- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Tam Thế Hồ Ngôn
- Chương 4
Tam Thế Hồ Ngôn
Chương 4
Edit: Tiểu Phong Tranh
Beta: Tiểu Phong Tranh
Thấy nam tử mặc áo đen đột nhiên xuất hiện, Thấm Xu không khỏi sửng sốt. Nàng nâng mắt, cẩn thận đánh giá.
Hắn cao thước tám [1], thân hình thon gầy, đôi môi cực mỏng, ánh mắt cực kỳ sắc bén, đặc biệt nhất là mũi hắn, phía trước cong vào thành hình lưỡi câu, thoạt nhìn có chút quái dị. Từ dáng vẻ của người này, dĩ nhiên hắn không phải tộc Linh hồ ở Thanh Khâu. Cho nên, tuy rằng hắn xuất hiện ở Phi Vân Phong, nhưng chắc chắn không phải Thuần Quân mình đang muốn tìm.
[1] Thước tám tương đương 1m80.
Thấm Xu thật sự đoán đúng, người này thật sự không phải Thuần Quân, mà là tai họa Hòa Tô tìm cho nàng - hắc ưng tinh Câu Hành. Câu Hành đã nhiều năm không biết vị "thịt", bây giờ lại nghe nói có mỹ nữ tuyệt sắc tới Thanh Khâu, dĩ nhiên cảm thấy hứng thú, sáng sớm đã đến đây.
Tối hôm qua nghe Hòa Tô nói nữ tử mới đến còn xinh đẹp hơn Hồ tộc Thanh Khâu, hắn còn nửa tin nửa ngờ, hôm nay thật sự nhìn thấy Thấm Xu, quả nhiên, lập tức mở cờ trong bụng. Chỉ thấy hai mắt hắn sáng quắc nhìn Thấm Xu, trơ mặt ra cười nói: “Xem ra, con chim Quán Quán kia thật sự không lừa ta, hôm nay quả nhiên có một mỹ nhân tuyệt sắc đến.”
Nghe nam tử áo đen nói thế, Thấm Xu rùng mình. Xem ra, việc nam tử này xuất hiện ở đây đúng là có liên quan với mình. Thấy vẻ mặt hắn hung tợn, trong lòng nàng không khỏi có vài phần sợ hãi.
Nếu ở Nam Hải, nàng vốn không sợ hạng người đạo chích này. Nhưng trước khi tới Thanh Khâu, nàng cố ý ăn cỏ Thần Ẩn, ẩn long khí của mình đi, trên người chỉ còn rất ít pháp lực, mà thần thú linh cầm trong Thanh Khâu rất nhiều, trong thời gian ngắn nàng cũng không rõ môn đạo của nam tử trước mặt, cũng không mình có đối phó được không. Vì thế, nàng cố gắng trấn tĩnh, cười với Câu Hành, nói:
“Công tử, tiểu nữ xin đa tạ. Chúng ta còn có việc, xin đi trước, công tử cứ tự nhiên!” Dứt lời hành lễ với hắn, lôi kéo Phù Quyên đi.
“Cô nương chậm đã!” Câu Hành kêu lên.
Nhưng Thấm Xu coi như không nghe thấy lời của hắn, đi luôn, không ngoảnh đầu lại. Đột nhiên, chỉ nghe một trận tiếng gió vang lên, ánh sáng đen chợt lóe lên, trong chớp mắt, nam tử áo đen kia đã đứng trước mặt nàng.
Nàng không nghĩ tới thân thủ nam tử này mau lẹ như thế, không khỏi ngẩn ngơ.
Câu Hành vươn tay, ngăn chủ tớ Thấm Xu lại, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cô nương, tới, dễ dàng, nhưng muốn đi, lại không dễ dàng như vậy!”
Nghe vậy, Thấm Xu biến sắc. Nàng không nghĩ rằng nam tử này lại to gan nói thẳng ra như thế, nghĩ bản thân chỉ còn sót lại chút pháp lực, nàng hơi hoảng hốt, lạnh giọng nói: “Ngươi, ngươi muốn như thế nào?”
“Cô nương đừng sợ, ta chỉ là muốn mời nàng về cùng ta làm chủ nhân đỉnh Tuyệt Lĩnh kia.” Dứt lời, Câu Hành chỉ tay về đỉnh Tuyệt Lĩnh không xa.
Thấm Xu vừa nghe, vội vàng lắc đầu, nói: “Công tử cất nhắc, Thấm Xu vô cùng cảm kích. Chỉ là ngày thường ta sống ở trong nước, sợ là sống trong núi không quen. Cho nên, Thấm Xu không có phúc hưởng chỉ có thể đa tạ ý tốt của công tử thôi.”
Nghe Thấm Xu nói như thế, Câu Hành nâng mi, nói: “Nàng có phúc hưởng hay không, không phải nàng nói là được!”
Thấm Xu sửng sốt, hỏi: “Thế ai nói mới được?”
Câu Hành nhếch miệng cười, nói: “Dĩ nhiên là ta! Ta nói nàng làm nữ chủ nhân của đỉnh Tuyệt Lĩnh, mặc kệ nàng có muốn hay không, nàng đều phải làm.”
Sắc mặt Thấm Xu lạnh lùng, nói: “Ý công tử là, nếu ta không muốn, công tử sẽ dùng sức mạnh cưỡng ép?”
Câu Hành liếc mắt nhìn Thấm Xu một cái, nói: “Cô nương, nàng đã hiểu thì tốt rồi. Ta khuyên nàng đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Nhìn dáng vẻ mong chờ của Câu Hành, tuy trong lòng Thấm Xu lo sợ, nhưng trên mặt không hề có vẻ yếu thế. Nàng trừng mắt nhìn Câu Hành, lạnh lùng nói: “Vậy cũng phải xem ngươi có khả năng đó không!” Dứt lời, thừa dịp Câu Hành chưa phòng bị, kéo Phù Quyên, kêu lên, “Đi!” Sau đó lập tức niệm thuật Ngự phong, hai người liền bay lên trời, bỏ chạy về phía Phi Vân Phong.
Phù Quyên cũng rất thông minh, nghe Thấm Xu niệm thuật Ngự phong, cũng nhanh chóng niệm, theo sát Thấm Xu.
Nhưng Câu Hành chính là sơn ưng tinh đã tu hành mấy trăm năm, sao có thể để mặc chủ tớ Thấm Xu dễ dàng chạy thoát như vậy, lập tức hóa thành một con hắc ưng to lớn, đuổi theo Thấm Xu.
Thấm Xu ẩn long khí, pháp thuật yếu đi không ít, mà bản thân Phù Quyên pháp lực yếu kém, hai người sao có thể chạy trốn Câu Hành pháp lực cao cường? Mắt thấy hai người sắp bị theo sát, Phù Quyên quýnh quáng, vội đẩy một chưởng về Thấm Xu đang ở đằng trước, trong miệng còn lớn tiếng kêu lên: “Công chúa, người đừng lo cho ta, người mau đi trước!” Sau đó xoay người, phi thân đánh về phía Câu Hành.
Thấm Xu thấy thế, gấp gáp kêu to: “Phù Quyên……” Nàng duỗi tay muốn bắt lấy Phù Quyên, kéo nàng trở về. Nhưng mà, bởi vì Phù Quyên đẩy mạnh, thân mình nàng không tự chủ được bay về phía trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn vạt áo Phù Quyên lướt qua ngón tay mình, cả người đánh về phía Câu Hành.
Pháp lực Phù Quyên yếu kém, nàng đi ngăn cản Câu Hành, giống như lấy trứng chọi đá. Quả nhiên, còn chưa đợi nàng tới gần mình, cánh của Câu Hành đã quạt một đường, gió nổi lên hất nàng ra ngoài. Thân thể nàng va mạnh vào núi đá gần đó, lập tức phun một ngụm máu tươi, người nàng cũng rơi xuống khe đá.
Lúc này Thấm Xu đã vững thân, nàng thấy Phù Quyên bị thương, la lên một tiếng: “Phù Quyên!” Người cũng nhanh chạy tới.
Phù Quyên thấy Thấm Xu bay về phía mình, chống đỡ thân thể, dùng hết sức lực toàn thân kêu lên: “Công chúa, người, người mau chạy đi, đừng, đừng quan tâm đến ta!”
“Phù Quyên!” Thấy khóe miệng Phù Quyên tràn máu tươi, Thấm Xu lo lắng tới mức nước mắt cũng rơi xuống, nàng lắc đầu, nói, “Sao ta có thể mặc kệ ngươi!”
Phù Quyên cười đau khổ, nói: “Công chúa, mạng Phù Quyên là của Công chúa. Nếu có thể cứu Công chúa, Phù Quyên chết cũng coi như có ý nghĩa!” Dứt lời, nàng cố gắng đứng dậy, lại nhào về phía Câu Hành.
Câu Hành thấy Thấm Xu quay trở lại, cũng không nóng lòng đuổi theo nàng, thấy Phù Quyên không biết lượng sức, còn muốn ngăn cản mình, cảm thấy nàng thật phiền toái, nghĩ không bằng một chưởng đánh chết nàng, mình chậm rãi đối phó Thấm Xu, dù sao Tồi Tâm chưởng [2] mình mới luyện cũng chưa thử qua ai, vừa lúc lấy Phù Quyên thử xem. Vì thế, hắn hóa hồi hình người, trường thân đứng thẳng, dồn khí đan điền, giơ lên đôi tay, chậm rãi đem khí toàn tập trung ở chính mình hữu chưởng phía trên.
[2] Tồi Tâm chưởng: chưởng pháp phá vỡ tim
Thấy dáng vẻ ngưng thần tụ khí của Câu Hành, Thấm Xu liền biết hắn muốn phát đại chiêu, trong lòng giật mình, đang muốn phát lực ngăn cản, lại nhớ ra với pháp lực bây giờ của mình vốn không thể. Lúc này,trong lòng Thấm Xu vạn phần hối hận, sớm biết như vậy thì đã không ăn cỏ Thần Ẩn kia làm gì.
Vốn dĩ pháp lực của Phù Quyên yếu kém, cho dù không bị thương thì cũng không thể chịu nổi một chiêu này của Câu Hành, huống chi bây giờ nàng đang yếu ớt như vậy, nếu còn phải chịu một chưởng của Câu Hành, chết là điều đương nhiên! Mắt thấy Câu Hành sắp đánh về phía Phù Quyên, Thấm Xu không thể làm gì khác ngoài chạy nhanh tới, muốn dùng thân thể của mình chắn một chưởng này cho Phù Quyên. Bản thân mình là long nữ, nếu xảy ra chuyện gì, Phụ vương chắc chắn sẽ không bàng quan đứng nhìn, cùng lắm thì chính mình làm lại từ đầu, cũng tốt hơn thấy Phù Quyên cứ như vậy chết trước mặt mình. Vì thế, nàng ngăn Phù Quyên sau lưng mình, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi sự đau đớn dữ dội kia đánh về phía mình.
“Công chúa, người buông ta ra! Người ngàn vạn lần đừng như vậy, tính mạng Phù Quyên thấp kém, không xứng được người đối xử như thế!” Phù Quyên lớn tiếng khóc.
Quanh quẩn bên tai Thấm Xu là tiếng khóc tê tâm liệt phế của Phù Quyên, trong lòng nàng cũng sợ muốn chết, nhưng mà nàng không nghĩ sẽ lùi bước. Nhưng đau đớn tưởng tượng lại không rơi xuống người mình, ngược lại nghe được Câu Hành kêu một tiếng thống khổ, hình như là bị chưởng lực của chính mình phản phệ.
Tại sao lại như vậy? Thấm Xu nghi hoặc, vội vàng mở mắt ra, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng đứng trước mình và Phù Quyên. Lúc này, Bạch y nhân kia đang làm một động tác thu chưởng, xem ra, hẳn là người này đánh lại một chưởng về phía Câu Hành thay mình.
Nàng ngẩng đầu, lướt qua bạch y nhân nhìn Câu Hành, chỉ thấy hắn đang ôm ngực, vẻ mặt thống khổ. Xem dáng vẻ này, chưởng pháp đánh về phía Phù Quyên hẳn là hắn lĩnh đủ rồi. Nói như vậy, người trước mắt chắc chắn có bản lãnh hơn Câu Hành.
Đang lúc mình cùng đường lại có người cứu mình, đối với Thấm Xu, không có gì có thể miêu tả sự cảm kích của nàng với bạch y nhân. Nàng nghĩ, nhất định phải cảm tạ ơn cứu mạng của người này thật tốt.
Lúc này, Câu Hành đã bình thường trở lại. Chỉ thấy hắn ngẩng đầu, tức giận trợn mắt với bạch y nhân, nói: “Khốn nạn! Sao lại là ngươi? Lần trước nàng kia ngươi nói đã có hôn ước với ngươi, không cho ta động! Lúc này sao ngươi còn tới phá hư chuyện tốt của ta? Chẳng lẽ nữ tử này cũng là người của ngươi?”
Chỉ nghe bạch y nhân cười trong treo lạnh lùng, sau đó nói: “Câu Hành, nếu ngươi làm xằng làm bậy dưới chân núi Phi Vân Phong, ta cũng lười đến xen vào việc người khác. Chẳng qua, ngươi lại nhiều lần đến chỗ ta phá phách, cũng đừng trách ta!”
Sắc mặt Câu Hành hơi thay đổi, sau đó ưỡn ngực, hung tợn nói với bạch y nhân: “Thuần Quân, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng ỷ vào lão Kiển Tích cha ngươi thì không coi ai ra gì, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ sợ ngươi?”
Nghe thấy Câu Hành gọi bạch y nhân là "Thuần Quân", thân mình Thấm Xu hơi hơi chấn động. Hóa ra bạch y nhân đó lại là người Thiên đế tứ hôn cho mình, con thứ của Thanh Khâu Quốc chủ, Thuần Quân.
Chỉ thấy Thuần Quân cười lạnh lùng, nói: “Câu Hành, nghe nói lần trước ngươi bị ta đánh một chưởng, một tháng ngươi cũng chưa ra khỏi động phủ? Chẳng lẽ ngươi còn muốn thử lại, xem bây giờ ta có thể cho ngươi nằm bao lâu?”
Nghe xong lời này, sắc mặt Câu Hành hết trắng lại xanh, hắn ngoan cố hồi lâu, mới cắn răng nói với Thuần Quân: “Được! Xem như ngươi lợi hại! Ta không động vào nàng ở chỗ các ngươi! Ta cũng không tin nàng cả đời cũng không xuống núi!” Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm Thấm Xu, nâng ngón tay, chỉ vào nàng, lớn tiếng nói, “Tiểu mỹ nhân, vậy ta ở dưới chân núi chờ nàng!”
Thấm Xu vừa nghe lời này, mặt trắng một hồi. Thằng nhãi này muốn chờ mình dưới chân núi? Vậy bây giờ phải làm thế nào?
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Tam Thế Hồ Ngôn
- Chương 4