống vái mồ mả này.

Bời vì lần trước bị lừa một lần tôi không dám tin tưởng ông ta lần nữa. Nhưng nếu không làm theo lời ông ta quỳ lạy vái mồ, dám chắc ông ta sẽ tiếp tục dùng thủ đoạn khác để tra tấn tôi. Thậm chí ông ta còn có thể lôi tôi ra gϊếŧ, nếu không ông ta cũng sẽ không nói cái câu đừng mong có thể trở về kia.

Nơi này vừa thâm sâu lại vừa vắng vẻ, cũng không có con đường nào đi qua, nếu ông ta thật sự muốn gϊếŧ tôi chắc có lẽ đến lúc thi thể tôi trương phình bốc mùi cũng sẽ không một ai phát hiện.

Bây giờ tôi phải làm sao?

Ngài Trần và bác hai chắc vẫn đang bị nhốt trong phòng của bà cụ người giấy, không biết bọn họ đã thoát ra được chưa.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm…đúng rồi, phải kéo dài thời gian!

Con người đứng trước tuyệt vọng một khi đã tìm thấy chút hy vọng nho nhỏ cũng có thể khiến lá gan nở to. Thế là tôi đánh bạo hỏi người lưng gù “Vì sao ông và bà cụ kia đều là người giấy?”

Người lưng gù hừ lạnh một tiếng, theo tiếng hừ này không khí xung quanh cũng lạnh thêm một chút. Ông ta nói “Còn không phải do ông nội cháu ban cho. Nếu không phải tại ông ta thì ông cũng không biến thành hiện tại, người không ra người, quỷ không ra quỷ!”



Nhân lúc không khí đang tốt, tôi hỏi tiếp “Vì sao ông nội cháu lại làm thế với ông?”

Tôi còn cho rằng ông ta sẽ dốc bầu tâm sự, sau đó cùng tôi đàm đạo về cuộc đời, cuối cùng ông ta sẽ phát hiện ra tam quan của tôi cực kỳ đúng đắn liền khen ngợi tôi một hồi rồi đưa tôi xuống núi.

Nhưng ảo tưởng thì luôn tốt đẹp mà hiện thực thì lại không như tôi mong muốn.

Ông ta hình như biết tôi cố tình kéo dài thời gian, không thèm cùng tôi nói chuyện nữa. Bây giờ ông ta đang tiến về phía trước tiếp đón đàn mèo đen đang dần xúm lại. Tôi hốt hoảng, trong đầu nhảy nhảy ra vài ý tưởng nhằm dời đi lực chú ý của ông ta. Tôi vội hỏi “Nếu đây mà mồ chôn của bà nội cháu, vậy ông là ai? Cháu có quỳ lạy bà nội hay không có liên quan gì tới ông sao?”

Lời vừa dứt, ngay lập tức tôi nhìn thấy ông ta đã khống chế đàn mèo đen không tiếp tục đi tới. Ông ta nói “Người nằm trong này là em gái của ta! Ta là ông bác của cháu!”

Ông bác?! Bà nội tôi còn có người thân? Sao tôi lại không biết? Nhưng ngẫm nghĩ lại tôi thấy cũng đúng, chuyện của bà nội tôi cũng chưa bao giờ được biết, thì người nhà của bà nội lại càng không hiểu rõ.

Nhưng cho dù như thế tôi lại thấy khó tin tưởng, bởi vì tôi cái gì cũng không biết, cho nên ông ta nói cái gì thì sẽ là cái đó? Nếu tôi mà tin tưởng dễ dàng như vậy thì công sức mười mấy năm đọc sách của tôi là công cốc rồi. Ngay sau đó tôi phát hiện ra lời nói của ông ta có sơ hở.

Tôi nhanh nhảu đáp trả “Ông không phải là ông bác của tôi. Lần trước ông cho tôi đi giày âm, mấy lần còn muốn hại tôi nữa. Làm gì có ông bác nào giống như ông vậy.”

Ông ta giống như đang cười một tiếng, nhưng lại không có phản bác. Chỉ là ông ta đứng ngay cạnh tôi, nhìn về phía trong thôn, cả người không nhúc nhích.

Tôi không biết ông ta đang nhìn cái gì, cho nên cũng tò mò nhìn theo phương hướng của ông ta. Sau đó tôi ngạc nhiên phát hiện, đứng ở chỗ này không những có thể nhìn thấy khắp cả thôn, còn có thể nhìn thấy mồ mả của ông nội.

Ông ta đột nhiên hỏi tôi “Cháu biết chín sư vái voi là chìa khoá của vấn đề đúng không?”
« Chương Trước