Chương 153: Chiến Phong Hành

Chỉ thấy từ xa, Can Mạch đạp phi kiếm bay nhanh mà đến, áo bào đen tung bay. Tay phải rung lên, hắn đã tung ra hai đạo pháp quyết《Kim Chung Tráo》bảo hộ Sở Nhiễm, Hàn Thủy tránh thoát công kích, tay còn lại kết ấn, linh khí bộc phát trong nháy mắt, vô số thanh kiếm phiếm kim sắc tật bắn về phía cự đao và roi yêu cốt.

Kiếm khí đồng thời đem đao ảnh chém rơi rớt tan tác, đẩy lùi roi phong trở về vị trí ban đầu. Hai loại lực lượng va chạm sinh ra uy áp khiến đám người Yến Thanh, Doãn Nguyệt liên tục lùi về phía sau mấy bước, khí huyết trong l*иg ngực cuồn cuộn dâng lên.

Mà Can Mạch lúc này lại dùng ánh mắt thâm trầm khó đoán nhìn về phía Tịch Thần, thiếu nữ cùng Phong Hành ngươi tới ta đi, hai người đánh đến khó xá khó phân.

Bên cạnh cách đó không xa, Liệt Diễm Hùng Sư sớm đã bại trận, hơi thở thoi thóp bị Cự Thạch Thú dùng móng vuốt đè nặng. Lực lượng dày nặng phảng phất một tòa núi lớn khiến Liệt Diễm Hùng Sư không thể cựa quậy nửa phần. Nó há miệng muốn phun lửa phản kháng, nhưng vài hòn đá to đã tinh chuẩn bay tới đem vòm miệng của nó phong bế kín mít. Hỏa diễm hòng nung nấu đá tảng thành tro tẫn, nhưng đá tảng lại cứng rắn mười phần. Nó không chỉ nung cái tịch mịch mà còn khiến bản thân mệt đến quá sức, lúc này hít vào thì ít, thở ra thì nhiều. Ánh mắt đáng thương, mong đợi, cầu cứu chủ nhân của mình.

Sở Nhiễm chiến đấu với Yến Thanh, trạng thái luôn ở hạ phong, vẫn luôn bị đè nặng mà đánh, làm sao còn có thời gian phân tâm để cứu nó đây?

Can Mạch nhúng tay khiến Sở Nhiễm được thở dốc một hơi, hắn ngồi ở trong《Kim Chung Tráo》điều tức linh khí, dùng ánh mắt trấn an thú sủng nhà mình.

Đến lúc này, Liệt Diễm Hùng Sư mới tạm thời từ bỏ chống cự, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức.

Đám người Yến Thanh, Doãn Nguyệt điều tức một hồi mới đè ép xong khí huyết cuồn cuộn trở lại trạng thái ban đầu. Bọn họ tụ tập ở một chỗ, đồng thời cảnh giác nhìn Can Mạch, sợ hắn nhân lúc Tịch Thần chiến đấu với Phong Hành mà ra tay đánh lén.

Can Mạch không để ý tới đám người bên cạnh như hổ rình mồi, hắn xác thật muốn nhất cử tiêu diệt Tịch Thần, phi kiếm được tạo thành từ linh khí có một bộ phận công hướng nàng. Nhưng không biết là hắn ra tay thời cơ không đúng hay là nguyên nhân nào khác, ngay khi kiếm khí của hắn gần tiếp cận thiếu nữ thì đã bị một đoàn lốc xoáy trận gió cắn nuốt hết, lực lượng tiêu tán với vô hình.

Phong Hành có phong linh căn, hắn từ trắc linh bàn mà biết được. Vì có thể mau chóng rời khỏi thế giới này, hắn cắn răng đem phong hệ tâm pháp, thuật pháp tương tặng, rốt cuộc kéo Phong Hành về phía trận doanh của chính mình.

Nhưng hắn rõ ràng, cho dù có là ngút trời kỳ tài, Phong Hành cũng không thể trong thời gian ngắn mà thấu hiểu thuật pháp hệ phong, huống chi là tạo ra trận gió lốc xoáy cường đại như vậy.

Cho nên, trận gió lốc xoáy là từ thiếu nữ kia phóng ra. Nàng không chỉ có là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mà linh căn cũng là biến dị hiếm thấy - Phong linh căn.

Nhưng điều làm hắn càng khó hiểu là, hắn thấy nàng dùng mộc hệ, thổ hệ và hỏa hệ gϊếŧ chết Hắc Sát. Nói vậy nàng hẳn là Tam linh căn mới đúng, mà Phong linh căn từ trước đến nay thuộc biến dị, cơ hồ không cùng ngũ hành làm bạn.

Như Phong Hành vậy, hắn có Phong linh căn, như vậy cả đời hắn sẽ không lại có cơ hội chuyển thành linh căn khác. Thiên linh căn, hơn nữa còn là biến dị, tốc độ tu luyện rõ ràng nhanh hơn nhiều hệ linh căn, hắn tin tưởng không có bất luận kẻ nào sẽ chịu từ bỏ tư chất ưu tú như thế.

Cho dù là người có Kim hệ Thiên linh căn như Can Mạch, cũng từng tiếc hận ghen ghét khi biết tư chất của Phong Hành.

Trường hợp của Tịch Thần quá quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến Can Mạch chùn chân bó gối, chỉ có thể liên gục quan vọng mà không quyết đoán xuống tay.

Hơn nữa cả hai người đều là Trúc Cơ kỳ, nàng lại vận dụng thuật pháp lô hỏa thuần thanh như thế, hắn không có nắm chắc diệt sát được nàng.

Nếu ngoan cố đánh thắng, hắn cũng sẽ bị thương nặng, mất nhiều hơn được.

Mà cũng bởi vì Can Mạch do dự không quyết, mới may mắn giữ lại được tính mệnh, hơn nữa còn đạt được cơ duyên khó lường.

Mặc kệ trong lòng Can Mạch sóng to gió lớn như thế nào, chiến đấu giữa Tịch Thần và Phong Hành vẫn diễn ra gay cấn kịch liệt, không trung cát bay đá chạy, không ai có thể đến gần hai người nửa bước.

Lực lượng tung hoành tàn sát bừa bãi, dư uy tầng tầng quét ngang ra phía ngoài, khiến bước chân uy phong lẫm lẫm của yêu thú cũng phải dừng lại, không dám tiến về phía trước.

Tịch Thần càng đánh càng vững chãi, mà Phong Hành càng đánh lại càng chật vật, nhưng đôi mắt vốn nhạt nhẽo vô vị của hắn lại liên tục sáng ngời có thần, vũ khí xích Vân Đoan của hắn càng vũ càng nhanh, linh khí trút xuống ngày càng nhiều, xích ảnh bay loạn như giao long nhập hải, quấy động cuồng phong sóng lớn.

Giao thủ càng lâu, Phong Hành bất tri bất giác cảm thấy chính mình vận dụng pháp quyết càng thêm thuần thục, thân pháp càng nhanh nhạy như gió, thoắt ẩn thoắt hiện khó lòng phòng bị.

Nếu đối thủ của hắn là người khác, e là đã sớm rối loạn trận tuyến, sau đó lật thuyền trong mương. Nhưng Tịch Thần là ai? Nàng là kẻ từng lang bạt ở rừng rậm mênh mông, vô số lần bồi hồi ở bên cạnh tử vong, tránh né vô vàn móng vuốt sắc nhọn của các loài yêu thú.



Nói về các loại nguyên tố khác, nàng có lẽ sẽ cảm thấy hổ thẹn không bằng, nhưng Phong hệ - nàng chính là tay già đời.

Không ai biết được, liên tiếp đào vong như thế, nàng đã đem ba loại thuật pháp vốn cấp thấp như《Tật Phong Quyết》,《Vô Ảnh》,《Cuồng Phong Bạo Lãng》luyện đến đại viên mãn.

Tuy chúng nó chỉ là thuật pháp cấp thấp, nhưng theo tu vi càng cao thì ma lực tiêu hao càng ít, lực lĩnh ngộ đối với cảnh giới càng cao quán triệt càng thêm rõ ràng. Càng hiểu thấu đáo thì thuật pháp phóng ra cũng uy lực gấp mấy lần bình thường. Đó là sự tăng phúc từ việc ngộ đạo, là trái ngọt mà trời cao ban tặng sau nhiều lần trắc trở gian nan.

Bởi vậy, dưới thế công mãnh liệt của Phong Hành, Tịch Thần ứng đối có vẻ nhàn nhã mà tự tại, Tật Phong Thuật giúp nàng dễ dàng né qua thế công của xích Vân Đoan, nàng chồng thêm Vô Ảnh thêm thân, tức khắc qua lại như chốn không người, sau đó là Cuồng Phong Bạo Lãng hình thành nên từng trận lốc xoáy nhỏ, thay phiên nghiền áp, cắt nát lưỡi dao gió mà Phong Hành phóng ra. Thuận thế còn nghiền nát luôn cả pháp quyết kim hệ của Can Mạch.

Sau lúc đó, âm thanh đinh tai nhức óc nổ vang bên tai, Phong Hành vận dụng thân pháp hiểm hiểm tránh thoát cuồng phong cọ xát. Nhưng dù vậy, y phục của hắn vẫn bị gió xoáy cắt qua thành từng điều mảnh nhỏ. Chỗ này một chút, chỗ kia một chút.

Không mấy chốc, thiếu niên vốn có dung mạo tuấn tú thanh lãnh không còn tồn tại, y phục rách tung tóe khiến hắn trông giống như một kẻ ăn mày, trên gương mặt điển trai cũng bị cuồng phong quát qua vài điều vết xước, rướm máu tươi.

Phong Hành nắm chặt xích Vân Đoan trong tay, xích sắt leng keng rung động, hắn dồn dập thở hổn hển, nhưng ánh mắt cố chấp nhìn Tịch Thần, trung khí mười phần nói:

"Lại đến!"

Tịch Thần cũng có chút bất đắc dĩ, nàng sở dĩ dùng phong hệ đối đáp phong hệ, vốn là muốn chèn ép đối phương, tốc chiến tốc thắng. Nhưng ai biết người này càng đánh càng hăng, thậm chí muốn đem nàng đương bồi luyện.

Nghĩ vậy, Tịch Thần không kiên nhẫn hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

"Hừ! Ngươi không cho phí dụng, còn muốn ta giúp ngươi rèn luyện thuật pháp! Thật là nghĩ đến mỹ! Kết thúc ở đây được rồi!"

Xích Vân Đoan đã cuốn lấy cuồng phong quét đến trước mặt, Phong Hành đây là bắt chước chiêu thức của nàng, muốn dùng cuồng phong tạo ra lốc xoáy.

Tịch Thần làm sao có thể cho hắn thực hiện được, chỉ suy tư một giây, nàng đã nâng cao quyền trượng.

Thuật pháp《Bạo Vũ Diễm》đã phóng ra, mấy chục ngọn lửa đỏ rực tập kích về phía xích Vân Đoan.

Phong Hành cũng híp mắt, chuyển động vũ khí hòng muốn chém đứt mấy chục ngọn lửa này.

Nhưng hắn nào biết, xích Vân Đoan mang theo cuồng phong không chỉ không chém đứt được ngọn lửa mà còn giúp ngọn lửa biến rộng lớn.

Ngọn lửa ban đầu chỉ có bàn tay lớn nhỏ, nhưng trải qua cuồng phong rèn giũa đã lớn mạnh như trái bóng.

Mắt thấy mấy chục trái bóng mang theo nhiệt độ kinh người bay về phía mình, Phong Hành lúc này mới bất tri bất giác nhớ đến một câu.

Phong trợ hỏa thế!

Hắn thật ngu ngốc, cư nhiên đưa lợi thế tặng cho đối thủ.

Mấy chục ánh lửa sáng ngời chiếu rõ góc cạnh lạnh lẽo của thiếu nữ, Phong Hành hơi hơi hoảng thần, sau đó buộc miệng thốt ra:

"Không đánh! Không đánh nữa! Ta nhận thua!"

Tịch Thần hơi nhếch mép cười, khinh phiêu phiêu hỏi:

"Chỉ nhận thua thôi sao?"

Phong Hành nhắm mắt lại mở ra, hắn thoáng nhìn qua đám người Can Mạch, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:



"Trận đánh hôm nay, ta sẽ chi trả phí dụng, coi như là thỉnh người giáo ta kỹ xảo chiến đấu. Hơn nữa, ta có thể đáp ứng một yêu cầu của ngươi!"

Tịch Thần hơi nhướng mày, lời này của Phong Hành có chút ẩn ý.

Có điều, người này từ bắt đầu chỉ muốn luận bàn, không có ra sát chiêu chân chính. Cho nên nàng cũng sẽ không gϊếŧ hắn.

Trong lòng nghĩ vậy, Tịch Thần nhìn hắn sắp bị ngọn lửa vây quanh đốt cháy, nàng nói:

"Thỉnh nhớ kỹ lời mà ngươi đã hứa hẹn!"

Dứt lời, một đạo cột nước màu xanh lam từ Ma pháp trượng bay ra, thuật pháp《Thủy Vân Quyết》vòng quanh một vòng bao vây lấy mấy chục ngọn lửa, trước khi chúng nó kịp thương tổn Phong Hành đã bị cột nước dịu dàng triệt tiêu.

Thủy cùng hỏa vốn tương khắc, hỏa là trương dương nhiệt liệt, mà thủy lại bao dung sâu thẳm.

Hai loại thuộc tính tương khắc, lẫn nhau triệt tiêu, cuối cùng chỉ có vài giọt nước ấm bắn lên mặt của Phong Hành, nhắc nhở hắn nguy hiểm từng tồn tại, thậm chí uy hϊếp đến sinh mệnh của hắn.

Hắn ngước mắt nhìn thiếu nữ ở đối diện, biểu tình của nàng không thay đổi quá nhiều, trầm lặng như mặt hồ yên tĩnh, cả người nàng yếu ớt gầy gò nhưng lực lượng phát ra dày nặng như sơn hải, tuy dung nhan thanh lệ nhưng lại lạnh lùng như tuyết sơn thần nữ, khiến người không dám khinh nhờn.

Khác với Phong Hành còn có nhàn tâm chiêm ngưỡng dung nhan của đối thủ. Can Mạch, Sở Nhiễm, Hàn Thủy lúc này lại như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Ngay cả Can Mạch, cho dù đã sớm có đoán trước, nhưng khi Tịch Thần toàn lực khai hỏa phóng thích pháp thuật, vẫn khiến hắn kinh hãi trong lòng.

Chiêu thức thủy hỏa triệt tiêu lô hỏa thuần thanh ấy, hắn có thể thắng được nàng sao?

Đáp án là: không thể!!!

Nhưng hắn không cam lòng, hắn không màng vi phạm bản tâm, không màng tâm ma ứng kiếp điều động thú triều tập kích thành trì. Mắt thấy thành quả đang tiến gần một bước, hắn phải từ bỏ như vậy sao?

Can Mạch vừa mới nghĩ như vậy thì đã thấy thiếu nữ ngự không mà đứng, ánh mắt đen ngòm nhìn hắn, ngữ điệu lạnh đến tận xương nói:

"Mang theo người và yêu thú của ngươi, tức tốc rời khỏi nơi này!"

Cùng lúc đó, tinh thần lực tản ra, uy áp đã sớm viễn siêu cảnh giới Ma Đạo Sư trút xuống như thác nước, đổ dồn về phía Can Mạch.

Phốc!

Ánh mắt mạnh mẽ co rụt lại, Can Mạch chỉ thấy khí quyết quay cuồng trong ngực. Uy áp khiến hắn khuỵu người xuống, hộc ra một ngụm máu tươi.

Đại thế đã mất, cho dù không cam lòng cách mấy hắn cũng chỉ có thể đè ép đi xuống, khàn khàn nói:

"Hàn Thủy, Sở Nhiễm, chúng ta đi!"

Nhìn thoáng qua Phong Hành, hắn miễn cưỡng đè ép lửa giận trong lòng, không có kêu người nọ đi theo.

Mắt thấy ba người mang theo một đám yêu thú lùi lại rừng sâu, Tịch Thần cho Cự Thạch Thú một ánh mắt.

Nó buông móng vuốt ra, Liệt Diễm Hùng Sư hóa thành một sợi độn quang, hướng về phía chủ nhân của nó bay đi.