Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tầm Thần Ký

Chương 161: Tính toán

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tịch Thần nói xong thì ngưỡng mặt nhìn về phía năm người có địa vị tối cao ở phía trên. Theo tinh thần lực dẫn dắt, cặp mỹ đồng giả tạo bên ngoài khẽ chớp mắt, gợn lên một vòng ánh sáng rực rỡ. Vẻ mặt của nàng bình tĩnh, tự tin, phảng phất mọi chuyện đều được tính sẵn trong lòng bàn tay, chỉ chờ bọn họ gật đầu đồng ý.

Người trả lời Tịch Thần trước tiên là gia chủ Lâm Kiêu, vẻ mặt hắn đảo qua sự tối tăm ban nãy, ôn hòa cười nói:

"Tiểu hữu đã khẳng khái như vậy, lão phu sao có thể từ chối được đây? Ba người thì ba người, lão phu sẽ lựa chọn ra những đệ tử có thiên phú tốt nhất đến đây, tùy tiểu hữu lựa chọn!"

Kỳ thực, trong lòng hắn đã có sự tính toán riêng. Chỉ cần ba người đệ tử trong tộc có được tâm pháp tu luyện thì sợ gì những người khác không được thơm lây. Đồ vật đã đến trên tay hắn rồi, chẳng lẽ Tịch Thần còn có thể kiểm soát được từng người hay sao?

Tịch Thần phảng phất biết được tính toán của hắn, nàng chỉ cười mà không nói gì. Nếu tâm pháp dễ bị học trộm như thế, thì Ma Pháp Sư đã phát triển đông đảo như mây ở Thần Hành đại lục rồi, đâu đến nỗi các vị cường giả đứng đầu phải hạ mình xuống phàm tục, bôn ba khắp nơi để tìm người có thiên phú rồi dốc lòng bồi dưỡng.

Muốn trở thành Ma Pháp Sư, tâm pháp chỉ là thứ yếu, cái quan trọng nhất chính là điều kiện phù hợp và thiên phú cảm ứng nguyên tố. Như trường hợp của Kỳ Tiểu Nhã mà nàng truyền thụ dạy dỗ ở năm năm về trước vậy.

Thiên tài vốn dĩ khó tìm, nàng đưa ra ba người cho Lâm gia lựa chọn chỉ là lời nói khách sáo. Tình huống thực tế như thế nào phải đợi gặp mới biết được, chỉ sợ đến khi đó, vô số đệ tử của toàn tộc không có một người có được thiên phú tu luyện. Bàn tính của gia chủ Lâm gia chỉ sợ phải bị ngâm nước nóng!

Lâm Kiêu nói xong, mấy vị gia chủ còn lại cũng lần lượt ra tiếng:

"Chúng ta đáp ứng cùng Can Mạch hợp tác, cũng đáp ứng tất cả điều kiện mà tiểu hữu đưa ra. Nhưng Can Mạch sẽ đồng ý sao?"

"Hơn nữa, hắn là một kẻ gian trá giảo hoạt, hành tung xuất quỷ nhập thần, chúng ta biết hắn ở nơi nào để mà nói chuyện hợp tác?"

"..."

Tịch Thần ung dung dựa vào thành ghế, tay phải khẽ vân vê chiếc vòng ngọc bích ở cổ tay trái, ngữ điệu đầy tự tin nói:

"Cái này thì các vị không cần phải lo lắng! Ta có thể thuyết phục được các ngươi thì đương nhiên sẽ có cách thuyết phục được hắn.

Đến nỗi vị trí đóng quân của bọn họ ở nơi nào, ở đây chẳng phải có gián điệp thuyết khách hay sao? Kêu hắn đi làm là được rồi!"

Nói đoạn, Tịch Thần chỉ tay về phía thiếu niên mặc áo bào xanh đứng co ro đằng sau lưng của gia chủ Phong Sách, mỉm cười rồi nói.

"Ta sao?" Phong Hành kinh ngạc mở to mắt, trong lòng giật mình cực kỳ. Nàng vì sao dám khẳng định hắn biết rõ vị trí cụ thể của Can Mạch?

Có điều hắn tạm thời sẽ không biết được nguyên nhân, bởi vì Tịch Thần chỉ gật đầu, bâng quơ nói một câu:

"Ngươi đi tìm Can Mạch, nói với hắn một câu: ở chỗ của ta có thứ trọng yếu mà hắn đang cần. Nếu hắn không chịu đến, chắc chắn sẽ cực kỳ hối hận!"

Phong Hành khẽ híp mắt, giọng điệu tò mò hỏi:

"Ừ… cái kia… ta có thể biết thứ trọng yếu mà Can Mạch đang cần là gì không?"

Bang!



Phong Sách rốt cuộc nhịn không được, dùng lòng bàn tay tát vào đầu Phong Hành một cái, thổi râu trừng mắt nói:

"Tiểu tử thúi! Kêu ngươi đi thì ngươi đi đi, không biết sự tò mò sẽ rước họa vào thân sao?"

Phong Hành bĩu môi, phụng phịu cãi lại:

"Gia gia, ngài lại đánh ta! Ta sẽ bỏ gánh không làm cho ngài xem!"

Phong Sách không những không giận mà còn rung đùi đắc ý nói:

"Cũng tốt thôi! Vậy ta sẽ gạch tên của ngươi ra khỏi danh ngạch có thể đi thế giới bên ngoài, Phong Tiêu sẽ thế vào chỗ của ngươi!"

Phong Hành nghe thế, cười lạnh ra tiếng:

"Danh ngạch của Phong gia quý giá quá, ta trèo cao không nổi. Ngài cứ giữ lại đi, muốn cho ai thì cho, ta không quan tâm!"

Một tư sinh tử còn vọng tưởng đạp lên trên đầu của hắn, thật buồn cười!

Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm vào Tịch Thần, gằn từng chữ một nói:

"Ta có thể đi tìm Can Mạch, cho dù có trói cũng sẽ trói hắn lại đây. Nhưng ta muốn ngươi bảo đảm một danh ngạch cho ta!"

Sở dĩ hắn không nghĩ tới Can Mạch là bởi vì trước giờ hắn chưa bao giờ tin tưởng đám người đó. Bọn họ ôm đoàn với nhau, làm sao sẽ phân một danh ngạch cho kẻ xa lạ như hắn.

Kỳ thật, hắn cũng rất thấp thỏm, sợ sẽ nhận một lời từ chối của Tịch Thần. Tuy rằng hắn còn có giá trị lợi dụng, nhưng trực giác nói cho hắn.

Thiếu nữ trước mặt biết rõ vị trí của Can Mạch, nàng chỉ là lười đến đi tìm mà thôi.

Không thể không nói, Phong Hành rất thông minh và nhạy bén, mơ hồ đoán trúng tám phần mười tính cách của Tịch Thần.

Nàng có tinh thần lực, có thể nháy mắt tỏa định vị trí của Can Mạch. Nhưng nàng tạm thời muốn che giấu con át chủ bài này, không muốn phô bày trước mặt dân bản xứ của Di Lan Giới.

Nghĩ vậy, nàng khẽ nhìn lướt qua bốn vị gia chủ, thấy vẻ mặt đen như đít nồi của Phong Sách, nàng nhún vai rồi hỏi:

"Công lao của ta lớn như vậy, kẻ hèn một vài danh ngạch ta có thể làm chủ. Các vị gia chủ sẽ không có ý kiến gì đi?"

Bốn vị gia chủ nhìn nhau, đồng loạt cười khổ nói:

"Không thành vấn đề! Phương pháp là tiểu hữu đưa ra, ngươi muốn lựa chọn bao nhiêu người đi theo mình, chúng ta sao có quyền lợi phản đối!"

Tịch Thần gật đầu, sau đó đáp lại Phong Hành:

"Danh ngạch của ngươi - ta bao! Ngươi yên tâm đi làm việc đi!"



"Cảm tạ!" Phong Hành vui vẻ ra mặt, sảng khoái nói lời cảm ơn. Sau đó không hề nhìn tới người khác, xoay người rời đi đại sảnh.

Đàm phán đến đây coi như thành công một nửa, Tịch Thần đã không kiên nhẫn ngồi lại, nàng nóng lòng muốn trở về tu luyện. Bởi vậy nàng đặt một cái hộp lên trên bàn, đứng lên nói:

"Nhiệm vụ của ta đã xong, khi nào Can Mạch đến, các ngươi đưa cái hộp này cho hắn là được. Hắn nên biết làm như thế nào! Công việc hợp tác giữa các ngươi và Can Mạch sau đó ta sẽ không nhúng tay.

Ta chỉ nhìn kết quả, không có việc gì thì các ngươi đừng tìm ta! Ta đi về trước đây!"

Yến Thanh, Doãn Nguyệt, Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan - Mẫn Điệp cũng đứng lên, hiển nhiên bọn họ đứng ở cùng một chiến tuyến với Tịch Thần.

Trong khi những người khác dùng ánh mắt nóng rực nhìn chiếc hộp gỗ với hoa văn cổ xưa trên bàn, thì Trình Thiêm lại khách sáo nói:

"Các vị tiểu hữu trở về nghỉ ngơi đi! Cứ coi phủ thành chủ như nhà của mình. Các vị muốn ở bao lâu cũng được!"

Đám thiếu niên trẻ tuổi này có thể trấn áp được tứ đại gia tộc, có thể kinh sợ Can Mạch, bọn họ ở lại phủ thành chủ của hắn, hắn vui mừng còn không kịp.

Có bọn họ ở mấy ngày nay, tứ đại gia tộc đều thu liễm tính tình, không dám bưng cái giá, không dám tự cao tự đại. Làm hắn được dương mi thổ khí một phen.

Nhưng mà, Doãn Nguyệt lại phất tay, lễ nghĩa đầy đủ lắc đầu từ chối:

"Đa tạ thành chủ khoản đãi mấy ngày nay! Nhưng chúng ta tự do quen rồi, ở lâu trong khu vực kín cổng cao tường lâu ngày sẽ sinh ra bức bối, không được thoải mái.

Ta có nhà ở trong thành, không làm phiền thành chủ nữa! Đây là địa chỉ nhà ta, thành chủ nếu có việc, cứ sai người đến gọi chúng ta là được."

Trình Thiêm nhận lấy tờ giấy địa chỉ nhà, thở dài đáp lại:

"Nếu các tiểu hữu đã quyết định, vậy lão phu không cưỡng cầu lưu lại. Khi nào trận pháp liên thông làm xong, ta sẽ thông báo cho các ngươi một tiếng!"

"Chúng ta đi!" Doãn Nguyệt phất tay, các thành viên trong Dạ Nguyệt binh đoàn, Yến Thanh, Tịch Thần cũng đồng loạt đi theo phía sau.

Trước một bước để rời khỏi ngạnh cửa, Tịch Thần thoáng nhìn thấy vô số ánh mắt nóng rực của bọn họ chăm chú nhìn chiếc hộp gỗ trên bàn của nàng, ánh mắt kia hận không thể ngay lập tức phanh thây chiếc hộp, khiến nó chia năm xẻ bảy để nhìn đến món đồ bên trong.

Vì tránh cho bọn họ phát rồ cướp đoạt, thanh âm của Tịch Thần vang lên, trong đó dày đặc hàn ý cùng cảnh cáo:

"Bên ngoài chiếc hộp đó đã được khắc một tầng cấm chế, chỉ có Can Mạch mới mở ra được. Các vị, đồ vật không phải của mình thì chớ có dòm ngó, kẻo ăn trộm không thành còn mất nắm gạo.

Lời cảnh cáo ta chỉ nói một lần, nếu các ngươi muốn thử uy lực của cấm chế, vậy cứ thử xem đi! Nhưng có bị cụt chân gãy tay gì đó, cũng chớ có trách ta!"

Mọi người bị âm thanh lạnh lẽo này đánh thức, đồng thời rùng mình sợ hãi.

Cơ hội rời đi Hoang Vực Giới đã ở trước mắt, bọn họ không cần vì cái nhỏ nhặt mà đánh mất cái lợi ích lớn hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »