Khu rừng phía nam Phượng Tiên trấn.
Sau khi nghe Thập Tam Thiên thuật lại câu chuyện Trần Hải Lâm không trách cứ hay hỏi thêm gì Thập Tam Thiên. Ông trầm tư thật lâu rồi sau mới nói:
"Chuyện này ngoài ta ra con còn nói cho ai không?"
"Dạ không."
Thập Tam Thiên thành tâm trả lời.
Trần Hải Lâm nghe vậy thì thở phào nói:
"Cũng may con không nói cho ai khác nếu không tình thế sẽ hỗn loạn trong dân chúng sẽ náo động làm rối loạn bố cục của triều đình."
"Còn về phần Bạch Tự Tại ta có nghe về người này nhưng không thâm giao chỉ có điều nghe con nói ông ta không đơn giản có thể ông ta là một quan lớn của triều đình nào đó."
Trong đầu Trần Hải Lâm đột nhiên xuất hiện một bóng người rồi ông cười tự giễu trong đầu:
"Người đó đã chết cách đây hai mươi năm rồi mà."
Trần Hải Lâm nhìn Thập Tam Thiên nói:
"Việc này tuy không thể nói với phần đông dân chúng nhưng có thể nói với những người đáng tin cậy và có năng lực để ứng phó tình huống khần cấp, trong âm thầm tập hợp trai tráng của Phượng Tiên trấn tăng cường thao luyện để khi ra chiến trường có thể bảo vệ tính mạng."
"Ta còn phải huấn luyện con cho tới khi khế ước kết thúc nhưng nếu vậy thì không ai báo tin ra ngoài."
Nói xong ông nhìn Thập Tam Thiên với ánh mắt trưng cầu.
Thập Tam Thiên nói với giọng dứt khoát.
"Cứ làm theo ý huấn luyện viên, việc của con thì nhỏ hơn so với an nguy của trai tráng trong Phượng Tiên trấn."
Trần Hải Lâm nhìn Thập Tam Thiên với ánh mắt tán thưởng bật ra tiếng cười sảng khoái:
"Ha.. ha.. ha cuối cùng ta cũng biết Bạch Tự Tại vì sao lại nói cho con biết bí mật như vậy rồi ha.. ha.. ha."
"Ta có cách để không ra khỏi rừng mà vẫn có thể báo tin ra ngoài."
Nói xong ông lấy một chiếc còi đặc biệt ra thổi nhưng kỳ lạ là Thập Tam Thiên không nghe bất cứ âm tiết nào mà trong lòng cậu âm thầm xuất mồ hôi tự nhủ:
"Ai mà ngờ quân nhân cũng dùng kế nếu vừa rồi ta từ chối tuy mọi chuyện vẫn như vậy nhưng sự chân thành của cả hai xem như kết thúc ở đây."
Lúc này một con chim to lớn như chim ưng lông màu xám tro bay lại. Nhìn tới đây Thập Tam Thiên ngay lập tức ngay dại mắt chữ o mồm chữ a bật thốt lên hai chữ:
"Điêu huynh"
"Điêu! Ngươi mới là điêu, cả nhà mới là điêu. Nhìn cho kỹ ông đây mới là phượng là phượng hoàng đó."
Một giọng nói của một thiếu niên vang lên làm Thập Tam Thiên rợn tóc gáy nhìn kỹ lại thì thấy con chim của Trần Hải Lâm đang xòe cánh tạo hình trên vai lúc này Thập Tam Thiên mới nhìn kỹ lại thì thấy đúng là nó có vẻ giống phượng hoàng trong truyền thuyết có mỏ gà mái, cổ rắn, mình quy, đuôi cá, móng chim ưng nhưng phối hợp với bộ lông bạc màu xám tro cùng cái bướu thịt ngay cổ thì lại giống điêu huynh nào đó.
Nhìn phản ứng của một chim, một người trên gương mặt có nét nghiêm túc của Trần Hải Lâm hơi run nhè nhẹ, khóe miệng gắng gượng không phát ra tiếng.
Trần Hải Lâm giả ho nhẹ rồi lên tiếng:
"Tam Thiên đây là phượng tiên tước chính là bắt nguồn tên của Phượng Tiên Thành chúng ta."
"Còn như tên thì cứ gọi nó là tiểu phượng là được rồi nó khác với phượng tiên tước khác vì có lần ăn nhầm một trái cây lạ mà sinh ra linh trí nói được tiếng người còn lại ngoài bay ra thì không có sức chiến đấu nào đâu."
Nghe Trần Hải Lâm nói xong tiểu phượng lại xù lông như một con gà chọi nói với Thập Tam Thiên:
"Thằng nhóc ta cảnh cáo ngươi tiểu phượng là tên chỉ có lão Trần đây mới được gọi còn ngươi phải gọi ta là phượng ca, phượng huynh, phượng gia đại loại vậy phải biết thêm kính ngữ hiểu chưa."
Nghe con chim này nói chuyện Thập Tam Thiên lập tức biết tính của con chim này vừa thấy bực mình vừa thấy buồn cười.
Lúc này Trần Hải Lâm mới lấy ra trong tay nải một tấm da thú phổ thông cắt lấy đầu ngón tay dùng máu viết xuống một lá thư.
Một lúc sau khi viết xong ông dùng một ống tre cho vào niêm phong kỹ rồi giao cho tiểu phượng nói:
"Tiểu phượng ngươi phải giao lá thư này cho Lan nhi dặn nó đưa tới tay Trần Trung cùng một trăm tên nhóc ở huynh đệ hội. Nhiệm vụ này liên quan tới tính mạng của hàng ngàn người xin ngươi trân trọng."
Nghe giọng lão Trần tràn đầy nghiêm túc tiểu phượng cũng biết không phải lúc đùa cợt nó gật mạnh đầu trên mặt chim tràn đầy nhân cách hóa nói:
"Lão Trần ngươi yên tâm vì tiểu Lan Nhi và bọn tiểu đệ của ta ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Sau khi được Trần Hải Lâm buột kỹ ống tre vào chân phượng tiên tước bay nhanh lên biến mất ở cuối chân trời.
Trần Hải Lâm nhìn theo bóng chim bay ánh mắt như trông về nơi xa xôi nào đó.
Ông quay lại nhìn Thập Tam Thiên cất giọng nói:
"Lúc đầu ta cứ nghĩ con chỉ muốn huấn luyện thực chiến bình thường nhưng nay ta đã biết vì ứng phó cho trận chiến với man thú sắp tới nên ta phải thay đổi kế hoạch huấn luyện để con trở thành một quân nhân chân chính."
Nghe tới sắp trở thành một quân nhân chân chính trong lòng Thập Tam Thiên rạo rực cả người đốt nóng lên nhiệt huyết. Cậu đáp lại một cách to rõ:
"Dạ! Huấn luyện viên!"
Truyện được sáng tác bởi Tam Thập Tam Thiên được đăng duy nhất trên
TruyenHDHai tiếng sau trên bầu trời Trần phủ một bóng chim màu xám bay xuống đậu trên nóc một thêu lâu dáng dấp thập thò gỡ viên ngói trên nóc dõi con mắt nhìn vào.
Phía dưới đặt một bồn nước nóng khói bay lên nghi ngút đang mải mê nhìn vào tìm kiếm gì đó thì từ đằng sau con chim một bàn tay túm chặt lấy nó làm nó hoảng lên:
"Ai bắt phượng gia ta!"
"Này thì phượng gia, phượng hoàng có tin bổn tiểu thư cho ngươi thành gà chụn nước sôi không."
Cùng với một giọng nói thánh thót của thiếu nữ là một bóng người mang theo con chim màu xám bay xuống thiêu lâu.
Lúc này tiểu phượng mới bình tĩnh lại giọng ton hót:
"Tiểu Lan nhi tha cho phượng ca đi, mà ta chỉ đùa giỡn chút thôi, với lại ta có mang thư của lão Trần về có việc gấp lắm."
"Chim tốt là chim muốn bay lên làm phượng hoàng." Dẫn lời trích của phượng gia.