Khối thân thể này năm nay cũng có mười chín tuổi, các bộ vị đều nẩy nở đến hoàn toàn, trước đột sau kiều, sống lưng thẳng thắn như tùng trúc càng lộ rõ vòng eo mảnh khảnh, dường như chỉ cần một tay là có thể ôm hết.
Dung mạo hiện tại giống đến sáu bảy phần so với đời trước, mắt như thu thủy, mày liễu duyên dáng, lông mi dài nhỏ và tế tế mật mật như cánh bướm. Mấy cọng tóc mái rủ xuống trước trán càng thể hiện nét trẻ trung xinh đẹp…
Tịch Thần "nhìn" chính mình trong gương một hồi lâu, trái tim vốn quạnh quẽ từ lâu cũng đột nhiên có chút độ ấm, có chút kích động, kinh ngạc thậm chí tự hào.
Xem ra trước kia nàng sống quá tùy ý, y phục lúc nào cũng xám xịt, không biết trau chuốt bản thân, cho nên cả người không chỉ âm trầm mà còn thiếu sức sống. Ai sẽ muốn kết bạn cùng người lầm lầm lì lì như thế?
Như bây giờ, thật tốt biết bao!
Tịch Thần đại triệt hiểu ra, âm thầm tự luyến một phen, sau đó bắt tay vào việc chính kế tiếp.
Nàng trực tiếp mặc y phục mới, ngồi tại chỗ luyện dược.
So với luyện khí thì luyện dược càng thêm nhàm chán buồn tẻ. Phân tách tạp chất, luyện hóa tinh túy, tạo thành hỗn hợp, sau đó ra thành phẩm.
Luyện dược thêm hẳn một bước đó là loại bỏ tạp chất, tạp chất được bỏ càng nhiều thì tác dụng của dược tề càng thêm nâng cao.
Tịch Thần luyện dược đã luyện gần hai trăm năm, động tác so với đầu óc càng thêm nhanh nhẹn, dường như sở hữu động tác đã được tuyên khắc vào sâu trong linh hồn. Hơn nữa mẫu thân nàng dù gì cũng là dược tề sư, cho nên trình độ luyện dược của nàng bỏ xa luyện khí và vẽ quyển trục mấy con phố.
Trong lúc này, Yến Thanh có trở về một lần, khẳng khái đưa cho Tịch Thần mấy cái túi trữ vật, có một nửa là nàng đi rừng rậm thu thập, một nửa còn lại là chiến lợi phẩm của Cự Thạch thú.
Thằng nhãi này đi theo Yến Thanh không mấy ngày, cư nhiên nhiễm bệnh điên phê và hiếu chiến, lúc Yến Thanh trở về thì nó vẫn còn ở địa bàn của yêu thú đánh lộn, tranh thủ cơ hội kiếm tài nguyên giúp Tịch Thần.
Tịch Thần mừng rỡ thanh tịnh, hoàn toàn thả lỏng cho nó tự do tɧác ɭoạи, mà nàng sau khi luyện gần mấy trăm bình dược tề thì lập tức ngừng tay, nghỉ ngơi hai canh giờ, sau đó chuyển sang vẽ quyển trục.
Kim - mộc - thủy - hỏa - thổ, băng - phong - lôi, hắc ám - quang minh.
Mười hệ nguyên tố, Tịch Thần đều không buông tha, mỗi một hệ đều tận lực vẽ nhiều đến mức có thể. Nàng không chỉ vẽ quyển trục công kích, mà còn vẽ cả kĩ năng phụ trợ, khống chế, trị liệu,...
Tinh thần lực tăng nhiều hiện ra chỗ tốt, giúp nàng hiện tại không chỉ đọc nhanh như gió mà còn biết suy một ra ba. Vô số tư liệu mà kiếp trước nàng chưa kịp đọc đều được nàng mở ra, trực tiếp hấp thu học hỏi, sau đó nhiều lần nếm thử và vận dụng vào trong quyển trục.
Thời gian nháy mắt lại đi qua một tuần, Tịch Thần vừa vẽ xong quyển trục, lúc này đang đả tọa hồi phục ma lực, bỗng nhiên nàng nghe thấy thanh âm của Doãn Nguyệt vang lên ở bên ngoài:
"Tiểu Thần Thần! Tiểu Thần Thần!"
Tịch Thần hơi nhướng mày, biết nàng bận việc, Doãn Nguyệt chưa bao giờ sẽ đến phiền nàng. Nhưng hiện tại, bên ngoài chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
"A Nguyệt, làm sao vậy?"
Tịch Thần nhất tâm nhị dụng, một bên thu hồi đồ vật, một bên ra tiếng hỏi.
Doãn Nguyệt nói chuyện cũng rất trực tiếp, không hề quanh co lòng vòng mà nói:
"Phủ thành chủ vừa mới đưa thư mời lại đây, nói bọn họ cùng Can Mạch đã nói thỏa điều kiện. Tứ đại gia tộc đều muốn cho người đi thế giới bên ngoài, bất quá Can Mạch nói chỉ có người có linh căn mới có thể cùng đi. Mà trong tay hắn thình lình có Trắc Linh Thạch, lúc này người của Tứ đại gia tộc đều tụ tập ở Phủ thành chủ để trắc linh căn. Chúng ta đều muốn đi xem, Tiểu Thần Thần ngươi có đi không?"
Tịch Thần không có do dự, hứng thú bừng bừng đáp:
"Đi! Ngươi đợi ta một chút, ta ra ngay!"
Vừa lúc, nàng cũng muốn nhìn xem linh căn là cái gì, và loại năng lượng kia được hiển hiện ra bên ngoài bằng phương thức nào.
Kỳ thực đồ vật luyện xong nàng đều phân loại để riêng sang một bên, lúc này chỉ cần dùng tinh thần càn quét để vào trong ma pháp hộp là được.
Vô nợ một thân nhẹ, Tịch Thần kiểm tra y quan, dùng ma pháp hệ phong quét sạch bụi bặm trên người, sau đó khoan khoái đi mở cửa.
Bên ngoài, đám người Yến Thanh, Doãn Nguyệt đang đứng chờ đợi, câu được câu không trò chuyện. Nghe tiếng mở cửa, mọi người không chút để ý quay đầu nhìn lại, sau đó tập thể trố mắt.
Yến Thanh khoa trương hơn, đánh một phát vào cánh tay Doãn Nguyệt, kinh ngạc hỏi:
"Ngọa tào! Đây là Tiểu Thần Thần? Nàng bị người đánh tráo hay sao?"
Doãn Nguyệt trừng mắt nhìn Yến Thanh một cái, biểu cảm đầy phức tạp mà ra tiếng:
"Bớt nói chuyện quái gở, nàng vẫn là tiểu Thần Thần mà chúng ta quen biết. Ta sớm biết dung mạo của nàng không tồi, nhưng ai ngờ chỉ thay đổi màu sắc của y phục thôi mà hiệu quả lại kinh người đến thế!"
Cố Thành cũng mắt mạo ngôi sao, hớn hở nói:
"Các ngươi có phát hiện hay không, tiểu Thần Thần mặc vào quần áo tươi sáng, khí chất quạnh quẽ của nàng tựa hồ vơi bớt một chút!"
Mọi người gật đầu nhận đồng.
Đợi Tịch Thần đến trước mặt, mấy người cũng phục hồi tinh thần lại, cười hì hì khen ngợi:
"Tiểu Thần Thần, ngươi nên sớm ăn mặc như vậy! Người nhìn tinh thần phấn chấn biết bao."
Tịch Thần biết bọn họ có ý tốt, hơi mỉm cười đáp:
"Từ giờ trở đi, ta sẽ nỗ lực trang điểm chính mình!"
Nói với bọn họ, cũng là tự nói với chính mình. Nàng cơ duyên xảo hợp tới nơi này, sống lại một đời, có lẽ nàng cũng nên vứt bỏ những tật xấu khúc mắt của đời trước, thay đổi trở nên càng tốt hơn.
Đoàn người vừa nói vừa cười rời khỏi Doãn phủ, Yến Thanh không nhịn xuống, tò mò hỏi:
"Có điều, bộ y phục này nhìn như không giống với kiểu dáng của bất kì bộ nào trên Hoang Vực Giới. Tiểu Thần Thần, ngươi mua ở nơi nào nha?"
Doãn Nguyệt, chị em song sinh Mẫn Lan - Mẫn Điệp cũng âm thầm vểnh tai lên nghe, ánh mắt hâm mộ nhìn bộ phục mà Tịch Thần đang mặc.
Có lẽ mua sắm là thiên tính của nữ giới, ngay cả người dị loại như Yến Thanh cũng không tránh khỏi sự đua đòi. Bọn họ vẫn là thiếu nữ thanh xuân phơi phới, cũng muốn chính mình trở nên xinh đẹp, đoạt tầm mắt của mọi người.
Tịch Thần lững thững đi ở giữa, làn váy dài phi dương xẹt qua một độ cung tuyệt mỹ. Nhìn mấy song đôi mắt tò mò xen lẫn hưng phấn nhìn mình, nàng cười cười, lắc đầu đáp:
"Ma pháp bào không có chỗ để mua, là ta chính mình luyện!"
Doãn Nguyệt cảm thấy đầu lưỡi hơi thắt, nói năng có chút lộn xộn:
"Luyện… không phải… y phục chẳng phải thuộc về phạm trù may vá sao?"
Yến Thanh đã nhận ra sự khác thường, nàng hơi nheo mắt, thử tính hỏi:
"Thuật may vá chỉ có thể cho ra những bộ y phục thông thường, lợi hại hơn cũng chỉ may ra được chiến bào, có tác dụng ngăn chặn công kích, bất quá cái này còn tùy thuộc vào nguyên liệu. Nhưng ta nghe nói thế giới tu tiên còn có một loại nghề nghiệp gọi là luyện khí sư. Bọn họ có thể dùng bất đồng nguyên liệu luyện chế ra bất đồng vật phẩm khác nhau, từ y phục cho đến vũ khí, từ trang sức cho đến nhà ở, bọn họ đều có thể luyện.
Ta nghe nói, y phục do luyện khí sư làm ra có thể ngăn chặn vũ khí lạnh, nước lửa bất xâm, thậm chí là phản đòn ngược lại cho đối thủ. Không biết bộ y phục này của ngươi có phải như thế không?"
Yến Thanh đáp lại nghi hoặc của Doãn Nguyệt, nhưng ánh mắt nàng lại nhìn về phía Tịch Thần. Trong lòng có chút kinh hãi.
Nếu nàng không có nhớ sai thì Tịch Thần có thể chế phù, nghe Doãn Nguyệt nói nàng còn biết luyện dược tề, hiện tại lại biết cả luyện khí.
Nàng năm nay mới bao nhiêu tuổi? Toàn năng như vậy, tranh đua như thế, còn có để người khác sống hay không?
Trước ánh mắt run rẩy co giật của Yến Thanh, Tịch Thần khẳng khái gật đầu, tự hào nói:
"Không sai, bộ y phục này ta bỏ thêm vài nguyên liệu đặc thù, cho nên nó có trình độ nhất định khiến cho nước lửa không thể xâm nhiễm. Hơn nữa có thể chống đỡ pháp thuật, người cao hơn ta hai tiểu cấp bậc, chưa chắc có thể phá vỡ được nó."
"Tê…"
Mọi người đồng thời hít hà một hơi, nhưng ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
Yến Thanh cầm gai Yêu Cốt, nóng lòng muốn thử hỏi:
"Cái đó… tiểu Thần Thần… ta có thể thử một chút không?"
Tịch Thần hơi hắc mặt, trừng nàng một cái:
"Ngươi tưởng bở! Chính ngươi có năng lực gì, trong lòng ngươi không điểm số sao?"
Ma pháp bào của nàng bỏ thêm vào tơ nhện, lợi hại là nhất định, nhưng có lợi hại bằng độ dẻo dai của Thiên Thu Họa sao?
Phải biết, một roi chứa lực lượng hủy diệt của Yến Thanh liền đem kết cấu trung tâm Thiên Thu Họa đánh cho dập nát. Nàng mới không nghĩ tai họa y phục mà mình cực khổ luyện ra.
Yến Thanh hiển nhiên đã quên mất vụ này, vội vàng cười hắc hắc thu hồi roi Yêu Cốt, chột dạ xoa chóp mũi.
"Hì hì! Ta chỉ đùa một chút! Xem ngươi khẩn trương chưa kìa!"
Tịch Thần không nghĩ để ý tới nàng.
Ai biết, Cố Thành lại thò đi lên, vẻ mặt lấy lòng hỏi:
"Tiểu Thần Thần… a không…. Đại lão… xin hỏi ngài còn thiếu vật trang sức trên chân sao? Ngài xem ta được không? Ta nhất định hầu hạ đại lão đến vừa lòng, đại lão chỉ cần thưởng ta một bộ y phục giống vậy mà kiểu nam là ta đã thỏa mãn rồi…"
Tịch Thần: "..."
Mọi người: "..."
Gặp qua kẻ rớt tiết tháo, nhưng rớt đến tươi mát thoát tục như Cố Thành, mọi người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Một đám người nói chêm chọc, đùa giỡn với nhau thật vui.
Bất quá không lâu sau đó, khi đến phủ thành chủ, thì trong tay Tịch Thần lại có thêm mấy cái túi trữ vật, cùng với một đại đơn sinh ý đè nặng trên vai.
Đồng bọn quá nhiệt tình, thù lao cũng tương đương phong phú, cho nên Tịch Thần không có cách nào từ chối.
Nguyên liệu luyện chế y phục bọn họ đều ra, nàng chỉ việc ngồi tại chỗ mà làm ra thành phẩm, không cần bôn ba kiếm tài nguyên, nghĩ thế nào vẫn là nàng có lời.
Huống chi, mọi người hiện tại là bằng hữu đứng trên một thuyền, tương lai rời đi thế giới này, có pháp bào hộ thân, bọn họ cũng không đến mức gian nan hung hiểm.
Phủ thành chủ lúc này quả thực náo nhiệt cực kỳ, một đám người xếp hàng dài như trường long, phục sức bất đồng, thanh thiếu niên trẻ tuổi, cơ hồ đều là đệ tử của tứ đại gia tộc, số ít cũng có con cháu của thành chủ Đoạn Tiên Thành.
Ở nơi này, nếu con cháu của thành chủ không được trắc linh căn, e là không thể nào nói nổi.
Nhưng đám người Tịch Thần, Doãn Nguyệt, Yến Thanh lại sầu khổ. Nhiều người như vậy, bọn họ biết chờ đến khi nào.
Đang nghĩ ngợi tới điều này, bỗng nhiên một âm thanh vang lên kêu gọi bọn họ:
"Tịch Thần, Yến Thanh, Doãn Nguyệt,... nơi này!"
Đám người theo tiếng nhìn lại, thấy Phong Hành đứng ở cửa hông phất tay gọi bọn họ, phảng phất đứng đợi đã lâu.
Mọi người nhìn nhau một ánh mắt, sau đó nhất trí đi qua, xem thử Phong Hành muốn nói gì.