- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tam Thế Duyên
- Chương 120: Chương 120: Đời Thứ Hai Báo Ứng – Chuẩn Bị
Tam Thế Duyên
Chương 120: Chương 120: Đời Thứ Hai Báo Ứng – Chuẩn Bị
CHƯƠNG 120: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – CHUẨN BỊ
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Hinh lười biếng xoay đầu nhìn, khi thấy được thân ảnh chói mắt của Trưởng Tôn Tề Duyệt, nàng cau mày không vui. Mấy hôm nay nàng đều từ chối tiếp khách, hôm nay phụ thân cư nhiên đưa hắn vào?
Nàng lòm còm bò dậy chuẩn bị hành lễ, đã thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt bước nhanh đến đỡ lấy mình, âm thanh từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Nghỉ ngơi mấy hôm Hinh nhi đã tốt?”
Nhữ Hinh lập tức lui về phía sau, đầu cực lực chôn thấp để tránh nhìn thấy gương mặt khiến nàng phiền loạn kia. Âm thanh đầy khó chịu đáp: “Còn chút khó chịu, vẫn chưa thể tiếp khách.”
Nhữ Liệp nhìn thấy nữ nhi sau khi tỉnh lại có vẻ trầm tĩnh rất nhiều, lại có cảm giác bài xích Trưởng Tôn Tề Duyệt nhưng gợi ý lui hôn nàng lại không đáp, hắn quả thực mò không ra trong hồ lô của nữ nhi là bán dược gì.
“Hôm nay thái tử điện hạ đến là muốn hỏi về chuyện đêm hôm đó, hy vọng Hinh nhi giúp một tay để án sớm kết thúc.” Ý là không muốn gặp cũng nhất định phải gặp, đây có liên quan đến chuyện mưu sát hoàng thượng, không thể lơ là được.
Nhữ Hinh hiểu quay sang nói với Thiêm Hương: “Ngươi cho người mang ghế thỉnh điện hạ cùng phụ thân ngồi, còn nữa, mang chút trà bánh đến.”
Nhữ Liệp xoa xoa đầu nữ nhi từ ái nói: “Phụ thân còn chút công sự không lưu lại, ngươi cùng điện hạ nói là được rồi.” Nói xong hắn hướng Trưởng Tôn Tề Duyệt hành qua một lễ lập tức xoay người rời đi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn Nhữ Hinh một mắt mới ngồi xuống ghế Thiêm Hương vừa cho người lấy, đặt ở đối diện xích đu của nàng. Hắn phải mượn đến cớ này mới có thể tiến đến nơi này gặp nàng. Nếu không sớm bị từ chối ở ngoài viện môn rồi.
Nhữ Hinh nhìn bóng lưng Nhữ Liệp khuất sau nguyệt môn, âm thầm thở dài rồi ngồi xuống xích đu. Nàng vươn tay lấy một miếng toan táo cao cho vào miệng hỏi: “Điện hạ muốn biết chuyện gì?”
“Hôm đó nàng vào trong thấy được thứ gì?” Trưởng Tôn Tề Duyệt cầm lấy tách trà nóng đưa lên bên mép, mở nắp nhẹ nhàng thổi.
“Thấy cháy.” Nhữ Hinh nhớ được gì nói cái đó. Rõ ràng hôm đó nàng bước vào đã thấy có lửa rồi.
“Ngoài ra?” Khóe môi của Trưởng Tôn Tề Duyệt liên tục co rút không ngừng, câu này nàng cũng nói ra miệng được, thực sự rất khâm phục.
“Không nhớ nữa.” Nhữ Hinh nâng mắt nhìn tán cây to trên đỉnh đầu của mình. Để ánh nắng loang lổ chiếu lên trên gương mặt quấn băng gạc của mình.
“Vậy hôm đó nàng làm sao cứu người?” Hắn nghe nói người là một mình nàng cứu, thân thể của phụ hoàng hắn phải nói cũng là tẩm bổ thường xuyên không hề nhẹ, đó còn chưa kể nói Nhữ Liệp là võ tướng, thân thể cực kỳ cao to, nàng làm sao kéo được hai người ra ngoài?
Nhữ Hinh cắn môi ngẫm ngẫm một lúc mới đáp: “Bọn họ đều ngằm trên nệm, mà dưới nệm hôm đó rất trơn rất dễ kéo.” Hôm đó nàng chỉ tốn sức nâng hai tay của phụ thân rồi kéo ra ngoài thôi. Còn hoàng thượng kéo càng dễ hơn rất nhiều.
“Vậy nàng kéo Nhữ tướng ra trước?”
Nhữ Hinh gật mạnh đầu: “Phụ thân gần cửa hơn, lúc kéo hoàng thượng dễ dàng hơn kéo phụ thân một chút.” Bởi kéo xong phụ thân nàng đã mệt đến thở không ra hơi rồi. Nhưng may mắn thay hoàng thượng lại nhẹ hơn phụ thân thế mới có thể cứu được người.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Trưởng Tôn Tề Duyệt lập tức đoán ra được dưới nệm là có dầu hỏa, nếu người suy nghĩ không thấu sẽ nghĩ Nhữ Liệp thân thể cao to được kéo ra trước, đến lúc kéo phụ hoàng hắn liền không cần dùng sức quá lớn như kéo Nhữ Liệp. Nhưng thực chất là lúc kéo Nhữ Liệp đã có một đoạn dầu trơn bôi trên đất theo đường kéo rồi, đến khi kéo phụ hoàng hắn lại kéo trên đường kia, vậy lưng áo liền dính dầu càng dễ kéo hơn. Hôm đó hắn cũng đã kiểm tra qua áo kia, thực sự lưng áo dính rất nhiều dầu.
Vụ án này chừng ba ngày sau bắt được hung thủ. Đó là một thái giám hầu hạ mẫu phi của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cố ý phóng hỏa. Hắn cho rằng hoàng thượng ban tử cho nàng ta như vậy là không thích đáng. Đương nhiên hắn cũng tránh không khỏi cái chết.
(Luna: Xin lỗi mọi người nhé, ta kết án hơi sớm do không nghĩ ra được bao nhiêu thứ 😀 Dạo này bận rộn quá đầu óc không còn mơ mộng nghĩ ngợi được nhiều như trước nữa)
Nhữ Hinh đợi một lúc không nghe Trưởng Tôn Tề Duyệt hỏi gì nữa, nàng đưa mắt nhìn hắn đang cau mày suy nghĩ, lạnh nhạt trục khách: “Nếu không còn chuyện gì nữa, điện hạ thỉnh hồi.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt thoát khỏi tư tự, nâng đôi ưng mâu ẩn chứa thương ý lên nhìn nàng nhưng lại mau chóng dấu đi, sợ nàng nhìn thấy liền chán ghét hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, rời khỏi vị trí quỳ một chân bên xích đu, từ l*иg ngực xuất ra một hộp gỗ, mở ra đưa đến trước mặt nàng.
“Ta hứa trở về sẽ có lễ vật cho nàng, nàng xem, có thích không?”
Nhữ Hinh nhìn vào trong hộp, đó là một đôi khuyên tai rất đẹp, kiểu dáng dường như không phải nơi này có. Nàng nhớ đời trước, khi thiết yến liền thấy có phu nhân của một vị quan dùng qua loại kiểu dáng này, mà người đó đến từ phía nam.
“Tạ qua điện hạ.” Hắn hại nàng nhiều như vậy, không thu lại chính là ngu đần.
Thiêm Hương nghe vậy vốn là muốn đưa tay thay tiểu thư nhận lấy, nhưng Trưởng Tôn Tề Duyệt nhanh hơn một bước, hắn lấy một chiếc khuyên tai ra đeo giúp nàng, một bên giải thích: “Lúc ta thấy được nó liền nghĩ Hinh nhi đeo vào hẳn rất đẹp, nên liền dùng nó làm lễ vật cho sinh thần của nàng.”
Mắt Nhữ Hinh đầy bi thương, hệt như một còn chim nhỏ bị trúng tên của thợ săn vậy. Một nữ nhân không có dung mạo như nàng, đeo thứ gì mà đẹp cơ chứ, thế mà nàng cũng ngốc nghếch tin tưởng, cho là trong mắt người tình hóa Tây Thi. Đời trước mỗi lần hắn tặng lễ vật gì cho nàng cũng sẽ nói câu này, lúc đó nàng vui sướиɠ như điên vậy, giờ đây nghe lại lòng nàng rất loạn. Nàng không biết bản thân yêu hay hận hắn nữa.
Nhữ Hinh ngồi im lặng mặc cho Trưởng Tôn Tề Duyệt đeo cho mình. Trưởng Tôn Tề Duyệt đeo xong liền nói với nàng: “Ba ngày nữa là quan lễ của ta, nàng thân là vị hôn thê, nhất định phải tham dự, không thể vắng mặt được.”
Nhữ Hinh không đáp, đôi mắt ngấn lệ của nàng nhìn xa xăm ngoài viện môn. Nhớ đến quan lễ đời trước của hắn, nàng cũng tham gia, hắn nào nhìn đến nàng, chỉ toàn nàng mặt dày bám theo người ta thôi, nàng chính là mất mặt như vậy đấy, lại còn như vờ nhìn không ra hắn để ý Nhữ Dao nữa.
Bên tai nàng, nghe được âm thanh khàn khàn của Trưởng Tôn Tề Duyệt quanh quẩn: “Trong khoảng thời gian này, ta cũng sẽ không nhàn hạ mỗi ngày đến đây thăm nàng nữa, nàng phải giữ gìn sức khỏe. Ta cho người mang y trang phục sức đến cho nàng. Đến hôm đó nàng chỉ cần chuẩn bị tinh thần thật tốt tham dự là được. Mọi chuyện đều có ta thay nàng nghĩ tốt.”
Tay hắn vuốt ve mai tóc mượt mà đang theo gió nhẹ bay của Nhữ Hinh, trong lòng hắn tuyệt không có tư vị gì. Vốn nghĩ đời này mọi chuyện nằm trong lòng bàn tay của hắn, ai ngờ xảy ra chuyện trước dự liệu, nàng lại trọng sinh, thực sự quá khó chấp nhận.
Lúc cưỡi ngựa hồi kinh hắn còn nghĩ đến dáng vẻ nàng tươi cười chạy đến ôm lấy hắn, nay lại biến thành cục diện như ngày hôm nay. Mấy hôm nay phụ hoàng mẫu hậu cũng nói với hắn rất nhiều về chuyện lui hôn, nhưng hắn không muốn. Biết rõ nàng trọng sinh, biết rõ nàng sẽ có hành động bất lợi với mình, nhưng hắn chấp nhận lưu nàng bên cạnh, còn muốn có cả Hiên nhi, Khiết nhi nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Quả nhiên, nội trong ba ngày Trưởng Tôn Tề Duyệt không có đến Vong Địa nữa, nhưng đồ hắn cho người mang đến rất nhiều. Nhữ Hinh cũng không buồn để mắt đến, bởi nàng nghĩ kỹ rồi, nàng không tham gia quan lễ của hắn cũng sẽ không gả cho hắn, tránh hắn nghĩ nàng ngu ngốc như đời trước, để hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Hắn hồ ly như vậy, đầu óc nàng sao lại đấu được với hắn. Đó còn chưa kể phụ thân là bên hắn, nếu gây bất lợi cho hắn, phụ thân sẽ ra mặt giúp đỡ, vậy chẳng khác nào là chống đối phụ thân.
Vì vậy trước ngày Trưởng Tôn Tề Duyệt cử hành quan lễ, nàng đến thư phòng nói chuyện với phụ mẫu của mình. Hai người nghe xong quyết định của nàng vừa vui lại vừa không biết làm thế nào cho phải.
An thị đau lòng ôm nữ nhi vào lòng nói: “Nếu đã quyết định rồi vậy mẫu thân cũng không miễn cưỡng ngươi nữa, ngươi muốn lúc nào khởi hành?” Quyết định này đối với bất kỳ nữ tử nào cũng sẽ rất khó khăn, thế nên nghe được nữ nhi muốn rời kinh đến biệt viện nàng cũng không có ngăn cản, có lẽ ly khai kinh thành cũng là một cách tốt.
“Sáng sớm ngày mai.” Nhữ Hinh nhẹ nhàng nói một câu, tay nàng vươn ra ôm hồi mẫu thân. Tay nàng hiện cũng đã không đau nữa, mọi thứ nhờ dược tốt cũng phục hồi rồi, chỉ là làn da kia, vĩnh viễn sẽ không thể trở lại nguyên dạng nữa, nên nàng dùng băng quấn lại. Móng giả nàng cũng đặt lại rồi đợi người làm xong sẽ chuyển đến biệt viện cho mình.
Nhữ Liệp thở dài, đưa tay xoa xoa đầu nữ nhi: “Nếu phụ thân cảnh giác một chút ngươi cũng không cần khổ như vậy rồi.”
Nhữ Hinh chậm rãi lắc đầu nói: “Đây là thiên mệnh, không thể cãi được.” Kỳ thực nàng cảm tạ thượng thiên để nàng trọng sinh, nếu không đời này Nhữ gia lại tao ương như đời trước nữa rồi. Dùng dung mạo cùng một đôi tay để đổi, nàng cảm thấy đáng.
“Khổ cực ngươi rồi.” An thị khóc rống lên không thể dứt.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau, Nhữ gia mọi người ở ngoài tiền thính. Nhữ Hinh đến thăm Nhữ Nhiên rồi bước ra ngoài. An thị dặn dò nàng rất nhiều thứ rồi để nàng leo lên xe ngựa rời kinh, còn bản thân cùng Nhữ Liệp Nhữ Dao tiến cung tham dự quan lễ của Trưởng Tôn Tề Duyệt.
Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi trước bàn trang điểm liên tục thấp thỏm không yên, hắn vội gọi Cẩn Đa đến: “Ngươi đi xem Nhữ gia đến chưa?”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Cẩn Đa lãnh mệnh lập tức rời khỏi Chính Vũ cung. Không lâu sau hắn cũng phải ra ngoài đại điện cử hành quan lễ.
Chỉ là bước đến cửa điện, hắn thấy Cẩn Đa từ xa chạy đến hướng hắn khẽ lắc đầu. Hắn hiểu được Nhữ Hinh không đến, bởi Nhữ gia không thể không nể mặt mà không đến được.
Xốc lại tinh thần, đè nén xung động muốn đến Nhữ phủ tìm nàng lại, sắc mặt vô cảm bước vào trong đại điện, mắt hắn phóng đến chỗ phu thê Nhữ Liệp. Hắn nhớ đời trước Nhữ Hinh là đứng nơi đó cười với mình, lúc đó hắn chẳng thèm nhìn đến nàng nửa mắt, bây giờ muốn nhìn lại không thể nhìn nữa rồi.
Quan lễ vừa kết thúc Nhữ Liệp trước mặt mọi người quỳ xuống nói với hoàng thượng Nhữ Hinh bị hủy dung không thể ngồi được thái tử phi vị thỉnh hoàng thượng suy xét. Mọi người nghe được tin tức này, người người đều vui vẻ trong lòng, Nhữ Hinh thức thời tự biết lui, vậy bọn họ người người đều có cơ hội rồi.
Chẳng qua là Trưởng Tôn Tề Duyệt nào để Nhữ gia dễ dàng từ hôn như vậy. Nếu là đời trước có lẽ hắn là người cao hứng nhất, nhưng hiện nay thì không, hắn không muốn bỏ qua Nhữ Hinh. Hắn nợ nàng quá nhiều thứ, đời này hắn muốn bù đắp cho nàng.
Nói qua nói lại chuyện từ hôn vẫn không đi đến đâu. Hoàng thượng hoàng hậu đối mặt thở dài bảo chuyện này nói sau.
Lát sau Trưởng Tôn Tề Duyệt từ miệng Cẩn Đa biết được nàng đã rời kinh rồi, còn đi đâu hiện tại vẫn chưa tra được. Vậy liền cho nàng thời gian an tĩnh suy nghĩ đi, hắn đợi nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Cám ơn mọi người đã nhiệt tình ủng hộ
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tam Thế Duyên
- Chương 120: Chương 120: Đời Thứ Hai Báo Ứng – Chuẩn Bị