Chương 22

Tôi bước nhanh về phía trước, kéo kéo áo ngài Trần, muốn nói chuyện này cho ông ta biết. Nhưng ông ta dường như không hiểu ý tôi, vẫn đi theo Vương Thanh Tùng vào trong nhà. Vương Thanh Tùng bảo chúng tôi chờ một chút, sau đó ông ta đi vào trong phòng mang hai cái ghế ra. Nhân cơ hội này tôi liền nói cho ngài Trần biết chuyện tôi vừa nhìn thấy: “Bác Trần, cháu thấy con gà con kia có chút kỳ lạ”

Ngài Trần nhìn quanh hỏi: “Gà con nào?”

Tôi nhìn sang nhưng lại không thấy đàn gà đâu nữa. Toi còn muốn nói nữa nhưng Vương Thanh Tùng đã mang hai cái ghế ra. Tôi không thể làm gì khác hơn là đem những lời chuẩn bị nói nuốt trở lại.

Vương Thanh Tùng cười nói với ngài Trần: “Ngài Trần đã giúp thôn chúng tôi giải quyết rắc rối, tôi vốn định đi tới chỗ ông nói lời cảm ơn, kết quả là lại để ông tới nhà tôi. Ông có chuyện gì cứ báo với tôi một tiếng, ta tự đến chỗ ông là được rồi”

Ngài Trần khoát khoát tay nói: “Không cần câu nệ như vậy. hôm nay tôi tới đây là muốn hỏi ông một chuyên”

Vương Thanh Tùng nói: “Chuyện gì? Ông cứ hỏi, nếu tôi biết tôi sẽ nói cho ông”

Ngài Trần nhìn tôi một cái, sau đó hỏi Vương Thanh Tùng: “Trong thôn này có ông lão lưng gù không?”

“Ông lão lưng gù?”Vương Thanh Tùng nhở giọng lầm bầm sau đó nhíu mày suy tư. Khoảng nửa phút sau, ông ta nói, theo ấn tượng của tôi, hình như không có ông lão lưng gù.

Trong khoảng thời gian này, tôi đã tìm kiếm những chú gà con có đôi mắt không bình thường trong đàn gà con nhưng tôi nhận thấy con nào cũng có vẻ bình thường, chú gà con vừa nãy còn mổ thóc một cách máy móc thì bây giờ lại rất hoạt bát.

Nếu bạn quan sát kỹ , bạn sẽ thấy cổ gà rất linh hoạt, đặc biệt là gà trống, khi đầu chúng chuyển động thì mào của chúng sẽ lay động, chúng làm thế là vì để khoe khoang. Những con gà con mà tôi vừa nhìn thấy thì không như vậy, động tác mổ ăn một cách máy móc đó cho người ta cảm giác như là người nằm trên đất bắt chước động tác mổ ăn của gà. Tuy rằng cũng là động tác mổ ăn, nhưng còn lâu mới có thể đạt được tốc độ và linh hoạt như gà.

Tô nhìn tới nhì lui nhưng con gà kia nhưng vẫn không nhìn ra nguyên nhân nên tôi dứt khoát bỏ qua. Nếu tiếp tục nhìn thì sẽ bị lộ. Hơn nữa tôi đoán, con gà con kia đã biết là tôi phát hiện ra nó có điều bất thường nên đã trốn rồi.

Ngài Trần nói: “Có chuyện gì thì cứ nói. Chợt nghĩ tới, hình như trước kia trong thôn có người này đã lâu không có liên lạc nên không biết có thể tìm được người này hay không”

Ngài trần miệng cười ha hả, biểu tình trên mắt không đổi, bày ra vẻ mặt rất chân thành. Nếu không phải vì tôi đã hiểu được nguyên nhân thì tôi cũng sẽ không biết là ông ta đang bịa chuyện.

Vương Thanh Tùng giống như đột nhiên được khai sáng, ông ta nói: “Đó là chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, ông có biết tên của anh ta không?

Ngài Trần nói: “Tôi không biết”

Vương Thanh Tùng nói: “Nếu là bạn cũ của ngài Trần, vậy thì hãy hỏi ông Trần Nguyên, ông ấy là người lớn tuổi nhất trong làng, chắc hẳn ông ấy sẽ biết.



Ngài Trần nói xong, Vương Thanh Tùng khóa cửa nhà, dẫn chúng tôi ra ngoài, rồi đóng cửa cổng.

Khi Vương Thanh Tùng đóng cửa cổng, tôi vô tình liếc nhìn vào trong sân, tầm mắt của tôi tình cờ nhìn qua khe hở giữa hai cánh cửa, tôi lại nhìn thấy con gà con khác thường đó, nó đang đứng một mình trong sân, mổ ăn một cách máy móc, mắt nó nhìn sang tôi. Như thể một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất đối diện với tôi, hai tay chống xuống đất, đầu thì hướng xuống đất, nhưng đôi mắt của anh ta lại nhìn chằm chằm vào tôi, làm cho tôi phải rùng mình.

Ngài Trần thấy tôi rùng mình, sờ sờ tôi, nhìn tôi dò hỏi, tôi lắc đầu, nhìn bí thư thôn đang khóa cửa, ý nói bây giờ không tiện nói.

Hai chúng tôi đi theo Vương Thanh tùng đến một ngôi nhà trông rất cũ kỹ, cách nhà của Vương Thanh Tùng không xa, đi bộ bốn năm phút là tới.

Tới cổng sau, Vương Thanh Tùng bảo chúng tôi chờ một chút ồn ta đi gọi cửa.

Sở dĩ phải gọi cửa là do ông lão bị điếc, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Vương thanh Tùng ở ngoài cửa kêu mười mấy tiếng mới, bên trong nhà rốt cuộc truyền đến động tĩnh.

Ông lão nói với Vương Thanh Tùng: “Cửa không khóa, cứ đẩy cửa vào đi”

Vương Thanh Tùng đẩy cửa, ba người chúng tôi cùng bước vào. Tôi thấy ông lão đang nằm trên chiếc ghế tựa dưới mái hiên, một tay cầm chiếc mẹt nhỏ, một tay rải thức ăn cho đàn gà trước mặt, rất vui vẻ thư thả.

Ông lão đầu tóc bạc trắng, râu gần như bạc trắng, râu ông ta rất dà, nếu thời gian quay ngược sáu mươi năm trước, ông ta hẳn là một học giả.

Nhìn thấy chúng tôi đi vào, ông lão, à, tôi nên gọi là ông Trường Nguyên, ông ấy hỏi Vương thanh tùng: “Hai người này là?”

Vương Thanh Tùng nói: “Đây là Ngài trần ở trên trấn, tới giúp thôn chúng ta”

Ông Trường Nguyên gật đầu nói: “Nghe mọi người nói cháu đã giải quyết chuyện của nhà họ Lạc?” Giỏi lắm!

Nói xong ông lão giơ một ngón tay cái lên ông Trần. Ngài Trần vẫn khiêm tốn nói: “Đó chỉ là chút tài mọn thôi ạ”

Khi họ đang nói chuyện, tôi vô thức nhìn những con gà con được ông Trường Nguyên cho ăn, tôi thấy chúng có điều gì đó bất thường.



Tôi nghĩ rằng tôi đã quá hoang tưởng rồi. Ngay khi tôi đang cười nhạo bản thân thật sự quá căng thẳng rồi, tôi đã thực sự nhìn thấy chính xác một con gà giống với con gà trong sân của Vương Thanh Tùng!

Nó mổ đất một cách máy móc, nhưng rõ ràng là không có gì trên mặt đất! Và mắt nó đang nhìn thẳng vào tôi!

Lúc này, Vương Thanh Tùng bắt đầu giới thiệu tôi, nói rằng tôi là sinh viên đại học duy nhất trong làng và là cháu của ông Đình.

Ông Trường Nguyên nhìn tôi một cái rồi cười nói: “Đi học là tốt, cần phải đi học để có thêm kiến thức, sau này tiền đồ sẽ rộng mở”

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc không nhìn con gà con đó nữa và cười nói với Ông Trường Nguyên rằng tôi sẽ học hành chăm chỉ.

Sau đó Vương Thanh Tùng nói: “Chú à, hôm nay chúng cháu đến đây là có chuyện muốn làm phiền chú. Ngài Trần có một người bạn cũ sống trong thôn chúng ta. Vì ông ấy không biết tên người bạn kia nên đến giờ vẫn không tìm được. Cho nên cháu muốn hỏi chú, chú có biết người đó không?”

Ông Trường Nguyên đưa tay vuốt râu và nói: ” Người trong thôn này không ai là chú không biết, người bạn đó có điểm gì đặc biệt không?”

Tôi vừa nghe thấy ông lão nói thì trong lòng mừng rỡ, tôi nói: “Ông ấy làm nghề đóng giày”

Ông Trường Nguyên đầu một cái, tiếp tục vuốt râu, ông lão nói: “Rốt ,cuộc là bạn của ngài Trần hay là bạn của cháu? Cháu qua đây ông xem”

Ông Trường Nguyên đột ngột dừng lại không nói nữa, nheo mắt bảo tôi lại gần, tôi tiến lên hai bước rồi cúi xuống để ông cụ nhìn rõ hơn, ông cụ cũng đứng lên một chút, và rồi nheo mắt nhìn tôi.

Đột nhiên, ông Trường Nguyên trợn to hai mắt, cái mẹt nhỏ nhỏ trên tay rơi xuống đất một cái “cạch”, cáu kỉnh nói, không biết ai là lão gù, trong thôn không có người như vậy. các cháu đi nhanh lên!

Tôi không biết tại sao ông Trường Nguyên, người trông rất tốt bụng vừa rồi đột nhiên trở nên cáu kỉnh và liên tục đuổi chúng tôi đi.

Vương Thanh Tùng lập tức trấn an nói: “Chú à, đừng tức giận, chúng cháu liền đi ngay”

Sau khi nói xong, Vương Thanh Tùng vẫy tay với chúng tôi, ý bảo chúng tôi đi nhanh một chút.

Mặc dù tôi và ngài Trần cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng chúng tôi vẫn quyết định đi trước rồi nói. Ông lão lớn tuổi như vậy, nếu như có mệnh hệ gì thì cả đời này chúng tôi sẽ rất áy náy.

Nhưng chúng tôi còn chưa đi ra được vài bước, thì có một giọng nói của bà lão từ trong phòng sau lưng truyền đến: “ông già, ông đừng quên, người đó không phải bị gù lưng sao?”