Chương 11: Lão Tặc Thiên?!

Thập Nhị Phong Hào Tân Tinh Bảng do Luyện Thần Tháp tổ chức thi đấu và tuyển chọn mỗi ngàn năm một lần, chỉ dành cho Tu luyện giả dưới một ngàn tuổi, trên toàn bộ Thiên Diễn Tinh Cầu. Sức triệp tập của Luyện Thần Tháp là không phải nghi ngờ, thế nên mười hai người mạnh nhất trong số ngàn vạn Tu chân giả tham gia, kẻ nào không gia tộc cường hãn thì cũng là trí tuệ tuyệt luân, lại gặp nhiều cơ duyên kỳ ngộ, nói chung có thể tóm tắt trong bốn chữ “Thiên Đạo chiếu cố”.

Hoán Sinh Giả Ma Niệm Tử, Thần Niệm giả duy nhất trong Tân Tinh Bảng gần đây, xếp hàng thứ ba, thực lực tuyệt đối được công nhận là siêu cấp cường giả, ngạo thị quần hùng. Tâm tính y từ trẻ đã bất định, nửa chính nửa tà, thấy chết không cứu lại là chuyện như cơm bữa. Kỳ lạ hơn nữa y lại mang họ Nặc, thiên tài y thuật thuộc chi chính của Nặc gia Nhân Tộc, vạn năm nay trên Thiên Diễn Tinh Cầu cũng là Nhất Đại Y Tộc nổi danh.

Thực lực mạnh mẽ, nhưng lại là một lão già cứng đầu, dở dở ương ương, năm tháng dài phiêu bạt ở nơi nhân sinh nhơ nhuốc như Tạp Ma Lĩnh, tiếp xúc vô số loại người, lại càng khiến lão thêm quái gở. ‘Tà hành thiện thì là thiện, chính tác ác thì là ác’, mặc kệ ra sao, lão vẫn luôn giữ vững bản tâm.

Ngay cả lúc này, khi đang bị ép đến sức cùng lực kiệt, lão vẫn đang ra sức bảo vệ cho một hài đồng không máu mủ ruột thịt. Không để ý mặt đất đang run lên từng nhịp dưới áp lực khủng khϊếp của một chiêu “Táng Thần Chỉ”, Nặc lão im lặng cúi nhìn hài tử trong tay, đoạn xoay người xếp bằng, lưng hướng về hai kẻ kia, nhẹ nhàng đặt đứa trẻ xuống đất.

“Tán Nguyên Hắc Khoáng Ngọc”, Nặc lão bắt ấn, chủ động thiêu đốt Nạp Thần Khu, thôi động Thần Niệm Lực đã cạn kiệt, lập tức những bụi ngọc đen lấp lánh hiện ra, quấn quanh thân thể đứa nhỏ. Hắc ngọc này cực kỳ quý hiếm, là nguyên liệu đạt mức Thần Cấp, tác dụng chính là tán nguyên, có thể hấp thu phần lớn sát thương của công kích bằng Nguyên Khí chi Lực.

Một lớp ngọc đen, bóng lưỡng bọc quanh đứa nhỏ giống như kén tằm, lão thì thầm, máu tươi trên miệng vẫn liên tục chảy ra. “Xin lỗi đã liên luỵ tiểu hài tử ngươi, tất cả những gì ta có thể làm đều đã làm, vậy thì từ đây đành tuỳ thuộc vào tạo hoá của ngươi vậy”.

Nói xong liền nhắm mắt lại, Nặc lão lần nữa áp bức quyết phế bỏ Nạp Thần Khu, lòng bàn tay lão phát ra ánh sáng tím nhạt, thủ quyết ngày càng nhiều, có thể thấy tối hậu chiêu này phức tạp như thế nào.

“Yêu Tộc Bí Chú, Tá Tinh Hồn Thuật. Hiện!”, miệng khẽ niệm, Nặc lão như già đi mấy chục tuổi, tóc đã bạc hết, mồ hôi và máu thành vũng dưới chân, nhưng nét mặt phong khinh vân đạm, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, bĩnh tĩnh chờ cho một chỉ khổng lồ kia giáng xuống. “Tính mạng của ta, đành phó thác cho ngươi”, nói đoạn vỗ tay xuống.

...

Lạc Thạch bước ra khỏi màn sáng, lập tức gã thấy áp lực cực lớn đè nghiến cơ thể mình xuống, sấp mặt lên một khối ngọc đen, chỉ kịp ú ớ hô “Á trời đ...” thì mắt đã hoa lên, ngất lịm.

Mục Tử xuyên qua, mặt liền méo xệch, khóc không thành tiếng, trong lòng liền chửi váng “Lão tặc thiên”. Trong mắt nó một bóng đen lớn còn cách chưa đến chục mét đang áp xuống, mặt đất thì rung động kịch liệt. Nó còn không kịp để ý Lạc Thạch, vòng qua lão giả áo xám, bùng phát ánh sáng hoàng kim dữ dội. “Đốt, đốt cho ta, ta kháo, Toái Tinh Kính, ra đây!!!”. Mục tử thiêu đốt cả Tinh Hồn để liều mạng, nó vốn đã cạn kiệt Chân Nguyên, Toái Tinh Kính cũng ảm đạm thất sắc.

Nặc lão vỗ xuống, thứ lão đập vào lại không phải là Hắc Khoáng Ngọc, mà là một đầu đầy tóc không biết từ đâu hiện ra. Lão lập tức mở mắt, nét mặt có chút khó tả, xẹt qua trong đầu trước tiên vẫn là câu chửi “Lão Tặc Thiên, vận may cứt chó a”.

Một cái Bí Chú Tá Tinh Hồn Thuật, trong tình huống phải chết, còn có thể hé ra một sinh lộ nhỏ nhoi, là Cấm Thuật của Yêu Tộc Vu Sư. Vu thuật này cho phép một tia Tinh Hồn của người thi triển trở thành Ý Niệm Sơ Khởi, không có sức mạnh, khí tức hay hình dáng, chỉ thuần tuý là kí ức và cảm ngộ, nói cách khác, chính là ‘thông tin’. Ý Niệm Sơ Khởi kì bí này nếu được ‘tá túc’ vào trong thân thể sống có thể gần như vĩnh bất siêu sinh, thậm chí có thể theo đường huyết mạch mà truyền thừa xuống, còn không sẽ tự tan biến trong thiên địa. Tác dụng gì không? Có lẽ có, nhưng chưa ai chứng thực, thậm chí từ Ý Niệm Sơ Khởi hoán sinh lại thành Tinh Hồn được hay không, cũng còn không có câu trả lời. Chỉ là trong tình huống này, Nặc lão cũng chẳng còn cách nào khác, cọng rơm cứu mạng chìa ra trong cơn lũ, bất kể là gì thì vẫn phải bám lấy, hy vọng còn mới có được sinh cơ.

Toái Tinh Kính chỉ run lên một cái rồi tan nát, Mục Tử tái xanh, nó thực sự không cam lòng. Bổn mệnh pháp bảo của Hỗn Nguyên Mục nó, ngoài là chìa khoá của Vị Diện Giới Bi, còn có tác dụng hấp thu và phản lại đòn đến, nếu nó thời kỳ toàn thịnh thôi động hẳn đúng cái tên ‘Toái Tinh’ (#1). Rất tiếc trần đời chữ ‘nếu’ lúc nào cũng có nghĩa là quá muộn, nó đành bất lực nhìn, Tinh Hồn đã thiêu đốt đến cực hạn, ý thức mờ dần đi.

Ngay nơi kính vỡ, liền có một đầu ngón tay hư hư ảo ảo hiện ra, giống như là ảnh phản chiếu của “Táng Thần Chỉ” trên kia, chỉ khác ánh sáng vàng kim hơi ảm đạm cùng vi mạch dị văn bọc quanh.

Mọi sự phát sinh nhanh đến nỗi cứ như một chớp mắt, hai kẻ ‘xích lãng’, ‘bạch toàn’ còn đang hưng phấn thưởng thức Thần cấp Võ kỹ hoành tráng cả đời khó gặp, liền chỉ kịp thấy một cái hư ảnh kính tròn chớp hiện rồi vỡ nát, đồng thời Hoàng Kim cự Chỉ bên dưới đã lao lên. Sau đó, một khắc như đông cứng cả Thiên Địa, rồi nổ ra một tiếng “oành”, trời đất ngả nghiêng, phong, vân loạn chuyển.

Lôi điện, long quyển và cả hai kẻ kia đều theo bóng cự chỉ phản chiếu của Toái Tinh Kính mà bị kéo thẳng lên trời, phá rách không trung, biến xa mất dạng.

Kết Giới không còn ai khống chế, lập tức sụp đổ dưới Táng Thần Chỉ. Tinh hồn Mục Tử, thân xác Nặc lão, và cả Lạc Thạch đều bị che phủ bởi một bóng đen to lớn như trời sập. Con đường xuyên không của gã thực sự sẽ kết thúc nhảm nhí như thế này sao?

...

“Tối quá...” gã lẩm bẩm, lần đầu trong đời gã rơi vào trạng thái này, trước mắt chỉ đen ngòm một mảnh, toàn thân nhẹ bẫng, chân tay còn chẳng cảm giác được đang gắn trên người.

“Ô, gì kia?” không gian trước mắt như từ vạn cây số xa xôi bỗng bùng lên một đốm trắng xanh le lói, quá dễ dàng để nhận biết trong hoàn cảnh nơi đây. Đốm sáng cứ thế to dần như ập thẳng vào gã, cho đến khi rõ ràng hiện ra một “khe nứt” hình cái miệng đang gào thét, ánh sáng trắng xanh lúc nãy thì ra là những ngọn lửa đang cố thoát ra ngoài.

Lạc Thạch bần thần, gương mắt nhìn cái động khẩu đang dữ tợn ụp xuống, tiếng gào thét đột ngột nổi lên trong đầu gã như trăm vạn ma quỷ ai oán, cười khóc điên loạn. Văng vẳng bên tai còn nghe như oan hồn đòi mạng, the thé âm u, làm da lông dựng đứng.

“Tinh cầu này các ngươi từng gọi ‘Ma Ngục’, nhưng kể từ nay bổn toạ ban tên ‘Mạt Thế’. Ngày mà ‘Mạt Thế’ giáng lâm, quỷ khóc thần gào, thiên địa sụp đổ. Á há há...”

Gã chỉ nghe tiếng được tiếng mất, nhưng ngữ khí thì rõ ràng là bá đạo bất cam, tiếng cười dài đủ để làm tim người ta rớt ra ngoài. Cái miệng cắn xuống, gã lất hết sức bình sinh làm ra ý nghĩ quơ tay che mặt, lập tức cảm thấy toàn thân tê dại, hét váng.

“Á **...”.

Lạc Thạch mở trừng mắt, gã thậm chí còn nghe được tim mình đang nhảy nhót đau thắt nơi ngực, tràng cảnh kia biến mất, thay thế vào đó là một cái trần nhà gỗ nâu đã nhuốm màu cũ nát. Gã đớp từng ngụm không khí, vừa quan sát xung quanh.

Căn phòng khá nhỏ, cỡ khoảng mươi mét vuông, đồ đạc đơn giản chỉ có bộ bàn ghế cũ để giữa. Tường, cửa, mọi thế đều bằng gỗ, cửa sổ mở hé, bên ngoài không thấy ánh sáng hắt vào, có lẽ đang là đêm tối.

Sau một lúc, gã mới sực nhớ ra, sờ lên người để kiểm tra, thì tim lại rớt thêm cái nữa. Gã đưa tay lên trước mắt, đoạn kinh hãi lắp bắp. “Tay ta... Á giọng ta...”

Lạc Thạch gã, không hiểu vì lí do gì, bị rút nhỏ lại trong hình hài của một đứa trẻ ba bốn tuổi.

Im ắng hồi lâu, gã thở dài, lẩm nhẩm. “Hài, lần đầu xuyên qua, tưởng thế nào, giờ lại biến thành trẻ con thế này, nhân phẩm mình có vấn đề sao?”

“‘Xuyên qua’? Ý ngươi là cái gì xuyên qua?”, một tiếng lão niên vang lên, tim gã lần thứ ba trong chưa đến mười phút lại rớt ra ngoài.

“Đm nó”, gã chửi đổng, “Thế giới quỷ quái gì đây, nhiều ảo giác vậy?”. Mắt gã đảo quanh, rõ ràng làm gì có ai.

“Đm? Là ý gì? Ngươi không phải phí công, lão phu đang ở trong đầu ngươi a”. Giọng nói vẫn đều đều vang lên.

...

Sau mấy lần thất thố, gã dần điều chỉnh trạng thái của mình, nghĩ thầm tự trấn an bản thân. “Bình tĩnh bình tĩnh, thế giới này không còn là Trái Đất nữa, cái gì cũng có thể xảy ra. Giọng nói kia chủ động lên tiếng, chắc không có ác ý gì đâu, mình chỉ là một đứa nhỏ, về cơ bản thì là vô hại mà”.

“Ông, à, tiền bối là ai, sao lại hí lộng vãn bối?”. Gã bèn bắt chước phong cách Hoa Hạ thời xưa học trộm của Mục tử, thân phận xuyên qua này gã định trước cứ tạm giữ bí mật đã, muốn không để người ta nghi ngờ, thì nhập gia tuỳ tục là điều nên làm.

“Ta còn đang muốn hỏi ngươi là ai đấy, từ cái góc nào chui ra suýt thì hại lão tử vạn kiếp bất phục, hừ!”, giọng nói hừ lạnh.

“Ây da, vãn bối nào có hay biết gì? Lúc đó... à lúc đó vãn bối đang đi thăm thú, nhìn núi, nhìn sông, rồi chỉ thấy tối sầm trước mắt, tỉnh lại thì đã như thế này rồi a”. Trắng trợn nói dối, giọng trẻ con của gã thực chẳng có tính thuyết phục tẹo nào.

“Nói nhiều vô ích, chỉ tại ngươi mà lão phu thành ra nông nỗi này, ngươi tính sao đây?”

“Quá đáng rồi nhá, ta còn đang là nạn nhân đây này, ông thì biết cái đéo gì, hỏi ta ta hỏi ai đây?”. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Lạc Thạch vẫn mếu máo phân bua. “Tiền bối nói thế có vẻ không thuận tình hợp lý cho lắm a. Vãn bối trói gà còn không chặt, làm sao hại tiền bối được chứ. Mà nếu thực sự tiền bối muốn bắt vạ ta, ngươi xem, với cái hình hài này thì ta giúp được cái gì đây?”

Lại im lặng hồi lâu, gã thấy có vẻ chủ nhân giọng nói kia đã xuôi xuôi, liền chủ động cất lời. “Tiền bối cho hỏi tên, à, quý tánh đại danh? Ngài có thể hiện thân nói chuyện được không? Chứ nói chuyện thế này, vãn bối quả thật có chút không quen a”.

“Hừm, ngươi lớn gan lắm, dám hỏi thẳng tên của lão phu? Ta mà hiện ra được thì cũng hơi đâu đi cãi nhau với một tiểu bối như ngươi?” giọng nói lại vang lên, có chút bất mãn.

“Hê hê trúng phóc!” Gã thở phào trong lòng, nhưng vẫn không nói gì, chờ đợi.

“Lão phu gọi Tà Y Tán Nhân, họ Nặc, ngươi có thể kêu Nặc lão”. Giọng Nặc lão cất lên đều đều. “Ngươi là người phương nào?”

“Vẫn bối người tộc Bách Việt, thuộc vùng sơn động tên gọi Địa Đàng. Tên chỉ có một chữ Thạch mà thôi”, gã trả lời, thật thật giả giả, toàn những cái tên chợt xẹt qua trong đầu. “Dám hỏi tiền bối nơi này là?”

“Bách Việt tộc? Địa Đàng sơn động? Chưa từng nghe qua. Nơi này không rõ là gia môn nhà nào, nhưng chắc vẫn đâu đó quanh Bách Lĩnh Hoành Liên Sơn, trên Phàm Nhân Lục Địa”. Nặc lão cất lời “Ngươi hẳn không phải người quanh đây đi?”

Từng địa danh đều được Lạc Thạch ghi nhớ trong đầu, nghe xong liền gật đầu như bổ củi. “Phải a phải a, vãn bối chỉ là dân đen, nào đã bước ra khỏi Địa Đàng sơn động bao giờ. Ngay cả liệu quê hương vãn bối có nằm trên Phàm Nhân Lục Địa hay không, vãn bối ngu dốt, cũng còn không dám khẳng định a”. Gã liền nói nước đôi, thì đúng rồi, lần đầu gã rời khỏi sơn động ‘Eden’ đã gây ra oanh động khủng khϊếp, đến nỗi phải xuyên qua đây này.

Nặc lão liền rơi vào trầm ngâm, lúc sau mới lại lên tiếng “Bỏ đi, cố hương của ngươi còn không quan trọng bằng cái tình huống hiện giờ...”

Cửa phòng bật mở, Lạc Thạch vội nhắm mắt giả vờ ngủ, ánh sáng theo đó tràn vào chiếu lên chiếc giường nhỏ. Gã nói chuyện với Nặc lão, đến giờ thì trời cũng vừa hừng đông. Một người phụ nữ to béo bỗng xuất hiện nơi thềm cửa, vừa vặn len qua lọt vào trong phòng.

“Phàm nhi, ngươi còn chưa tỉnh sao, để Phiên bà bà thay tã lót cho ngươi nha”.

(#1): đẩy lùi sao trời.