CHƯƠNG 101: CŨNG NÊN KẾT THÚC RỒI
Tác giả: Luna Huang
Nhìn thấy tay của Lạc Cách Quận run run cầm thư, Nhữ Liệp khẽ thở dài một hơi: “Đây là lý do ta chú trọng dạy ngươi binh pháp, rất sợ ngươi sẽ như phụ thân ngươi, nhất thời nôn nóng lầm đường lỡ bước. Ta cũng không dám nói thật vì sợ long nhan phẫn nộ khép tử tội, như vậy liền không giữ được mạng của ngươi.”
“Ta chỉ có thể cáo bố toàn quân rằng, ta bị mai phục Lưu thị cùng Lạc Thuận thay ta đỡ tên tử trận. Chính vì vậy mới giữ được mạng của ngươi cùng Lạc phủ. Nếu muốn, ngày mai ngươi có thể dọn trở về Lạc phủ, đó mới là phủ của ngươi.”
Lạc phủ này ở cách phủ hắn không xa, nhưng hắn chưa từng để Lạc Cách Quận đến đó. Sống cùng cũng lâu như vậy rồi, nhưng An thị lại bảo Lạc Cách Quận đã thành gia lập thất, nên để hắn trở về phủ của mình. Hắn vẫn còn chưa lựa được thời điểm thích hợp để nói, không ngờ phải nói ra trong thời gian này.
Nhữ Hinh nghe nãy giờ có chút đau lòng tiến đến vỗ vỗ bả vai của Lạc Cách Quận: “Quận ca ca, chuyện ngươi biết là ai nói cho ngươi?”
Lạc Cách Quận nhìn chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này hắn biết. Hắn đánh trận bao lâu nay liền có thể xác định rõ ràng. Hoa văn trên chiếc nhẫn này chỉ có hoàng thất của địch quốc mới có được, mà nhìn kích cỡ chiếc nhẫn liền xác định đây là dành cho nữ nhân.
Giọng hắn có chút run rẩy nói: “Những thứ ta biết lại không phải như vậy.” Trưởng Tôn Khởi Hiệp nói cùng hắn, là phụ mẫu hắn bị Nhữ Liệp mang ra làm vật hy sinh để lập đại công, lên được thừa tướng vị.
“Nếu không tin liền có thể tìm đến những người trong danh sách này mà hỏi.” Nhữ Liệp đoạt lấy cuốn sổ trong tay Nhữ Hinh, đưa cho Lạc Cách Quận: “Tất cả những người trên này đều là tâm phúc của ta, bọn họ đều tham dự vào chuyện của năm đó, và cũng là hảo bằng hữu của phụ thân ngươi. Còn sót lại một ít người, ngươi có thể tự đi mà hỏi.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Lạc Cách Quận nhìn danh sách đưa đến trước mặt hắn, hắn biết rõ những người này là tâm phúc của Nhữ Liệp, cũng chính vì vậy mà hắn mới tìm đến bọn họ hỏi chuyện. Nhưng lúc hắn tìm đến đều là thời điểm bọn họ đoạn khí, nào có hỏi được gì, vì vậy hắn nghi ngờ Nhữ Liệp biết chuyện gϊếŧ người diệt khẩu. Dần dần hắn liền tin tưởng Trưởng Tôn Khởi Hiệp mà không truy tra nữa.
Khi nghe đến Trưởng Tôn Khởi Hiệp muốn nhổ hết đám người này, hắn cũng im lặng bao che nhưng lại không tham dự. Một là không nỡ vì dù sao lúc ở quân doanh bọn hắn đều dạy hắn rất nhiều thứ, hai là Trưởng Tôn Khởi Hiệp không cho hắn đến gần, hóa ra đều sớm có âm mưu rồi.
Ngoài ra, hắn còn tìm đến những người từng lĩnh binh năm đó, điều hắn hỏi được toàn hệt như Trưởng Tôn Khởi Hiệp nói, nếu không thì cũng bảo là sau khi phụ mẫu hắn mất chính là Nhữ Liệp đại thắng mang theo quân đội hồi kinh. Đây để hăn làm sao có thể tiếp tục tin tưởng Nhữ Liệp!!!
Một âm hưởng không lớn không nhỏ vang lên trong đêm, một cái chớp mắt liền thấy Lạc Cách Quận quỳ xuống: “Bá phụ, xin lỗi, là ta hiểu lầm người.”
“Ngươi cũng bị lợi dụng, là ta không sớm nói cùng ngươi chuyện này.” Nhữ Liệp trầm giọng hỏi: “Những chuyện ngươi biết là Triết vương nói cùng ngươi?” Khom người đưa hai tay đỡ Lạc Cách Quận đứng lên.
Thấy Lạc Cách Quận máy móc gật đầu, hắn lại hỏi: “Vậy chuyện của Liễu Nhữ Điệp ngươi biết được bao nhiêu?”
Lạc Cách Quận lắc đầu nói: “Biết không nhiều.” Sau đó hắn hít một hơi thật sâu lại nói: “Nhưng chuyện của tứ di nương, ta biết.”
Theo kế hoạch của hắn lúc đầu vốn là dụ dỗ Nhữ Hinh gả cho mình sau mới chậm rãi dằn vặt Nhữ gia. Nhưng người trong lòng hắn lại là Thiêm Hương, từ nhỏ hắn thấy Nhữ Liệp nghiêm túc giáo huấn nàng bảo vệ Nhữ Hinh nên hễ có thời gian liền tìm đến nàng, vì vậy tình cảm liền từ đó mà thành. Giờ lại cảm thấy thật may mắn, bởi hắn chưa tổn hại gì đến vị muội muội này.
Thấy được ánh mắt kinh ngạc của đôi phụ nữ Nhữ gia nhìn mình, hắn không nhanh không chậm nói: “Các nàng đều là Triết vương an bài trong Nhữ gia. Vốn có cả hai đều là thϊếp thất của đại ca nhưng tứ di nương lại không bằng Liễu Như Điệp, lấy không được lòng hắn. Sau cùng được người đưa về bên cạnh làm di nương.”
Sắc mặt của Nhữ Liệp âm trầm, Lạc Cách Quận lại nói: “Thai nhi trong bụng nàng ta cũng không phải của ngươi, là của Triết vương.”
“Huynh khẳng định.” Nhữ Hinh lấy tay che miệng kinh ngạc hỏi. Nhữ phủ từ lúc nào luôn xuất hiện nhiều chuyện quái lạ như vậy rồi?
“Xác định.” Lạc Cách Quận kiên quyết khẳng định. Mỗi lần Trưởng Tôn Khởi Hiệp đến tìm hắn xong đều sẽ ghé đến viện của tứ di nương. Hắn luôn cảm thấy huynh đệ Trưởng Tôn thị đề phòng mình, nhưng lại không lưu tâm lắm, bởi hắn muốn trả thù hoàn tất liền cùng Thiêm Hương rời xa chốn thị phi này.
“Quận ca ca, còn Thiêm Hương. . .” Nhữ Hinh đưa mắt nhìn Thiêm Hương vẫn còn nằm bất động trên đất.
“Ta sẽ nói cùng nàng.” Lạc Cách Quận không tiếp nhận danh sách bởi hắn nhớ rõ từng người bên trong. Sở dĩ Trưởng Tôn Khởi Hiệp giao cho hắn giữ là vì nơi hắn ở nguy hiểm đến mức an toàn mà thôi. Cũng chính vì vậy, hôm nay hắn mới biết được nguyên do chân chính phụ mẫu hắn chết. Hắn bước đến ôm lấy Thiêm Hương hơi khom người nói: “Bá phụ, ta trở về trước.”
“Ân, đi đi.” Nhữ Liệp cũng không giữ người nữa. Thấy Lạc Cách Quận ly khai hắn thu danh sách vào tay áo, nói: “Thời thần không còn sớm, vào ngủ đi. Nhớ kỹ chuyện này không được phép tiết lộ ra ngoài.” Sau đó không để ý đến nàng có nghe hay không liền xoay người rời đi.
Nhữ Hinh nhìn phương hướng hai người ly khai vẫn chưa rời được mắt. Có lẽ bọn họ thụ quá nhiều hách rồi, nên chút chuyện này với bọn họ mà nói vẫn là không đáng lưu tâm. Nhưng nàng đến giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, nơi này thật đáng sợ, nếu vậy vì sao phụ thân bọn họ còn cố chấp không chịu cùng nàng đến biệt viện?
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau nàng nghe tin tứ di nương tự sát trong viện. Nghĩ cũng biết không phải tự sát đơn giản như vậy rồi. Chỉ là Liễu Như Điệp bên kia, cũng may đại ca còn biết phân rõ trắng đen.
Lúc nàng đang nằm trên xích đu thì Nhữ Dao đến, nâng mắt nhìn nàng ta trêu ghẹo nói: “Ai nha, giờ ta nên gọi thế nào a, là tứ tỷ hay biểu tẩu mới phải nha!”
Nhữ Dao đỏ mặt khẽ giọng nói: “Gả đi liền không thể như lúc trước được.” Biết rõ còn trêu nàng đúng là đáng ghét mà!
“A, biểu tẩu nói có lý.” Nhữ Hinh nói xong phá ra cười: “Không biết hôm nay biểu tẩu đến tìm có chuyện gì?” Dạo này Nhữ Dao cùng An Lam Ca như chim liền cánh vậy, nào để ý đến nàng, đột nhiên hôm nay đến hẳn là có chuyện rồi.
Nhữ Dao thông thả ngồi xuống chỗ trống trên xích đu nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn đến thăm ngũ muội cùng Sở nhi thôi.” Nàng gọi Nhữ Hinh như vậy đã quen, không thể gọi biểu muội được, có chút ngượng miệng.
“Quan trọng nhất vẫn là Sở nhi đúng không?” Nhữ Hinh dẩu môi ngồi dậy, hai chân xếp bằng trên nhuyễn tháp: “Hôm nay mẫu thân mang nó ra ngoài dạo rồi.”
Bởi vì mỗi ngày mẫu thân đều đến phiền nàng chuyện hôn sự vì thế nàng dụ dỗ Nhữ Thành Sở mè nheo mẫu thân liền tiện tay dụ dỗ mẫu thân đưa hắn đi dạo. Cũng bởi vì Nhữ Tuân không đề cập đến chuyện thú Liễu Như Điệp cùng không nói đến chuyện Nhữ Thành Sở nhận tổ quy tông nên mọi người không có e ngại đưa hắn xuất phủ nữa.
Mắt vô tình lại rơi vào miếng ngọc bội trên thắt lưng Nhữ Dao, nàng âm hiểm cười hỏi: “Lấy lại ngọc bội rồi sao?”
‘Lấy lại’? Hai từ nàng khiến Nhữ Dao có chút hoảng hốt hỏi: “Vì sao ngũ muội hỏi như vậy?”
“Vì ngọc bội biểu ca làm mất bao lâu nay luôn nằm trên người biểu tẩu, mà có một thời gian muội thấy biểu ca giữ, giờ lại trở về trên người biểu tẩu nên mới hiếu kỳ hỏi thôi.” Nhữ Hinh vẫn trêu tiếu ý nguy hiểm trên đôi môi anh đào xinh đẹp của mình.
“Muội…” Biết sao? Nhữ Dao cũng phun không ra mấy từ còn vướn lại trong miệng. Bởi nàng không biết vì sao Nhữ Hinh sẽ biết chuyện này.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Hinh lại thản nhiên xoắn xoắn mấy lọn tóc do nằm mà bị rối bù của mình, “Chuyện này muội là người đầu tiên biết, tiếp đó liền đến. . .” Nàng lại đưa móng đồng nhọn hoắc của mình chỉ trên ngón tay trỏ được xòe ra đặt trên nhuyễn tháp của Nhữ Dao: “Tam ca.”
Móng đồng dời xuống một ngón, lại điểm tên: “Đại ca.”
Nhữ Dao vội vã cắt đứt lời của Nhữ Hinh khi thấy nàng chuẩn bị đếm tiếp người thứ tư: “Muội khi nào phát hiện?”
“Thường nói bàng quan giả thanh, chỉ có biểu ca ngốc kia mới không thấy được thôi.” Nhữ Hinh hừ một tiếng lại nói: “Uống phí muội tạo biết bao nhiêu cơ hội cho hai người.”
Lúc nãy Nhữ Dao liền hiểu rõ mọi chuyện: “Sao lúc đầu không nói với ta?” Nếu là sớm biết có phải đỡ nàng khóc mấy trận hay không.
“Biểu tẩu cũng không nói với muội.” Nhữ Hinh chu môi phản bác, tiện tay lấy tách trà nóng đưa lên miệng thổi thổi.
Nhữ Dao mím môi một lúc liền biết bản thân làm chuyện ngu ngốc. Sau lại nhỏ giọng chuyển chủ đề: “Ta thấy đại ca vì sao không để ý đến Liễu Như Điệp kia, nếu Sở nhi không phải cốt nhục của hắn thì cũng nên xử lý nàng ta đi chứ.”
“Đại ca bận rộn công sự, chuyện này e sẽ còn ngâm nước dài dài a.” Nhữ Hinh nhấp qua ngụm trà liền thông thả nói. Chuyện Nhữ Thành Sở không phải là hài tử của đại ca nên lại khi nào nói mới thích hợp a.
Nhữ Dao khẽ thở dài, đầu hơi nâng nhìn trời cao thán: “Không biết Vân tỷ tỷ hiện đi đến nơi nào rồi? Nàng sẽ hạnh phúc không?”
“Yên tâm, Vân tỷ tỷ là người tốt, nhất định sẽ hạnh phúc.” Nhữ Hinh nhẹ nhàng đáp trả, mắt cùng Nhữ Dao nhìn về một phương hướng. Nếu đại ca không phải là nam nhân cùng Trưởng Tôn Lăng Vân nắm tay đến bạc đầu thì liền sẽ có người khác tốt hơn làm chuyện đó. Theo nàng, rời đi như vậy là tốt cho Trưởng Tôn Lăng Vân.