CHƯƠNG 77: DI NƯƠNG ÉP UỔNG
Tác giả: Luna Huang
Mọi chuyện trong phủ lại êm ấm trôi qua gần ba tháng. Chuyện của tứ di nương không tra ra được hung phạm chỉ có thể đè nén xuống. Nhữ Tuân Nhữ Nhiên liên tục hối thúc An thị chọn ngày thành thân cho Lạc Cách Quận nhưng do tuổi của hắn cùng Thiêm Hương phải cuối năm mới thành thân được nên không thể gấp gáp.
Chớp mắt Nhữ Hinh an nhàn trong phủ gần ba tháng rồi, mỗi ngày nàng đều như ám ý khơi gợi chuyện chất nhi cho Nhữ Tuân nghe. Chỉ là hắn luôn tránh né, nhìn thái độ kia liền biết chưa viên phòng rồi. Đó là còn chưa kể đến, cung nữ thϊếp thân bên Trưởng Tôn Lăng Vân thấy nàng ta thân cận với nàng nên khi nàng hỏi nàng ta cũng thành thật khai báo.
Hóa ra đôi phu thê kia trước mặt mọi người diễn như uyên ương ân ái, vừa về viện liền như gà với vịt mà cãi. Nàng ta còn bảo nàng khuyên nhủ Nhữ Tuân nên chủ động một chút, Trưởng Tôn Lăng Vân là nữ nhân lại là một công chúa làm sao hạ mình cầu hắn thích mình được.
Nhữ Dao mỗi ngày đều rất an phận thủ thường ở trong viện thêu thùa không hề ra khỏi khuê phòng, đương nhiên sáng phải đi thỉnh an thì không nói, đó là quy củ. Ngoại trừ nàng đến tìm nàng ta thì nàng ta cũng không chủ động tìm nàng như trước nữa.
Nhưng nàng phát hiện ra một chút, tay của Nhữ Dao hình như là bị thương. Hôm đó nàng lỡ chạm phải, nàng thấy được nàng ta khẽ chau mày nhưng lại rất nhanh tiêu thất. Đây khiến nàng biết rõ, nàng ta muốn giấu mình thế nên nàng cũng không có hỏi tới.
Lạc Cách Quận luôn mồm bảo muốn mang Thiêm Hương đi chơi, nhưng An thị bảo quy củ không thể bỏ. Thế nên từ giờ đến khi thành thân, miễn có gặp được Thiêm Hương, mà Thiêm Hương luôn bên người Nhữ Hinh nên hắn cũng không được gặp nàng.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
An Lam Ca lại khác, hắn biết Nhữ Dao sắp gả nên cũng không hồi phủ như trước nữa mà lựa chọn lưu lại quân doanh. Bởi hắn kiềm chế không được tâm của mình, càng sợ bản thân hồ đồ đi cướp thân ảnh hưởng đến Nhữ gia nên chủ động lui bước.
Lâu lâu Như Hinh cũng đến quân doanh thăm hắn, nàng cũng luôn dùng câu lời ám chỉ hắn không nên bỏ cuộc nhưng hắn đều không để vào tai. Nghe binh sĩ nói, đêm nào hắn cũng phải uống rượu, đây thật khiến nàng phiền lòng.
Nhữ Nhiên lại là người tốt nhất, bởi bệnh của hắn hồi phục nhanh đến nỗi mẫu thân lựa chọn ăn chay một tháng để tạ lễ. Hiện tại hắn có thể tự do đi lại thậm chí là chạy nhảy đá cầu đều không sao nữa. Chính vì lý do này, hiện hắn cũng vào triều tham chính rồi. Nghe đâu làm hộ bộ thị lang bên Đại Lý Tự, mà nàng cũng chưa từng đến đó bao giờ.
Cũng trong đoạn thời gian này, nàng liền tục đến làm phiền hai huynh trưởng bảo họ nhất định phải giúp Nhữ Dao cùng An Lam Ca. Bởi lúc trên xe ngựa từ miếu hồi phủ ngày đó, nàng thấy được xăm của tứ tỷ cùng xăm của mẫu thân xin thay cho An Lam Ca là một. Mà lúc đó có lẽ mẫu thân thấy nàng cùng tam ca đều là xăm thượng thượng nên mới không để ý đến chuyện này mà thôi.
Chỉ là bọn hắn cứ chừng chờ không chịu đáp ứng khiến nàng lúc nào cũng khó chịu tay không mà hồi Vong Địa. Nàng đâu biết lý do bọn hắn không chịu đáp ứng chính là vì nàng đâu. Chỉ cần Nhữ Dao ngồi trên thái tử phi vị, Trưởng Tôn Tề Duyệt sẽ không còn biện pháp đánh chủ ý lên người nàng nữa. Bởi nàng là đích nữ của Nhữ gia, là ân nhân của hoàng thượng, tuyệt không thể làm một tiểu thϊếp hay trắc phi nhỏ nhoi được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Hôm nay là sinh thần của Nhữ Liệp, trên dưới Nhữ phủ một lần nữa nháo loạn vì khách nhân quá nhiều. Tuy không như hôm đại hôn của Nhữ Tuân có hoàng thượng hoàng hậu đến, nhưng đám vương tử vẫn là có mặt.
Do Nhữ Hinh không ở kinh thành nên rất ít người biết đến nàng, bằng hữu cũng không có, thế nên nào cần ra ngoài tiếp khách. Nàng chỉ theo phụ mẫu đi chào hỏi một lượt liền trở về viện, những thứ còn lại để các ca ca tỷ tỷ lo.
Rất nhanh đến tối, khách nhân ra về rất nhiều, nhưng vẫn còn một số bằng hữu thân thiết của Nhữ Liệp trên quan trường lưu lại. Mà lúc này Trưởng Tôn Tề Duyệt bị hoàng thượng ban khẩu dụ lưu Nhữ phủ một đêm. Vì để tiện cho hắn cùng Nhữ Dao phát sinh tình cảm, An thị cố ý an bài cho hắn ở viện gần viện của Nhữ Dao lại xa Vong Địa của Nhữ Hinh.
Nhữ Dao là nữ nhân nên đám thiên kim quen thân với nàng hồi phủ nàng cũng không lưu lại tiền thính nữa mà trở về viện nghỉ ngơi. Ai biết vừa về đến phòng đại thấy đại di nương ở đó chờ mình. Tuy có dự cảm không lành nhưng nàng vẫn đóng cửa bước đến.
“Mau thay y phục này đi.” Đại di nương cười đến vui vẻ chỉ tay vào y phục sớm được xếp gọn trên giường.
Tuy không hiểu ý của đại di nương nhưng Nhữ Dao ‘vâng’ một tiếng rồi bước đến cầm lấy y phục. Chỉ là khi y phục được nàng giũ ra, mặt nàng tái nhợt nói: “Di. . .di nương. . .đây, đây là có ý gì?”
Đại di nương mạnh tay chỉ vào thái dương của Nhữ Dao mắng: “Đêm nay thái tử điện hạ lưu lại, phu nhân cũng tạo ngầm tạo cơ hội cho chúng ta, đương nhiên là phải nắm bắt cơ hội này rồi.” Nhữ Dao vừa tài vừa sắc lại quen biết Trưởng Tôn Tề Duyệt lâu như vậy lại không thể để hắn nhanh chóng thú mình. Nhớ đến lúc Nhữ Hinh cập kê được hắn cầu hôn nàng đã giận đến không chỗ phát tiết rồi.
Như Dao cầm chiếc yếm ngắn cũn cỡ cùng chiếc tiết khố bằng lụa phấn hồng sắc mỏng tanh, trên giường còn có chiếc áo khoác dài bằng tơ trong suốt nữa, nhìn trân trối. Ý của di nương là bảo nàng cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt. . .
Nàng vội ném trở lại lên giường: “Di nương, ta tuyệt đối không làm như vậy.” Nàng đọc nữ đức không phải để nàng dùng trò hạ lưu này. Mà người trong lòng nàng càng không phải Trưởng Tôn Tề Duyệt, làm sao nàng cùng hắn có thể. . .
Đại di nương giận đến mặt âm trầm, cắn răng nghiến lợi trừng Nhữ Dao: “Hôm nay ngươi muốn cũng được, không muốn cũng phải làm theo ý của ta.” Vinh hoa của nàng có hay không là trông cậy vào hôm nay.
Nhữ Dao liên tục lắc đầu, chân liên tiếp lui về phía sau. Ngay khi nàng muốn xoay người bỏ chạy liền thấy nghe đại di nương khẽ hô: “Bắt nàng lại, thay nàng mặc y phục.”
Lập tức có đám bà tử xông vào trực tiếp cưỡng chế Nhữ Dao vận lên bộ y phục mỏng manh đó. Miệng của Nhữ Dao cũng bị bịt bằng khăn, nàng kêu hô cũng không được, mà giãy giụa cũng chẳng xong, chỉ như cá nằm trên thớt mặc người làm thịt.
Âm thanh của đại di nương đầy đắc ý vang lên khắp phòng: “Ngươi xem, ngươi thật vừa với bộ y phục này. Đến nữ nhân nhìn cũng không thể rời mắt, đừng nói là thái tử điện hạ.” Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm thân hình mảnh mai quyến rũ của Nhữ Dao, thực sự là trời cũng giúp nàng a, để nàng sinh được một nữ nhi xuất sắc như vậy.
Tay của đại di nương nắm lấy cằm của Nhữ Dao nhìn thẳng vào đôi mắt đang chảy nước mắt của nàng, nói: “Thế nào? Vẫn còn chưa khuất phục? Hay ngươi muốn ta để ngươi dùng chút dược mới ngoan ngoãn tuân theo?”
Nhữ Dao không tin người trước mặt này là thân mẫu của mình. Ngay cả lời như vậy cũng có thể nói ra được. Rất nhanh trong đầu nàng có một quyết định, nàng lập tức gật đầu đáp ứng đại di nương. Còn ý thức nàng vẫn còn đường sống, nếu là bị hạ dược, vậy cái gì cũng không còn nữa rồi.
Đại di nương như không tin, mắt hồ ly nheo lại nhìn nàng thập phần không tin tưởng. Đáp ứng nhanh như vậy? Có quỷ kế gì?
“Đáp ứng ta rồi?”
Gật đầu.
“Thật không?”
Lại gật đầu.
“Nếu như giữa chừng ngươi bỏ trốn thì sao?”
Lắc đầu.
“Ta lấy gì tin ngươi.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Thấy Nhữ Dao liều mạng ô ô muốn nói, đại di nương lấy vải trong miệng nàng ra: “Nói ta nghe, ngươi vì sao đổi ý?”
“Nữ nhi muốn làm thái tử phi, muốn làm hoàng hậu, không phải một thứ nữ không danh phận như bây giờ.” Nàng mở miệng liền nói trúng ý của đại di nương, sợ nàng ta không tin còn bồi thêm: “Không thể để người khác xem mình như trái hồng mềm được.”
Đại di nương ngửa đầu cười ha hả, phất tay cho người buông Nhữ Dao ra: “Nếu ngươi dám phản bội ta liền trời chu đất diệt, mau thề đi.”
Nhữ Dao cắn răng đưa tay lên miệng thề theo lời của đại di nương. Nàng ta nghe xong hài lòng khoác chiếc áo choàng lên người nàng rồi cho bà tử mang nàng đến viện của Trưởng Tôn Tề Duyệt, tận mắt nhìn thấy nàng vào trong phòng mới an tâm rời đi.
Lúc này Nhữ Dao một mình ở trong căn phòng tối mịch, vận bộ y phục nhỏ bé mỏng manh lộ hết tất cả những thứ có trên cơ thể ra ngoài. Nàng không dám ngồi trên giường, không dám dùng chăn An thị chuẩn bị cho Trưởng Tôn Tề Duyệt che đậy thân thể lõα ɭồ của mình, càng không dám ngồi ở nhuyễn tháp bởi đó đối diện cửa, chỉ cần mở cửa liền có thể nhìn thấy mình.
Nàng đứng núp ở một bên, dùng rèm ngăn ngọa thất che lại bản thân không ngừng run rẩy không ngừng khóc. Lúc nãy nàng là gạt đại di nương, cả lời thề của nàng cũng là gạt nàng ta thôi, nàng thực sự sợ lời thề ứng nghiệm, vậy nàng. . . Bởi nàng nhớ Trưởng Tôn Tề Duyệt từng nói, nàng giúp hắn hắn sẽ để nàng như nguyện.
Nàng nghĩ nếu hắn không say mà trở về phòng, nàng nhất định cùng hắn thương lượng. Tuy nàng chưa giúp được hắn có được tâm của Nhữ Hinh nhưng hôm đó nàng giúp hắn mang thức ăn cho Nhữ Hinh cũng xem như hắn nợ nàng rồi.
Chỉ là nàng không ngờ, đại di nương vì bản thân có thể bảo nàng làm những chuyện hạ lưu như vậy. Những chuyện này còn thua kém hơn cả nữ tử thanh lâu. Kỹ nữ tuy cũng hầu hạ nam nhân nhưng họ không lợi dụng đám nam nhân đó, giữa bọn họ chính là một vụ buôn bán mà thôi.
Còn nàng? Đại di nương muốn nàng làm như vậy là để trèo cao, đây là lợi dụng, là tính kế người khác. Mà người đại di nương tính kế lại hết lần này tới lần khác là lãnh huyết thái tử. Nếu hắn biết được sợ rằng đại di nương cũng không bảo toàn được tính mạng.
Nàng phải hảo hảo nghĩ đối sách, trước khi Trưởng Tôn Tề Duyệt đến, nàng phải nghĩ ra câu truyện tránh hắn hoài nghi đại di nương. Tay nàng cầm chặt gói xuân dược đại di nương đưa cho mình, nàng ta dặn nếu Trưởng Tôn Tề Duyệt phản kháng liền để hắn ngửi là được.