Ngài Trần gật đầu một cái, tôi nhìn ra được vẻ mặt của ông rất ngưng trọng.
Ngài trần hỏi: “Cháu có biết luyện gà âm thì cần những gì không?”
Tôi lắc đầu, nếu như tôi mà biết thì có phải tôi đã thành thợ đóng giày rồi không?
Ngài Trần nói: “Đầu tiên là cần một hồn phách hoàn chỉnh, ba hồn bảy vía không được thiếu. Có thể có được loại hồn phách này là trong thời điểm vừa mới chết hoặc là đợi đến khi hội tụ đủ bảy hồn. Sau đó, cần có một quả trứng gà, hồn phách được chuyển vào trong quả trứng bằng một số phương thức nhất định. Cuối cùng, tìm được con gà đang ấp trứng và cho chúng ấp, nếu ấp được gà con thì thành công, ngược lại là thất bại.
Nếu sơ suất một chút trong ba bước này, mọi nỗ lực trước đó sẽ mất sạch, linh hồn biến mất hoàn toàn, Vì vậy, gà âm rất hiếm khi xuất hiện, xác suất thành công quá thấp, rủi ro quá lớn.
Tôi tự hỏi, rủi ro lớn như vậy tại sao người ta vẫn làm một? Tôi nói với ngài Trần về những nghi ngờ của mình.
Ông ta nói rằng: “Có nhiều lý do, có người không muốn để người thân chết nên dùng cách này để tiếp tục mối quan hệ gia đình; Hoặc là bị ép buộc trở thành gà âm, trở thành công cụ trông nhà cho chủ nhân của nó. Những con gà này đều có một đặc điểm đó là rất thích dọn dẹp sân vườn. Cho nên, nếu cháu nhìn thấy nhà nào nuôi gà mà sân vườn rất sạch sẽ thì cháu tốt nhất là không nên đi vào. Nếu như bác đoán không nhầm thì Vương Nhị Cẩu chắc chắn đã đυ.ng phải gà âm”
Tôi lại hỏi: “Gà âm là ai đã luyện ra? Chẳng lẽ là Vương Thanh Tùng?”
Ngài Trần lắc đầu nói: “Không phải là ông ta. Gà âm không phải ai cũng nuôi được, ông ta không có bản lĩnh đó”
“Liệu có phải ông lão lưng gù nuôi không?”
Ngài Trần lại lắc đầu nói: “Ông lão kia mặc dù lợi hại nhưng dù sao vẫn là một người đóng giày, đã là người đóng giày thì không thể nuôi gà âm. Thôn này nhất định còn có cao nhân”
Đang khi nói chuyện, tôi nghe được từ góc sân truyền tới thanh âm rất nhỏ, tôi quay đầu nhìn, nhìn thấy một con gà con dùng mỏ kéo một cánh tay trái đầy máu từng bước từng bước đi về phía chúng tôi.
Một chú gà nhỏ trông không bằng nắm đấm thực sự có thể kéo được cánh tay của người lớn, cảnh tượng như vậy, nếu không được tận mắt chứng kiến
thì tôi sẽ không tin.
Chú gà con hiển nhiên biết chúng tôi đang đứng trong sân, nhìn thấy nó liền buông tay trái của Vương Nhị Cẩu ra, liền mổ mạnh vào mu bàn tay trái của hắn, thậm chí cắn đứt một miếng thịt lớn, ngẩng đầu lên, nuốt cục thịt vào bụng.
Con gà âm này lại ăn thịt người!
Thành thật mà nói, ngay lúc đó, tôi gần như nôn mửa!
Ngài Trần thấp giọng kêu một tiếng “Nghiệt súc”, ông ta lấy ra mấy đồng tiền, tay làm vài động tác liền ném đồng tiền về phía con gà, tôi có thể thấy rõ ràng, động tác này của ngài Trần giống như động tác mà ông ấy đã dùng để đánh con mèo đen, động tác của ông ta quá nhanh, tôi không thể nhớ được.
Tôi vốn tưởng rằng ngay sau khi ngài Trần ném đồng xu ra, con gà nhỏ này sẽ bị gϊếŧ ngay lập tức, nhưng không ngờ rằng tốc độ của con gà nhỏ này còn nhanh hơn cả đồng tiền. Nó né được đồng xu sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ chúng tôi.
Ngài Trần dùng hai tay để ném đồng xu với mục đích muốn ngăn cản nó tiến tới chỗ chúng tôi. Nhưng con gà kia né trái, né phải, thành công thoát khỏi những đồng xu của ngài Trần.