Chương 3: Mỵ độc
Cách Ngạo Sinh trúng mỵ độc, toàn thân dục hỏa bành trướng, vô sỉ nhất là hậu huyệt phía sau phi thường ngứa ngáy, hận không thể vươn tay đâm thọt nó hai ba cái. Trong động hỗn độn, đá vụn khắp nơi trên đất bám vào quần áo Cách Ngạo Sinh, cọ người trên mặt đất cơ hồ đến xuất huyết, có lẽ hiện tại có năn trên một đống đinh cũng không thể giải nổi độc cho hắn.
Khoan hãy nói đến thân hình kia phối cùng tơ máu kia thật đúng là đẹp mê hồn, chỉ sợ đứng đầu Thiên Uyên các cũng không thể sánh với nhan sắc trước mắt này, ta nhịn không được nuốt ngụm nước bọt thật to, động này vô tình lại tạo lên tiếng vang, cho dù là xen lẫn trong trong tiếng rêи ɾỉ ồ ồ kia, chỉ sợ rằng vẫn nghe được rành mạch, ta mặt già đỏ lên, đối với một người nam nhân chảy nước miếng nói như thế nào cũng thật ngượng ngùng.
Thanh âm nuốt nước miếng kia Cách Ngạo Sinh quả thật nghe được, nên nói hắn không muốn nghe cũng khó, tiếng vang kia tựa như cái gai nhọn đâm vào trái tim Cách Ngạo Sinh, thế nhưng du͙© vọиɠ của hắn lại bởi vì tiếng vang đáng khinh ấy mà càng thêm nóng cháy, hậu huyệt mấp máy, cảm giác trên người biến hóa, Cách Ngạo Sinh vừa xấu hổ, vừa hận không thể một chưởng đánh chết kẻ kia, Cách Ngạo Sinh hắn tung hoành giang hồ nhiều năm, giữa thiên hạ tiêu sái bất cư, hiện giờ bị vũ nhục như thế quả thực so với gϊếŧ hắn còn thống khoái hơn, Cách Ngạo Sinh nâng tay phải, vận công liền hướng ngực đánh xuống.
Ta cả kinh, không nghĩ tới mình nuốt vài ngụm nước miếng đã hù người ta đến mức muốn tự sát.
Mắt thấy một chưởng kia đập thẳng vào ngực, ngay sau đó người nọ liền phun ra ngụm máu, sợ là không sống nổi, đáng tiếc đáng tiếc.
Quả nhiên trong động thoáng chốc không còn chút âm thanh nào, tiếng thở gấp rêи ɾỉ ban nãy tựa hồ chưa từng xuất hiện, ta lại có một loại tịch mịch nói không nên lời, sớm biết thế sẽ không để hắn đã chết, hắn tuy rằng thân trúng mỵ độc nhưng một thân võ công vẫn còn, ta hiện tại nội lực ngưng trệ lại có thương tích trong người, e rằng hắn muốn chết ta cũng quá đơn giản.
Nghĩ đến đây ta không khỏi đánh giá lại người nọ, khóe mắt còn đọng xuân sắc không còn mở nữa, người này quả thật là kỳ quái.
Bất quá nếu hắn đã chết, ta cũng không cần phải vì một người người lạ mà bi thương, run lẩy bẩy kéo lại cái áo trên người, sau ba mươi năm một thân cẩm bào đã sớm không nhận nổi màu, hơn nữa nhìn nó ta nghĩ đống rẻ rách còn không te tua bằng, vừa rồi ở trong thành ta sao lại không nhớ mà mua bộ y phục mới nhỉ, lắc đầu thở dài, áo quần rách rưới hơn nữa đêm khuya có chút lạnh, quét mắt sang người nọ, tâm tư ta vừa chuyển, dù sao người đã chết, ta muốn lấy y phục của hắn hẳn là cũng không có gì.
Tâm động không bằng hành động, người chết từ trước đến nay ta đã không sợ, không phải vì đã gϊếŧ người nhiều, nói thật muốn ta động thủ gϊếŧ người thì không có mấy, ngoài ra người vì ta mà chết cũng không phải thiếu nhưng từ trước đến nay ta cũng không để bụng, quỷ thần chẳng qua là lời nói vô căn cứ ta đương nhiên cũng không sợ người nọ biến thành quỷ tới tìm ta đòi quần áo.
Thay đổi vị trí, chuyển qua trước mặt người nọ, đưa tay phải cởi bỏ y phục trên người hắn, thuận tay lại cầm túi tiền của người ta, trong lòng sờ sờ tựa hồ còn có một mảnh ngọc bội ta cũng lấy ra luôn, ngón tay đυ.ng chạm, da thịt kia vẫn còn nóng, nếu không phải vừa rồi tận mắt thấy hắn một chưởng đánh đúng tâm mạch của mình thì ta thực nhìn không ra hắn đã chết, lực đàn hồi trên da thịt vẫn còn mười phần, du͙© vọиɠ trên mặt còn chưa lui hết, hơn nữa bề ngoài người này lại đẹp như vậy, khiến ta thực có chút mê mẩn, không tự giác vươn tay, mân mê da thịt vẫn còn nóng bỏng, xúc cảm mặc dù không bằng nữ tử ôn nhuyễn nhưng cũng có hương vị riêng, xem hắn vừa rồi không thể nghi ngờ đã trúng Tuý Sinh Hoan, bởi vậy tử y nhân kia mới đem ta vứt vào sơn động cũng không khó lý giải, cách giải Tuý Sinh Hoan ta tin rằng người này cũng biết, nếu không cũng sẽ không vì nghe tiếng nước miếng của ta mà phản ứng lớn như vậy, ta không khỏi thở dài, mười năm trồng cây trăm năm trồng người, võ công của hắn cao cường, nội lực hùng hậu tội gì phải tự sát, chẳng lẽ sinh mệnh lại không bù được thứ tôn nghiêm không thể ăn kia sao? Người này thực quá mức cao ngạo, quá cứng rắn thì dễ gãy, giờ chết kiểu này không biết hắn có cảm thấy uất ức hơn không, ngay tại lúc ta lưu luyến xúc cảm dưới tay, lại ngoài ý muốn nghe được tiếng rêи ɾỉ, ngay sau đó người ta vốn tưởng rằng đã chết thế lại mở to một đôi phượng nhãn, chẳng lẽ đây là xác chết vùng dậy trong truyền thuyết? Ta không khỏi giật nảy người.
“Ngươi đang làm gì?” Nguyên lai Cách Ngạo Sinh tuy rằng dùng toàn lực, nhưng vì trúng độc mà căn bản là không thể tập trung tinh lực, một chưởng kia tuy nặng, nhưng vẫn không thể lấy mạng hắn, sau trận hôn mê ngắn ngủi vì xúc cảm thân thể mà lập tức tỉnh lại.
Ta cả kinh lập tức thu tay về, nhưng không hiểu sao người nọ đột nhiên giữ lại tay ta kéo xuống dưới thân, hơi thở nóng rực thổi bên tai, tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn quanh quẩn, ta mà còn bất vô sở động, phỏng chừng biến thành thần tiên rồi.
Ta từ trước đến nay chưa từng ngược đãi du͙© vọиɠ của mình, người nọ lại ghé vào người ta nơi nơi cọ xát, hỏa điểm một đám lại một đám, nếu là hắn chủ động trêu chọc ta, ta tự nhiên cũng không khách khí, huống chi mặc dù hắn thân là nam tử nhưng hợp ý ta, cùng hắn ta cũng không thấy ủy khuất, suy tính một vòng thấy mình không có hại gì, ta lại càng an tâm đắc ý.
Dây lưng đã sớm trượt xuống để lộ thân thể xích loã kia, da thịt trơn mềm khiến ta thổn thức không thôi, bên tai tiếng rêи ɾỉ dần dần tăng lên, ta biết hắn cũng rất thoải mái, trúng mỵ độc có thể nhịn đến bây giờ, hắn coi như là một đại nhân vật.
Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve đồn mông kiều diễm, không nghĩ tới nó lại mang đến xúc cảm tuyệt diệu như vậy khiến ta yêu thích không buông tay.
“Không… A…” Cách Ngạo Sinh nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng.
Ngón tay không khách khí lấn nhập hậu huyệt phía sau, lập tức bị tràng bích gắt gao bao lấy, lực co rút thật tiêu hồn thực cốt, ta tiếp tục tiến vào, bên tai nghe tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng lớn, dục hỏa trong người cũng không nhịn càng thêm thịnh vượng.
Cách Ngạo Sinh không tự chủ được phối hợp cùng ta, đem hậu huyệt của mình hoàn toàn mở rộng dưới tay ta, một bàn tay còn không chịu cô đơn vuốt ve hai điểm trước ngực mình, tư thế mị người kia so với nữ tử còn hấp dẫn hơn, ta không tự chủ được lại nuốt nước miếng, kinh hỉ khi hắn không tự giáng thêm một chưởng vào tâm mạch của mình, khi đem du͙© vọиɠ đã sớm cứng rắn đẩy vào cái động tiêu hồn kia, Cách Ngạo Sinh hét lớn một tiếng, không tự chủ được vặn vẹo vòng eo, rêи ɾỉ càng lúc càng lớn đến mức ta cũng thấy ngượng ngùng, may mắn đây là hoang sơn dã lĩnh nếu là ở khách ***, sợ là cũng bị lão bản đuổi ra ngoài.
Hắn tầm hoan, ta sảng khoái đáp ứng, hai người từ nơi này lăn tới nơi kia, làm đến thiên hôn địa ám, ngay cả khi nào trời sáng cũng không biết, nghĩ tới ta ngủ tròn ba mươi năm, ngày hôm qua lại gây sức ép quá mức, hiện tại sớm đã không còn khí lực, phân thân cũng không kịp rút ra, tựa lên thân người kia liền chìm vào giấc ngủ, trong lòng còn muốn, nhưng thân đã già không thể ‘chiến đấu’ thêm nữa.
.
.
.