CHƯƠNG 61: TRÊN ĐƯỜNG HỒI KINH
Tác giả: Luna Huang
Khi nàng mở mắt đã thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt hàm tiếu ngồi trên nhuyễn tháp nhìn mình. Thần sắc lại tốt trở lại rồi, thật không hiểu nỗi cái bệnh thiếu máu này nữa. Mỗi tháng nàng tới nguyệt sự cũng sẽ không như hắn vậy, đến cùng hắn có phải là vì quá yếu nên chuyển sang đoạn tụ hay không?
Nhữ Nhiên còn lại là đang được hạ nhân uy dùng cháo, thấy nàng tỉnh hắn liền trêu nàng: “Ngũ muội thật lười biếng, ngủ đến lúc này mới tỉnh.”
Hừ! Nhữ Hinh mím môi nhìn hắn, tất cả là do chăm sóc bọn hắn cả đấy, còn dám to mồm nói nàng như vậy nữa.
Nghe được tiểu thư tỉnh, Thiêm Hương ngồi bên ngoài lập tức tiến vào thay tiểu thư vệ sinh cá nhân. Nàng cận thẩn gỡ tóc của Nhữ Hinh xuống, rồi lại nhẹ nhàng chải từng cái một.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn nửa mặt hoàn mỹ của Nhữ Hinh hướng về phía mình đến thất thần. Cũng như năm đó vậy, nàng vẫn luôn đẹp đến mê người.
Sau đó, mọi người cùng dùng điểm tâm. Còn chưa kịp dùng đột nhiên Trưởng Tôn Tề Duyệt bỏ đũa xuống, hạ tay xuống bên chân, cố gắng tỏ ra không có gì, thực tế cả người hắn đều cứng ngắt, đến biểu cảm trên mặt cũng khó lòng duy trì.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Hinh vừa nhìn tam ca nhắm mắt ngủ liền đảo mắt thấy như vậy, có chút không hiểu nhìn hắn. Nàng nhớ lại tay phải của hắn là bị thương do cứu mình, thế nên nghĩ có lẽ hắn đau không cầm được đũa. Muốn gọi Thiêm Hương vào hỗ trợ nhưng lại nhớ ra hắn không gần nữ sắc, liền hỏi: “Gọi Cẩn Đa vào giúp?”
“Được.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đáp ứng một tiếng rồi không nói gì nữa. Bởi hắn biết rõ, giờ đây cho Cẩn Đa thêm trăm cái mạng cũng không dám bước vào.
Quả như vậy, Nhữ Hinh gọi đến lần thứ n nàng đang không còn kiên nhẫn nữa. Chỉ nghe Thiêm Hương nói với vào: “Tiểu thư, Cẩn công tử không ở.” Nàng vừa đi tìm Cẩn Đa xong liền mang tin tức tìm được bẩm báo.
Trán của Nhữ Hinh lập tức chảy mấy vạch đen: “Vậy trong hàng ngũ thân vệ, tùy tiện gọi một người đi.” Chủ tử mang bệnh lý nào hắn không ở? Trở về kinh tìm đại phu? Không có lý nào a, an toàn của chủ tử là trên hết chứ.
“Thân vệ cũng không thấy một ai.” Thiêm Hương nhanh chóng hồi báo.
Nhữ Hinh bất khả tư nghị nhìn gương mặt thản nhiên như không có gì xảy ra của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Bình thường hắn dạy thuộc hạ như vậy sao?
Kỳ thực đám người Cẩn Đa cố ý viện cớ tra xét không đi cùng đoàn người mà âm thầm bám theo sau. Bởi nếu ở mà không vào liền không tốt, mà vào càng không tốt hơn, vẫn là theo sau âm thầm bảo vệ mới tốt.
“Nàng dùng đi, không cần để ý đến ta.” Tiếu ý ngâm ngâm, Trưởng Tôn Tề Duyệt cực lực nắm chặt hai tay đang run của mình thành quyền. Gồng mình để sắc mặt của bản thân ở trạng thái tự nhiên nhất có thể, vì vậy âm thanh cũng có chút miễn cưỡng.
Có lẽ là lương tâm bất an, nghĩ vậy Nhữ Hinh cầm đũa của hắn, gắp một đũa cơm cùng thịt đưa đến bên miệng hắn. Nói thế nào đi nữa nàng vẫn là một thiếu nữ, thế nên lúc này vẫn ngượng đến chín mặt, không ngẩng đầu ra khỏi chén cơm trên tay.
Trưởng Tôn Tề Duyệt kinh ngạc đến chừng ba bốn giây sau mới có phản ứng. Trái tim vốn là không an ổn nằm trong l*иg ngực nay cứ như muốn phá vỡ l*иg ngực nhảy ra ngoài. Hắn nhìn dáng dấp xấu hổ của nàng, đôi môi mỏng kéo lại một ý cười nhẹ nhàng, không nói, chậm rãi mở miệng ăn.
Cảm giác được đũa động, Nhữ Hinh thu đũa về đặt xuống tiếp tục dùng bữa, chỉ cứ chốc chốc lại uy hắn một đũa. Làm vậy nàng không cảm thấy nợ ân tình của hắn nữa, tránh cho sau này thượng thiên phạt nàng như trong giấc mộng kia vậy, tràng cảnh quá kinh khủng, nàng chịu không nổi.
Lúc này đã rời khỏi Linh Lung tự một đoạn, lại là buổi sáng, ánh dương quang ấm áp không cần dùng lò sưởi nữa. Nhữ Hinh nhìn hai nam nhân đều đang ngủ, nàng không thể hiểu nỗi, tam ca thì không nói đi, mà Trưởng Tôn Tề Duyệt nói ngất là ngất, dược không uống cũng không thay, đây lại là thế nào?
Ngồi ngẩng ngơ trong xem ngựa một lúc, Nhữ Hinh nghe được tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài, nàng mang theo lòng hiếu kỳ đẩy cửa ra ngoài xem. Nguyên lại là có một đôi phu phụ đang dìu nhau ở bên đường, mà phụ như xem bộ sắp lâm bồn rồi.
Nàng để đoàn người dừng xe lại, nhìn Thiêm Hương nói: “Giúp họ đi.”
Thiêm Hương lập tức nhảy xuống xe ngựa giúp đỡ đôi phu phụ kia. Nàng phân phó hạ nhân chuẩn bị nước nóng, bản thân đưa phụ nhân kia vào sâu trong rừng, cách đoàn người một đoạn.
Mà trên mặt Nhữ Tuân, Nhữ Hinh cùng Lạc Cách Quận lúc này toàn một mảnh sợ hãi. Xem ra ra trận gϊếŧ giặt hay gặp phải mai phục cũng không khổ cực bằng sinh hài tử.
Âm thanh kia cũng khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt bừng tỉnh. Hắn bước ra bên ngoài, ánh mắt cũng hướng về phía Thiêm Hương cùng đôi phu phụ kia, mãn nhãn chứa ý nghĩ. Nhớ trước kia, mỗi lần có thϊếp thất lâm bồn, hắn vẫn ung dung ngồi phê duyệt tấu chương, đợi thái giám đến báo giới tính rồi tùy tiện ban cho một cái tên là xong.
Lúc này để hắn nhớ lại năm đó Nhữ Hinh chào đời, tâm trạng của hắn vô cùng khẩn trương, vô cùng nóng nảy, lại nhớ đến cảm giác lần đầu gặp nàng trong bộ dáng ấu hài. Hắn cũng là đứng đó đợi nàng, đợi nàng bước vào trong cuộc đời của hắn.
Như Hinh điềm tĩnh cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn một phương hướng. Nàng cảm thấy bản thân thực sự quá vô tâm rồi, để có được nàng cùng tam ca, mẫu thân đã phải hy sinh mạng để đổi, chẳng trách người ta nói nữ nhân sinh con như bước một chân vào quỷ môn quan vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể rời bỏ trần thế cả.
Nàng bất giác lẩm bẩm: “Sinh thần của ta vừa qua mất rồi!”
Nhữ Tuân hồi thần, quay đầu nhìn sang, nhắc nhở: “Chẳng phải mới cập kê chưa bao lâu sao, sao nhanh như vậy lại quên mất rồi.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Lạc Cách Quận lại mát mẻ nàng: “Hinh muội đây là sợ quá nên hồ đồ rồi, đến sinh thần của mình vừa qua cũng nhớ không nổi.” Kèm theo đó là một tràng cười ha hả.
Nhữ Hinh hậm hực ngang hắn một mắt cũng không nói gì nữa. Nàng muốn mua chút ít đồ tặng mẫu thân, sau này hễ là sinh thần của nàng nàng vẫn sẽ tặng lễ vật cho mẫu thân. Mỗi năm sinh thần đều là mọi người tặng lễ cho nàng. Ngay khi nàng không ở kinh thành, lễ vật đưa tới biệt viện cũng không thiếu. Lại không ai biết được để có được nàng mẫu thân là người vất vả nhất.
Xoay người lướt qua Trưởng Tôn Tề Duyệt nàng tiến lại vào trong xe ngựa ngồi chờ đợi. Hắn nhìn nàng một mắt cũng bước vào, ngồi trên nhuyễn tháp nhàn nhã tự tay pha trà nóng.
Trong không khí yên ắng, chỉ có âm thanh la thét của phụ nhân kia, đột nhiên sau một tiếng thét cao, liền nghe được âm thanh oa oa của một sinh linh mới. Nhữ Hinh mở cửa sổ nhìn chằm chằm phía phát ra âm thanh, thấy được Thiêm Hương hướng nàng gật đầu.
Nàng thở một hơi nói: “Được rồi, tiếp tục lên đường thôi.”
Lúc này nàng chỉ có thể mong chóng nghĩ cách xem làm thể nào để mẫu thân hồi kinh lại không cần đối mặt với đám thϊếp thất trong phủ. Càng nghĩ liền càng cảm thấy khó chịu, đều do phụ thân không tốt, nạp nhiều thϊếp thất như thế làm gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có đám thϊếp thất đó, nàng cũng không có đại ca cùng tứ tỷ.
Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn an tĩnh thưởng thức trà, mắt cũng không hề mở. Đột nhiên tay hắn lại run, nước trà bắn ra, thấm vào băng vải trên tay, lại hất ra bàn. Cả hai tay đều run đến không thể kiềm chế, khi hắn muốn đặt ly xuống thì đã muộn, ly rơi xuống mặt bàn nhỏ, lại lăn ra thành xe.
Nhữ Hinh bị âm thanh không lớn không nhỏ kia kinh động, rời khỏi trầm tư nhìn người đối diện mình. Ánh vào mi mắt nàng, chỉ thấy hắn mím chặt môi, mà hai tay vẫy là chấp ở sau lưng. Lưng hắn vốn tựa ở xa bích lúc này dần dần trượt xuống, nàng vội rời khỏi chỗ của mình, ngồi bên cạnh để hắn tựa vào mình.
“Không khỏe sao? Khát nước?”
Trưởng Tôn Tề Duyệt không nói, chỉ gật đầu. Bản thân hắn cũng không biết mình trúng phải loại độc gì, cũng rất muốn cấp tốc hồi kinh chữa trị, nhưng cũng không muốn khoảng thời gian này biến mất. Cố nâng mi mắt nặng trĩu nhìn nàng bận rộn châm trà vào ly cho hắn, nửa mặt bị tóc che mất nhưng hắn vẫn cảm thấy trên thế gian này không thứ gì tỏa sáng như nàng.
Vừa muốn hôn một cái lên gò má hồng nhuận kia lại do âm thanh ho khan của Nhữ Nhiên bên kia khiến nàng quay sang đó, hắn lại hôn trật lên tóc nàng. Vẫn như trước, nàng rất thích dùng tinh dầu dưỡng tóc, chính vì vậy án kia hắn mới nhanh chóng phá được.
Biết nàng khẩn trương huynh trưởng, hắn liền nói: “Nàng qua đó trước, ta đợi được.” Phản chính như vậy hắn lại được thân cận với nàng lần nữa, vậy thì đợi chút đã là gì.
“Ân.” Nhữ Hinh thấy hắn ngồi vững nàng lại chạy sang bên tam ca. Quả nhiên công việc này rất mệt.
Nàng phải chạy qua chạy lại giữa hai nam nhân cho đến khi gần tiến đến kinh thành. Đương nhiên khi hồi kinh, những y phục này nàng cũng không dùng đến nữa.
Lúc này ngược hướng với đoàn người, lại có thêm một đoàn binh mã xuất hiện, chỉ thấy người dẫn đầu đoàn binh mã đó, không ai xa lạ, chính là Triết vương, Trưởng Tôn Khởi Hiệp.
Chỉ thấy hắn cho đoàn ngựa hai bên dừng lại rồi leo xuống ngựa bước đến hành lễ: “Thần gặp qua thái tử điện hạ.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt nâng mắt nhìn cửa mã xa được Cẩn Đa mở ra, lọt vào mắt hắn chính là một thân trường bào thanh lam sắc cực kỳ bắt mắt của Trưởng Tôn Khởi Hiệp. Hắn ưu nhã nhếch miệng nói: “Triết vương vất vả rồi, mau đứng lên.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Thần nghe nói trên đường hồi kinh điện hạ gặp phải mai phục, vừa nhận được tin tức liền mang theo binh mã đến hỗ trợ. Nay thấy được điện hạ bình an, thần cũng an tâm.” Trưởng Tôn Khởi Hiệp như nghe không ra trào phúng của đối phương, đứng thẳng thắt lưng nói chuyện.
“Ra là vậy.” Trưởng Tôn Tề Duyệt tay cầm chiết phiến phe phẩy đầy phong trần như người không hề mang theo chút mao bệnh nào. “Bổn điện hạ cát nhân thiên tướng, gặp dữ hóa lành, để Triết vương lao tâm rồi.”
“Không dám không dám.” Trưởng Tôn Khởi Hiệp khách sáo một câu, mắt lại phát sáng khi nhìn thấy hai tay cùng cổ của Trưởng Tôn Tề Duyệt lại toàn băng trắng. Hắn biết nhất định không có ‘gặp dữ hóa lành’ gì.
Nhữ Hinh không rảnh nghe bọn họ ở đây khách sáo. Phản chính thành môn ở trước mắt rồi, nàng cũng không kịp chờ đợi muốn gặp phụ thân ngay tức khắt thế nên đứng lên hành qua lễ rồi nhảy xuống xe ngựa, cùng Thiêm Hương chạy bộ về phủ.
Đám người trong triều này mà khách sáo nhất định mất hết nửa ngày, hao phí thời gian của nàng. Nàng đã nghĩ kỹ rồi, di nương không thể bỏ, nhưng quan có thể từ. Chỉ cần phụ thân từ quan rồi toàn phủ dọn đến biệt viện không những bệnh tình của tam ca khả quan hơn mà hôn sự của đại ca cùng tứ tỷ cũng nhanh chóng được giải quyết. Hơn hết chính là phụ thân cũng sẽ không nạp thêm nữ nhân nữa, Nhữ gia không ra sa trường không cần khai chi tán diệp nhiều như vậy.
Lúc nàng ra khỏi xe ngựa, Trưởng Tôn Tề Duyệt vốn muốn giữ người, nhưng lại không muốn nàng bị Trưởng Tôn Khởi Hiệp đánh chủ ý nên đành thôi. Đương nhiên hắn cũng sẽ đến Nhữ gia, bởi Nhữ Nhiên còn nằm trên mã xa. Mà Nhữ Tuân cùng Lạc Cách Quận cũng không ai có thể như Nhữ Hinh vậy, có thể ngang nhiên rời đi.
Nhữ Hinh một đường chạy hồi Nhữ phủ, trong đầu không biết có bao nhiêu ngôn ngữ đầy tính thuyết phục sớm chuẩn bị khi gặp phụ thân sẽ nói. Nào ngờ vào lướt qua khỏi đại môn chạy đến phương hướng tiến thính ở trước mặt đã thấy phụ thân tiêu sái bước ra rồi.