Chương 5: Tái kiến
Cách Ngạo Sinh bóp vụn phiên đá trên tay, sắc mặt tái nhợt, thần sắc phẫn hận, cảm giác được một dòng nóng bỏng nơi khoé mắt, nhanh chóng nhắm mắt lại đè ép xuống, nhưng ta vẫn thấy hạt châu trong suốt bên khoé mắt hắn, đường đường là một nam nhi bảy thước đầu đội trời chân đạp đất mà phải chịu sự xỉ nhục này hiển nhiên là chịu không nổi.
Ta không biết phải an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể yên lặng nhìn hắn, hi vọng hắn sẽ không đem môi mình cắn nát, đều xuất huyết, ta thấy mà đau lòng, đúng vậy chính là đau lòng, người ta nói ‘nhất dạ phu thê bách nhật ân’, hẳn là đúng với ta hiện giờ đi.
“Thù này không báo, không làm người.” Cách Ngạo Sinh cắn chặt răng, hai mắt mở lớn bắn về phía ta, ánh mắt nóng rực hại ta suýt nữa cho là hắn muốn bắt ta thử đao.
Ta nuốt ngụm nước miếng, khẩn trương nhìn hắn, chỉ sợ hắn nghĩ luẩn quẩn trong lòng sẽ đưa tay bóp chết ta, lấy võ công cùng thân hình của ta hiện tại mà nói, hắn muốn gϊếŧ ta quả thực so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, sớm biết ta đã đi học cái gì đó không cần võ công cũng có thể hộ thân, ai có thể nghĩ đến võ công thiên hạ vô song của ta sẽ có ngày hoàn toàn biến mất, ta giờ có khác gì phế nhân đâu.
Nhìn khuôn mặt hài đồng tái nhợt trước mắt, Cách Ngạo Sinh phiền não thở dài, đem ta ôm vào lòng nhẹ nhàng xoa lưng ta, nhẹ nhàng dỗ dành “Chớ sợ chớ sợ ta dẫn ngươi về được không?”
Ta nhất thời vui đến thăng thiên, không nghĩ tới hắn vẫn còn có chút tình nghĩa phu thê, chìa tay nhỏ bé săn sóc xoa nhẹ lên phần eo ẩn ẩn đau của hắn, tuy rằng bị biến thành hài tử ta vẫn không thể dấu được cao hứng, đã biết bộ dáng bị biến thành tiểu hài tử là đương nhiên, hắn đêm qua bị dược lực mê hoặc, thần chí không rõ nhận không ra người cũng không trách hắn.
Lúc này ta bị hắn ôm vào trong ngực, dựa vào hơi ấm của hắn không khỏi lại nghĩ tới phóng đãng đêm quá, mặt già đỏ lên cũng không nghe rõ hắn hỏi ta cái gì.
“Tại sao không nói chuyện?” Cách Ngạo Sinh thấy ta không đáp, đành phải hỏi lại.
“A?” Ta sửng sốt vội vàng gọi đầu óc từ nơi xa xôi nào đó trở về, tuy rằng trí lực bay đi phương xa, nhưng ta còn không rời đi được, vẫn hướng vào lòng ngực hắn cọ cọ, ta thừa nhận ta đã yêu thích hơi ấm của hắn.
Cách Ngạo Sinh ôn nhu sờ sờ đầu ta, cố gắng điều chỉnh thân thể đau nhức, nếu không phải hiện tại hắn đầy người dấu vết tình ái, hẳn sẽ giống như một đại ca uy nghiêm, nghĩ tới hắn vì sao lại trở nên như vậy ta lại muốn hoá thân thành lang sói.
“Cha mẹ ngươi vẫn còn khỏe mạnh chứ?”
“Đều chết rồi” Ta ăn ngay nói thật, nương ta mất sớm, phụ thân từ khi mẫu thân ta chết không bao lâu cũng theo đi, người ta nói uyên ương đồng mệnh, ta thực hâm mộ họ.
Cách Ngạo Sinh không hài long nhìn đứa trẻ mười tuổi trước mắt, nó còn tuổi nhỏ mà phụ mẫu đều mất lưu lạc đầu đường, thân thế đáng thương không nói, hiện giờ lại gặp chuyện thế này, xem bộ dáng sợ sệt của nó hẳn là ngay cả tối hôm qua xảy ra chuyện gì cũng không rõ đi, hiện giờ không thể để cho nó tiếp tục bị người ức hϊếp.
“Ngươi sau này đi theo ta được không?”
Ta có chút chần chờ “Ngươi là muốn ta gả cho ngươi?”
Khuôn mặt Cách Ngạo Sinh nhất thời đỏ ửng, lúng túng lắc đầu “Ta chỉ là muốn chiếu cố ngươi “
“Cho ta ăn uống?” Trải qua mấy ngày ta không cũng không muốn tiếp tục đói khát.
Cách Ngạo Sinh gật đầu.
“Cho ta y phục?” Ta ngó ngó vải rách trên người mình.
Cách Ngạo Sinh tiếp tục gật đầu.
“Ta cái gì cũng không biết” ý tứ chính là ta không làm người hầu, chính là sẽ ăn chùa.
“Ngươi cái gì cũng không cần làm.” Cách Ngạo Sinh cười cười.
Một khi đã như vậy ta còn có lý do gì mà cự tuyệt? Nghĩ tới ta hiện tại võ công hoàn toàn không có, còn bị Thanh Long quả làm hại biến thành bộ dạng hiện giờ, còn đang buồn bực không biết nên đến nơi nào, đi theo hắn cũng không phải phương án tồi, hết thảy cứ chờ ta khôi phục võ công rồi tiếp tục suy tính là được.
Đem xương cá trong tay vứt qua một bên, ta lại rúc vào trong lòng Cách Ngạo Sinh, để hắn khăn lau tay cho ta.
“Chúng ta đi thế nào?” Đối với nơi mình sẽ đến ta hẳn nên quan tâm một chút.
“Chúng ta trước đến Lạc thành đã.” Cách Ngạo Sinh trầm ngâm một chút rồi đáp.
Hắn nói đi nơi nào ta tự nhiên không có ý kiến, dù sao hắn bây giờ cũng là áo cơm cha mẹ của ta.
Trong Lạc thành, ta đang cầm trong tay một đống đồ chơi, thần tình hắc tuyến,.
Kéo Cách Ngạo Sinh lại, ta ấn mọi thứ trên tay vào lòng hắn, xoay người đi vào một gian tửu lâu, gọi tiểu nhị tới điểm một bàn đồ ăn.
“Nhìn ta làm gì?” Ta đã ba mươi năm không ăn cái gì, sau khi tỉnh lại vẫn luôn chịu đói, hiện tại thật vất vả mới có bạc đương nhiên muốn tọng một chút, rượu Lạc thành hương vị tuyệt hảo ta tự nhiên cũng thuận đường muốn một hũ.
“Tiểu hài tử không được uống rượu.”
Ta đảo cặp mắt trắng dã, bất quá vẫn ngoan ngoãn đem chén rượu trong tay đặt qua một bên, hắn cùng ta cũng có tình nghĩa phu thê, ta cũng nên theo hắn.
Chuyển đến bên cạnh hắn ôm lấy thắt lưng mềm dẻo kia, há to miệng.
Cách Ngạo Sinh dở khóc dở cười gắp đồ vật này nọ uy ta, ta vui vẻ vừa ăn vừa uống, mọi người nói gối đầu trên đùi mỹ nhân thưởng rượu vốn là đệ nhất hảo sự nhân gian, lúc này ta nghĩ còn không bằng nửa phần việc Cách Ngạo Sinh uy ta.
Đương nhiên ta cũng ngượng ngùng hắn cứ uy ta, có qua có lại mới toại lòng nhau ta cũng hiểu rõ, liền cũng gắp đồ ăn uy lại cho hắn.
Cách Ngạo Sinh cười mà không nói, phàm là thứ gì ta đưa đến miệng hắn cũng không để ý mà nuốt hết vào, khiến ta phi thường thỏa mãn, thiên hạ này người được ta tự mình uy thật đúng là không nhiều.
“Ăn no rồi sao?”
Ta gật đầu, đũa lại đưa qua.
“Ta tự gắp được rồi” Cách Ngạo Sinh mở miệng tiếp đồ ăn ta đưa tới.
Ta lại gắp thịt bò đặt vào trong bát hắn, hắn nếu cùng ta là vợ chồng chi thực, thương tiếc hắn hẳn là đương nhiên.
“Khách quan có mấy người?” Ngay lúc ta cùng với thịt bò trong bát chiến đấu hăng hái, một đám bạch y tiến vào.
Không khí trong tửu lâu lập tức ngưng kết, có mấy người còn đứng lên, lại lập tức bị người kéo ngồi xuống, xem ra đám bạch y kia có chút lai lịch.
Ta vốn không phải là kẻ tò mò gì, tự nhiên không them quan tâm, tiếp tục xỉa thịt bò trong bát uy Cách Ngạo Sinh, mà Cách Ngạo Sinh hiển nhiên cũng không để ý đến.
Lúc này lại có mấy người vào, ba nam hai nữ đều là người ta quen biết, không phải mấy người lần trước cho ta bạc thì còn có thể là ai?
.
.
.