CHƯƠNG 100: MỌI CHUYỆN ĐỀU LÀ NHƯ VẬY
Tác giả: Luna Huang
“Hóa ra trong lòng của ngươi chưa từng tin tưởng ta.” Một thân ảnh nam tử cao to quen thuộc chậm rãi từ nguyệt môn tiến vào Vong Địa, mà ngươi nói chuyện chính là Nhữ Liệp.
Nhữ Hinh cùng Lạc Cách Quận đồng thời nhìn về phương hướng viện môn, thân ảnh đơn bạc chậm rãi tiến đến trước mặt bọn họ. Mà Nhữ Liệp giờ đây, không hề có chút phòng bị nào, càng không có đến một món vũ khí trên người.
Lạc Cách Quận phòng bị lui về sau một bước, hiện Nhữ Hinh ở bên cạnh hắn, hắn cũng không sợ Nhữ Liệp dám làm gì mình. Mà nhìn thái độ của Nhữ Liệp có lẽ cũng sớm biết chuyện rồi, nhưng lúc này đây lương tâm hắn không cho phép bản thân dùng người mà hắn luôn xem như muội muội mà uy hϊếp kẻ thù.
Nhữ Hinh vẫn đứng đó, chỉ nâng mắt ngấn lệ nhìn Nhữ Liệp: “Phụ thân, sự thật có phải là như vậy không?” Nàng thật hy vọng phụ thân lúc này nói ra một chữ ‘không’!
Ai biết Nhữ Liệp lại nhàn nhạt nói ra một chữ ‘Đúng’ để nàng thất vọng đến cực hạn.
Lạc Cách Quận cười to, sau đó khom người ở bên tai của Nhữ Hinh ám trầm mang theo hận ý không thể che giấu nói: “Đã nghe rõ chưa?”
Chỉ là thoại âm của hắn vừa rơi liền nghe Nhữ Liệp nói tiếp: “Nhưng cũng không đúng.”
Lạc Cách Quận khinh bỉ nhếch khóe môi lên, hỏi: “Vậy ngươi nói thử xem, đúng ở điểm nào mà không đúng lại ở điểm nào?”
Nhữ Liệp bước đến chỗ bọn họ, hai tay chấp sau lưng, ánh mắt rưng rưng nhớ lại chuyện năm đó.
Năm đó Nhữ gia xuống dốc, hắn ghi danh lên chiến trường cũng không người nào nhìn hắn bằng con mắt tốt. Chính vì vậy, hắn bị đưa vào trong đoàn phiêu kỵ, mà cũng ở nơi này hắn gặp được Lạc Thuận, cũng là phụ thân của Lạc Cách Quận.
Mà Lạc Thuận lại cực kỳ cương trực, lại xuất thân từ nông phu nghèo khổ không biết chữ nghĩa, thế nên hắn cảm thấy một người như vậy rất tốt, không nhưng đám người ở kinh thành kia. Trải qua không ít sinh tử, lập qua biết bao công lao cuối cùng cả hai kết bái huynh đệ.
Sau này, hắn biết binh cơ dần dần được thăng làm tướng, còn Lạc Thuận chỉ ở mãi chức tiên phong. Sau khi làm được nguyên soái hắn liền đề cử Lạc Thuận lên làm phó soái cho mình. Vốn nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp, chỉ cần quốc gia bình an bọn hắn liền được trở về quê hương an nhàn.
***Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Không ngờ Lạc Thuận lại gặp được mẫu thân của Lạc Cách Quận, Lưu thị, nàng ta bị binh sĩ bắt được xung làm quân kỹ, Lạc Thuận nào chịu được chuyện này liền ra tay cứu giúp. Lâu ngày, tình cảm giữa bọn họ nảy sinh, tiến đến thành thân sau đó liền hạ sinh Lạc Cách Quận.
Quân sự ngày càng nghiêm trọng, đến trận chiến cuối cùng, vốn nghĩ là nắm chắc phần thắng không ngờ phu phụ Lạc gia đều táng thân trên chiến trường. Mà bản thân hắn cũng không bao giờ quên được ngày hôm đó. Sau cùng hắn mang Lạc Cách Quận hồi phủ, xem như hài tử mà nuôi dưỡng.
Sau khi kể xong chuyện Nhữ Liệp nói: “Đó là ‘đúng’ mà ta nói.”
“Vậy còn cái không đúng là gì?” Nhữ Hinh kích động giục. Nãy giờ phụ thân nào kể phụ mẫu của Lạc Cách Quận là chết thế nào.
Nhữ Liệp đưa mắt nhìn đôi mắt chưa tản hận ý của Lạc Cách Quận, lại chậm rãi nói: “Ngươi biết không, thân phận của mẫu thân ngươi không đơn giản.”
“Có ý tứ gì?” Lạc Cách Quận có chút run, hắn chỉ biết mẫu thân hắn là quân kỹ, thế nên hắn rất không thích có người nhắc đến chuyện của mẫu thân hắn. Nhưng hiện hắn muốn biết Nhữ Liệp còn muốn dùng thứ gì gạt hắn nên nén hận lại hỏi.
“Kỳ thực thân phận của mẫu thân ngươi vốn chỉ có mỗi mình phụ thân ngươi biết. Không ngờ xảy ra sự cố, đến hôm bọn họ chết ta mới biết được thân phận thực sự của nàng, quận chúa của địch quốc.” Mấy chữ cuối cùng được Nhữ Liệp cắn chặt hàm răng mà nói, nhãn thần phát sáng nhìn chằm chằm Lạc Cách Quận.
Lạc Cách Quận bật cười nhưng ánh mắt lại giấu không được vẻ hoang mang: “Ngươi đừng dùng trò này lừa ta.” Hắn mới không tin, hắn từng điều tra nào có chuyện này. Mà hắn cũng chưa điều tra rõ ngọn nguồn thì manh mối điều tra bị đứt đoạn, nên giờ đây tinh thần của hắn vẫn không có bị lay động.
Nhữ Liệp lại như nghe không được câu đó một dạng, chỉ không mặn không nhạt nói: “Phụ thân của Lưu thị bị ghép tội mưu phản, nàng ta vì bảo toàn tính mạng toàn gia hy sinh bản thân, cố ý dựng một vở kịch ý đồ muốn lừa ta, cuối cùng người bị lừa chính là phụ thân ngươi.” Bởi lòng hắn sớm có An thị, thế nên nào bị mỹ nhân kế của nữ nhân này dụ dỗ. Trái lại Lạc Thuận vì quá cương trực nên dễ bị lừa, từ đồng cảm với hoàn cảnh của nàng đến nảy sinh nam nữ chi tình cũng là chuyện bình thường.
Thở dài một tiếng, hắn lại nói: “Đáng tiếc thế sự khó lương Lưu thị cũng bị sự cương trực của phụ thân ngươi khiến cho lay động, cuối cùng đến mạng của mình cũng không giữ được. Mà ngay lúc nàng tiến đến quân doanh ta thì bên kia cả nhà nàng đều bị ban tử, bởi bọn họ vốn chỉ muốn lợi dụng nàng, càng không nghĩ đến chuyện khi thành công sẽ giữ mạng của nàng.”
Lạc Cách Quận nheo mắt lại, quan sát biểu tình trên mặt Nhữ Liệp, rất sợ bản thân bỏ sót bất kỳ chi tiết bất lợi nào cho mình. Nhữ Liệp cùng hắn nói nãy giờ đều không phải vấn đề hắn muốn biết. Vì sao lại cùng hắn nói nhiều như vậy? Cho dù muốn ôn chuyện cũng không phải lúc này.
“Lúc phụ thân ngươi biết chuyện liền đã có ngươi rồi.” Ánh mắt của Nhữ Liệp nhớ đến lúc Lạc Thuận vui vẻ bế Lạc Cách Quận trên tay, lại nhớ đến lúc cả người Lạc Thuận toàn máu cùng mũi tên cấm đầy trên người hệt như con nhím vậy ôm lấy thi thể của Lưu thị.
“Trận đánh cuối cùng kia, quả thực phe ta hoàn toàn thắng lợi, nhưng cuối cùng lại tổn thất nghiêm trọng. Bởi vì, Lưu thị biết chuyện gia đình nàng đều không còn tại thế lại phải lòng phụ thân người nên muốn trở mặt liền bị bắt lại. Bọn chúng dùng Lưu thị uy hϊếp phụ thân người giao ra quân cơ.”
Nhữ Liệp hít hít mũi, hắn ngửa đầu thật cao đè ép nước mắt chảy người vào trong, song chưởng nắm chặt thành quyền, các đốt tay đều trắng bên cố gắng đè ném xúc động trong người.
“Trước ngày đánh trận, phụ thân ngươi mang bình rượu đến tìm ta, hai chúng ta trò chuyện rất lâu. Chỉ biết giữa đêm ta tỉnh lại liền phát hiện phụ thân ngươi không ở, chỉ có một mảnh giấy đè dưới tay của ta.”
Đến hôm nay, mọi thứ trong thư viết hắn đều nhớ rõ như in trong đầu vậy. Lạc Thuận kể hắn biết thân phận của Lưu thị, cùng bất đắc dĩ của hắn(LT). Sau đó Lạc Thuận còn gửi gắm Lạc Cách Quận cho hắn, bởi biết trước bản thân sẽ không thể trở về.
Nhữ Liệp ôm trán đau khổ cười: “Lúc đó ta mới phát hiện bản thân mình bị vị huynh đệ kết nghĩa cương trực kia lừa gạt, hắn lừa gạt ta vì muốn cứu thê tử. Nếu hắn sớm nói cùng ta, chúng ta cùng thương lượng đối sách vậy cũng sẽ không xảy ra hạ tràng đau lòng như vậy. Chuyện này quan trọng, ta không thể mang binh sĩ theo cùng mà chỉ có thể mang theo một số tâm phúc đi cứu người.”
Âm thanh đau lòng của Nhữ Liệp vẫn tiếp tục vang lên trong đêm thanh vắng: “Lúc ta đến nơi, phụ thân ngươi cầm quân cơ đổi lấy Lưu thị. Hắn vốn dùng quân cơ giả lừa quân địch, lấy thân thủ của hắn hoàn toàn có thể toàn mạng trở về, đáng tiếc hắn còn ôm lấy mẫu thân ngươi, nên tốc độ không nhanh bằng tên của địch. Đó còn chưa nói, quân địch nham hiểm dù quân cơ đó là thật hay giả vẫn xác định phu thê hắn không thể sống sót trở về.”
Lúc đó hắn tức giận, liều mình, bởi dù cho tâm phúc của hắn không nhiều, nhưng hắn xưa nay cốt tinh không cốt đông, vì thế hoàn toàn thắng, chỉ là tổn thất mất một vị huynh đệ tốt cùng thê tử của vị huynh đệ đó, với hắn đó là tổn thất lớn nhất. Trước lúc đoạn khí, Lạc Thuận xin lỗi hắn, nhờ hắn chăm sóc Lạc Cách Quận cùng với nói dưới bao phục của hắn(LT) có một hộp đồ là thê tử cùng hắn lưu lại cho Lạc Cách Quận, bảo hắn sau này Lạc Cách Quận trưởng thành giao lại cho Lạc Cách Quận, chỉ là hắn không có giao ra.
***Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Bởi lấy lý giải của hắn đối với Lạc Thuận, thì đồ bên trong hộp kia nhất định không phải thứ Lạc Cách Quận nên biết, thế nên tự chủ trương giấu nhẹm đi. Mà có lẽ hắn đã sai lầm rồi, để Lạc Cách Quận đi đến trên con đường này, cũng may là vẫn còn có thể cứu vãn.
Chính vì vậy, lúc này đây hắn từ tay áo xuất ra một cái hộp nói to không to nói nhỏ không nhỏ đưa cho Lạc Cách Quận: “Đây là phụ mẫu ngươi lưu lại cho ngươi, ta vốn không định đưa cho ngươi, nhưng xem ra không thể rồi. Vật vẫn nên hoàn khổ chủ.”
Lạc Cách Quận vội lấy hộp, mở ra xem. Bên trong có hai bức thư cùng một chiếc nhẫn đồng rất đẹp, dưới ánh trăng đặc biệt tỏa sáng. Hắn mở thư, phong đầu tiên là của Lưu thị, nàng nói cùng hắn rất nhiều thứ; phong thứ hai là của Lạc Thuận, trong thư viết rất rõ mọi chuyện đều là bất đắc dĩ.
Hắn vốn không muốn tin nhưng, thư cũng lâu như vậy, giấy đã ố vàng mà mực bên trên cũng phai không ít. Nếu bảo Nhữ Liệp ngụy tạo cũng không thể nào tạo được, cho dù được thì hắn tin chắc Nhữ Liệp cũng tạo không ra nét chữ của phụ thân mình.
Lạc Thuận không biết chữ, toàn bộ đều là do Lưu thị dạy. Mỗi lần ở quân doanh học cùng phụ thân, hắn luôn sẽ nghe mẫu thân cằn nhằn rằng, phụ thân luôn không nhớ được nét nào viết trước nét nào viết sau. Mà Nhữ Liệp mỗi lần đến nhìn đều chỉ chê bai phụ thân hắn viết xấu hơn hắn mà không phát hiện ra phụ thân căn bản viết không đúng, căn bản không thể cấu thành chữ.
Vì thế hai lá thư này, một lá nét chữ thanh nhã, một lá lại thô lỗ chữ không chút ngay hàng thẳng lối. Đây cũng là một ít ký ức của hắn đối với phụ mẫu của mình.