Khu nhà nghỉ yên bình, khí hậu ôn hòa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng cũng không làm thời tiết trở nên nóng bức. Trước căn phòng là một vườn hoa nho nhỏ trồng rất nhiều loài hoa xinh đẹp không biết tên. Cung Tú Nhân đứng giữa khu vườn, một cơn gió nhẹ thổi bên tai hắn khiến cho vài sợi tóc màu đen tuyệt mỹ khẽ bay.
Hắn cùng một người đàn ông đứng cách nhau một khoảng vừa đủ, khoảng cách giữa bọn họ là hai cánh tay, không gần cũng không xa, tựa như quan hệ hiện tại của họ.
Cung Tú Nhân hái một đóa hoa màu sắc rực rỡ, bông hoa xinh đẹp màu đỏ ở trong lòng bàn tay hắn, tựa như một con bướm giương cánh muốn bay, bất cứ lúc nào đều có thể theo gió rời đi. Bọn họ nói chuyện dang dở, hắn đang chờ người đàn ông kia trả lời.
Giọng nói của người kia mang một chút lãnh khốc, một chút tàn nhẫn, chính là giọng nói nguyên bản của y, y nói chuyện với bất cứ ai đều là ngữ khí thế này, hờ hững như vậy, y không phải nhằm vào hắn, hắn biết, bản tính của y là lãnh khốc tàn nhẫn, y chính là loại người vô tình.
“Ngươi biết không, đàn ông ở cùng nhau có chỗ tốt, chính là mặc kệ chúng ta làʍ t̠ìиɦ thường xuyên, kịch liệt như thế nào, ngươi cũng sẽ không mang thai.”
Bàn tay Cung Tú Nhân khẽ mở ra, bông hoa nhỏ trong tay rất nhanh đã bị gió nhẹ nhàng mang đi, không lưu lại chút dấu vết nào.
Gió có thể vô thanh vô tức mang hoa đi, giống như hoa chưa bao giờ tồn tại trong khu vườn này, chỉ có tình cảm là còn lưu lại. Nếu ngươi đã từng yêu, đã từng hận, trong lòng ngươi nhất định sẽ lưu lại dấu vết sâu sắc, vĩnh viễn cũng không phai mờ, đến tận lúc ngươi chết đi, dấu vết kia vẫn sẽ như cũ tồn tại trong tim ngươi, mãi mãi không thay đổi.
“Ta không cần con cái, không bao giờ muốn một đứa bé giống ta, bộ dáng tiểu quái vật âm dương quái khí, ta bảo cô ta phá thai, không phù hợp cách đối xử với người khác của ngươi sao?”
Ngón tay Cung Tú Nhân nhẹ nhàng vuốt lên cánh hoa, bông hoa thực yếu ớt và không thể chịu được ngoại lực thương tổn, hắn khẽ rút tay lại, bởi vì bông hoa mỏng manh cần một người yêu hoa, không phải là loại động vật máu lạnh không chút tình cảm.
“Ngày mai ta phải rời khỏi, đi tham dự một cuộc họp ở Paris, đại khái đi khoảng một tháng.”
Giọng nói Cung Tú Nhân không mang theo chút cảm xúc nói ra kế hoạch cùng hành trình của hắn, tình cảm nếu như để lộ ra ngoài, sẽ dễ dàng bị đối phương biết được, người đàn ông này là loại người thông minh, lợi hại, ngoan độc như thế nào, hắn phi thường hiểu được.
Người kia không chút biểu tình quay đầu đi vào căn phòng nhỏ. “Tốt, dù sao ngày mai ta cũng về nước họp, có thể sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Cung Tú Nhân biết y không có thời gian gặp hắn, mà chính hắn cũng sẽ không có thời gian.
Chia lìa là đơn giản như thế, so với trong tưởng tượng của chính mình còn đơn giản hơn, so với gặp gỡ rồi ở cùng nhau càng dễ dàng và đơn giản, dễ dàng đến nỗi làm cho khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười khổ.
Người đàn ông này sẽ không biết kế hoạch của hắn, vĩnh viễn cũng không, nếu y biết, y có thể sẽ hội hận đã không gϊếŧ chết hắn, hoặc là sử dụng phương pháp càng tàn bạo hơn đối đãi hắn, bất quá y sẽ không biết.
Bởi vì trong thực tế, kế hoạch này là một loại ảo tưởng buồn cười, vĩnh viễn cũng không có khả năng thực hiện, ngoại trừ lĩnh vực nghiên cứu chuyên môn của hắn là có thể.
~~~
Một người cao tuổi hiền lành, có lẽ chính là giống như người trước mặt. Khi còn trẻ ở trên thương trường cực kỳ cường hãn, sau đó ông rời khỏi vị trí, đem tâm huyết cả đời mình giao cho người thừa kế, khí thế cường hãn ngày xưa hoàn toàn biến mất, trở thành một ông già mặt mày hớn hở, cùng cảm giác của Ti Mã Tuấn trước đây hoàn toàn khác nhau.
Vương Đại Nhất hưởng thụ niềm vui ngậm kẹo đùa giỡn với cháu mình, trong tay ôm đứa cháu trai đáng yêu, tán gẫu cùng Tư Mã Tuấn.
“Ngươi còn trẻ, còn có thể sống thêm nhiều năm, nhưng có đôi khi quay đầu nhìn lại, sẽ cảm thấy được mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện trong đời, ta thật hạnh phúc khi ta đang rất bận rộn thì gặp được vợ của ta, hơn nữa mặc kệ tính tình ta xấu thế nào, bình thường bận rộn bao nhiêu, bà ấy đều không rời bỏ ta.”
Vợ của Vương Đại Nhất là một bà già trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng nụ cười trên mặt bà lại thể hiện sự ngưỡng mộ đối với ông ấy, giống như trong mắt bà không phải là một ông già xấu xí, vẫn là người đàn ông oai phong một cõi trên thương trường hai mươi năm trước.
Ti Mã Tuấn chịu không nổi loại tình cảnh này, y chán ghét nhất loại hình ảnh “viên mãn khoái hoạt”, mỗi khi nhìn thấy y liền chịu không nổi mà muốn phá hủy tất cả, chẳng qua hiện tại Vương Đại Nhất căn bản là không có giá trị lợi dụng, đương nhiên cũng không đáng để y phá hủy.
“Ta phải đi, Vương bá, công ty còn có việc.”
“Ngồi xuống đi, vợ ta nấu ăn rất ngon, ngươi nhất định phải nếm thử một chút.”
Vợ của Vương Đại Nhất đi vào nhà bếp, lúc này ông ấy mới buông đứa bé trong tay, để cho đứa cháu chơi trong phòng khách, phòng ăn nhất thời chỉ còn lại ông cùng Ti Mã Tuấn. “Kỳ thật ta hôm nay mời ngươi tới dùng cơm là vì muốn chúc mừng ngươi.”
“Chúc mừng?” Tư Mã Tuấn trong đầu nghĩ đến vài cái hợp đồng thành công gần đây, những hợp đồng này phi thường chấn động, tuy rằng chưa công bố trên phương tiện truyền thông nhưng cũng tạo thành tin tức truyền miệng ở một số công ty đối địch, trách không được người đã rời khỏi thương trường như Vương Đại Nhất lại biết được chuyện này, những hợp đồng thành công kia cũng thực sự khiến y tự hào.
“Cám ơn Vương bá, ngươi từ đâu biết được tin tức này?”
Vương Đại Nhất khẽ vuốt râu, nở nụ cười “Ta tận mắt nhìn thấy, nói thật ra ta thực sự hoảng sợ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta còn không thể tin được ngươi kết hôn.”
“Ta kết hôn?” Tư Mã Tuấn trợn mắt há hốc mồm, y không hiểu được ông ta già rồi nên lú lẩn, hoặc là đơn thuần chỉ để tranh thủ thời gian của y cho nên mới nói ra loại chuyện vớ vẩn này.
“Ta không có kết hôn.”
Vương Đại Nhất ngẩn ra một chút, “Chính là ta nghe nói ngươi có rất nhiều người tình, nhưng không có con, vậy nên ta mới nghĩ đến…”
“Ngươi nghĩ sai rồi, Vương bá, ta thật sự phải về.”
y không hờn giận đứng dậy, y đến nơi đây không phải để nghe một lão già lú lẩn giảng loại chuyện nhàm chán này, lãng phí thời gian quý giá của y.
“Chính là đứa bé thật sự rất giống ngươi, ta không thể nhìn lầm được, Tuấn, đứa bé nhìn đẹp giống như ngươi không phải tùy tiện là gặp được.”
Động tác đứng dậy của y đột nhiên cứng đờ, “Đứa bé?”
Vương Đại Nhất nói đến nỗi nước miếng tung bay: “Đúng vậy a, một đứa bé trai ba tuổi, người đi cùng hình như là người làm, bộ dạng đứa bé đó rất giống ngươi. Ta từng nghe nói sinh hoạt cá nhân của ngươi rất phức tạp, ngươi có nguyên tắc là tuyệt đối không có con. Ta nghĩ ngươi vì vợ và con của ngươi cho nên mới cố ý giấu diếm chuyện này!”
“Ngươi xác định đứa bé đó ba tuổi?”
“Ân, ta cùng đứa bé kia nói chuyện, nó nói ba ba ở Đài Loan, muốn dẫn nó đi chơi, ba ba bộn rộn nhiều việc linh tinh, ta tưởng là ngươi.”
Tư Mã Tuấn chậm rãi đứng dậy, “Đó không phải là con của ta, ngươi nhận lầm rồi, Vương bá, ta không có con, cũng không có khả năng có con, lúc ở cùng phụ nữ, ta đều phi thường chú ý điểm này.” Y phi thường chắc chắn điểm này, y tuyệt không cho phép tiểu quái vật âm dương quái khí tồn tại trên thế giới này.
“Có thể là ta nhận lầm, chính là… Chính là… Thật sự rất giống.” Vương Đại Nhất vẫn rất khó tin được chính mình đã nhìn lầm.
Tư Mã Tuấn không để ý đến ông ấy, đơn giản nói lời từ biệt rồi lập tức lên xe. Sau khi đóng cửa xe, tài xế lập tức lái xe đến nhà y.
Vừa bước vào nhà, người tình mới của Tư Mã Tuấn là một nữ diễn viên khá nổi tiếng liền chạy ra đón, cô ta mặc một chiếc áo bằng lụa mỏng, trong suốt, tựa hồ như không mặc gì, thanh âm nói chuyện tràn đầy ngọt ngào.
“Tuấn, hôm nay ngươi bảo ta đến, như thế nào trễ thế này mới trở về?”
Tư Mã Tuấn cởϊ áσ khoác, treo lên giá áo. Hôm nay tâm tình y phi thường không tốt, hơn nữa y vốn là loại người âm trầm, bởi vậy lúc này có vẻ đặc biệt khủng khϊếp. Y lạnh giọng nói:
“Cút cho ta, ta có chuyện phải xử lý.”
“Tuấn.”
Tư Mã Tuấn liếc mắt nhìn cô ta, trong mắt y thân hình cô ta nhìn khá đẹp, nhưng cũng chỉ là thứ mà nhiều phụ nữ khác cũng có, phụ nữ đối với hắn mà nói chỉ có tác dụng để tiết dục, đối phương là ai căn bản không quan trọng.
“Ta bảo ngươi cút, không nghe thấy sao? Sau này không bao giờ được đến nơi đây nữa.”
Nữ diễn viên bị ánh mắt như độc xà, lãnh khốc ngoan độc của y nhìn, sợ tới mức phát run, không dám nhìn y, biết phải lập tức rời đi, cô ta thay quần áo, nhanh chóng rời khỏi.
Tư Mã Tuấn lập tức gọi điện thoại. “Điều tra cho ta, bốn năm trước ta ở cùng với ai, những phụ nữ đó có người nào mang thai không?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng trả lời ngắn gọn, liền cúp máy.
Không bao lâu sau, người kia gọi điện thoại cho Tư Mã Tuấn, Tư Mã Tuấn dùng sức nắm chặt nắm tay, sau khi nghe xong báo cáo, y ra sức quăng điện thoại xuống sàn nhà, đơn giản là câu trả lời mà y nhận được vượt quá sức tưởng tượng của y.
“Cung Tú Nhân, chỉ có Cung Tú Nhân, làm sao có thể, hắn là nam, chuyện này nhất định có vấn đề.”
Y nằm trên ghế sa lông, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, người kia là người đàn ông duy nhất y từng bao dưỡng… Bất quá cũng không thể xem như bao dưỡng, bởi vì y chưa từng đưa tiền cho Cung Tú Nhân, Cung Tú Nhân tuy rằng không giàu có bằng y, nhưng là hắn cũng không nghèo, thậm chí ở trong giới khoa học còn có địa vị rất cao.
Hắn lúc trước cũng không phải bởi vì tiền mà ở cùng y, giống như chính y cũng không phải vì bao dưỡng hắn mà ở cùng một chỗ với hắn, hai người thực tự nhiên ở bên nhau, sau đó lại thực tự nhiên không còn liên lạc.
Bọn họ tình cờ gặp nhau tại một lễ hội lớn ở nước ngoài, y vì họp mới ở nơi đấy, còn Cung Tú Nhân có thể là vì tham gia hội họp gì đó nên đến nơi đó.
Y còn nhớ rõ dung mạo thanh lệ thoát tục của hắn, lúc ấy Cung Tú Nhân bị đám đông chen lấn, xô đẩy làm chân bị thương, hắn liền ngồi nghỉ bên đường, đến khi những tiếng động ồn ào không còn nữa, đám đông giải tán, hắn vẫn ngồi nơi góc tối chờ đợi người đến giúp.
Mà y khi đó vừa hoàn tất cuộc họp, lúc mới rời khỏi hội trường liền gặp Cung Tú Nhân.
Lúc ấy Cung Tú Nhân nhờ y giúp đỡ, y còn tưởng rằng hắn là người bán xuân [aka … đứng đường], bởi vì hắn có gương mặt tuyệt đẹp, ngồi ở một con đường tối, còn đối y lộ ra biểu tình không hề phòng bị, không thể trách y lúc trước lại hiểu lầm.
Đêm đó bọn họ liền cùng nhau trên giường, từ đầu ngón tay đến chân Cung Tú Nhân không có chỗ nào không đẹp, y tham luyến
thân thể hắn, căn bản là không cho hắn rời đi, vì để ở cùng Cung Tú Nhân, y làm chuyện khó tin, kéo dài thời gian ở nước ngoài.
Bọn họ ở nước ngoài đã yêu thân thể lẫn nhau, ngoại trừ ***, y không thể tưởng tượng còn có từ nào khác có thể giải thích quan hệ giữa bọn họ trong lúc đó.
Mối quan hệ này kéo dài nửa năm, mỗi lần đều là Cung Tú Nhân
chủ động liên lạc với y, nói hắn đang ở nơi nào, hiện tại đang làm cái gì. Nếu y không quá bận rộn, y sẽ lập tức bớt thời gian đến gặp hắn, sau đó ở khách sạn, bọn họ tận tình tham lam hưởng thụ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Đến khi một trong những người tình của y mang thai, dựa vào đó tống tiền y, y căn bản là mặc kệ, lập tức yêu cầu cô ta phá thai, cho dù cô ta không chịu phá thai, đứa bé kia cũng không có khả năng là của y, y phi thường hiểu rõ chuyện này.
Lúc ấy Cung Tú Nhân ở bên cạnh y, tự nhiên cũng nghe được chuyện này, y đã quên khi đó hắn hỏi mình cái gì, cũng không nhớ rõ chính mình trả lời ra sao, kể từ đó, Cung Tú Nhân không tìm y nữa.
Mối quan hệ chấm dứt thập phần gọn gàng, y không thích đàn ông, cho nên Cung Tú Nhân có liên lạc với y nữa hay không căn bản là không quan trọng, theo suy nghĩ của hắn, nếu mối quan hệ này duy trì hơn một năm, nói không chừng y sẽ là người vứt bỏ Cung Tú Nhân.
Y đưa tay lau mặt mình, không thể phủ nhận rằng trong số rất nhiều người tình, Cung Tú Nhân xem như là người duy trì quan hệ với y lâu dài nhất, bọn họ trong lúc đó không liên quan đến tiền bạc, cũng không hề vì lợi ích lợi gì, lĩnh vực lại hoàn toàn khác nhau, chẳng biết tại sao bọn họ lại ở cùng nhau lâu như vậy?
Lúc Cung Tú Nhân cười rộ lên bộ dáng thực ngây thơ, thực đáng yêu, lại thực thuần khiết, cùng với nghề nghiệp là một học giả hoàn toàn không thể liên tưởng được, y luôn chăm chú nhìn hắn, bởi vì hắn không hề giống với những người ở bên cạnh y.
Đúng vậy, hắn thoạt nhìn chính là loại người mà y muốn hủy diệt nhất, thiên thần nhỏ được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, tin tưởng trên đời này còn tồn tại thiện lương[lòng tốt], có tình yêu.
Nói tóm lại, hắn chính là loại người mà y không thể chịu đựng được, y muốn hủy diệt loại người này nhất, những khoảng tối tăm, thâm trầm trong lòng y luôn không thể chịu đựng được sự tồn tại của Cung Tú Nhân.
~~~
“Bác sĩ Cung, có người muốn gặp ngươi.”
“Ta bận rộn nhiều việc, chờ một lát đi.”
“Nhưng người đó đã đến đây rồi.”
Thư ký bộ dạng giống như sắp thở không nổi, hay là biểu tình muốn té xỉu ngay lập tức, hình như là nhìn đến bạch mã hoàng tử trong mộng hoặc là siêu cấp thần tượng ở trước mặt, làm cho Cung Tú Nhân rất muốn cười, hắn không biết người ghé thăm là ai, nhưng nhất định là một người nổi tiếng.
Nhưng bất luận là người nổi tiếng như thế nào, hắn cảm thấy chính mình vẫn sẽ không nhận ra, gần như lâu lắm rồi hắn không có xem TV, cho dù có một thần tượng siêu cấp đứng trước mặt hắn, hắn cũng có thể hoàn toàn không biết, thậm chí ngay cả người kia họ gì cũng không biết được.
“Vậy mời người đó vào đi.”
Hắn liên tục nhìn số liệu báo cáo trên máy tính, mãi đến khi có người đi đến trước mặt hắn.
“Xin chào, bác sĩ.”
Cung Tú Nhân vẫn duy trì nụ cười lịch sự ngẩng đầu lên, hắn cũng không muốn khi đối mặt với siêu cấp thần tượng còn lộ ra vẻ mặt si ngốc, sau đó bị mấy người thư ký phàn nàn a.
“Xin chào…”
Câu chào hỏi nghẹn lại trong cổ họng hắn, Tư Mã Tuấn không phải siêu cấp thần tượng, nhưng hắn có thể lý giải thư ký vì sao lại có bộ dáng sắp té xỉu, bởi vì không có một thần tượng nào bộ dạng đẹp mắt hơn y, cũng không có ai so với y càng phong lưu hơn, huống chi người trong ngành tài chính và kinh tế nhất định biết nhân vật quan trọng như y.
Đôi mắt thâm sâu khó dò của y nhìn về phía hắn, tựa như đang dò xét cái gì.
Hai tay Cung Tú Nhân nắm chặt tờ báo cáo, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ***g ngực.
Tư Mã Tuấn mở miệng: “Không nhận ra ta sao, bác sĩ?”
“Tư Mã tiên sinh.” thanh âm của hắn hạ thấp một chút, tựa như đang đè xuống tâm tư cuồng loạn của chính mình lúc này, hắn cảm thấy hai lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, cả người vô thức trở nên hoảng loạn. Vì sao Tư Mã Tuấn lại xuất hiện ở đây? Có thể nào y phát hiện được bí mật kia?
Không có khả năng, hắn làm được thập phần hoàn mỹ, không có khả năng sẽ bị phát hiện.
Nếu đã bị phát hiện, Tư Mã Tuấn sẽ không tự mình đến tìm hắn, y sẽ thông báo tòa án, gọi luật sư đến, ngay cả thời gian để thở dốc cũng sẽ không lưu lại cho hắn.
Hắn biết tác phong làm việc của y, cũng biết rõ cá tính y luôn luôn lãnh khốc, giống như độc xà âm trầm tàn nhẫn, chờ đợi thời cơ đem răng nọc cắn vào cơ thể kẻ thù, làm cho kẻ thù căn bản là không thể phản kháng liền lập tức ngã xuống đất, những điều này hắn đã từng chứng kiến qua.
Suy nghĩ một chút, hắn lập tức bình tĩnh lại. Tư Mã Tuấn không có khả năng biết được chuyện đó, nếu không y sẽ không lạnh lùng, bình tĩnh đứng trước mặt hắn như thế.
Hắn trưng ra một nụ cười lãnh đạm đơn giản, phảng phất thể hiện khoảng cách thực xa xôi giữa bọn họ, tựa như những người xa lạ, mấy năm qua, bọn họ chính xác là hai người xa lạ không hề liên lạc với nhau.
“Ta nghĩ rằng ngươi đã quên ta, dù sao cũng đã nhiều năm không liên lạc.”
Hắn trả lời hờ hững, đem tờ báo cáo trong tay cầm lên, một số khác thì đặt trên bàn, Tư Mã Tuấn tràn ngập hứng thú nhìn hành động của hắn.
Lúc ở bên nhau bọn họ không thực thân mật, ngoại trừ khi ở trên giường, bọn họ sẽ không tùy tiện đυ.ng chạm đối phương, trong lúc đó, khoảng cách là một điều cấm kỵ, hai người sẽ không phá vỡ điều cấm kỵ này, thật giống như điều cấm kỵ đó là giao ước giữa bọn họ.
“Ta hiện tại không phải đến liên lạc với ngươi sao? Cùng nhau đến khách sạn đi.”
Câu nói này biểu thị ý tứ không cần nói cũng biết, Cung Tú Nhân khẽ nhíu mày. “Thật xin lỗi, ta không nghĩ sẽ sống phóng đãng như thế, ta đã có một gia đình bình thường, hơn nữa cũng trở lại thành người bình thường.”
Trong đôi mắt hắn lấp lánh sáng ánh hào quang kì lạ, làm cho Tư Mã Tuấn khó có thể buông tay, hôm nay y đến là để tìm hiểu tin tức, nhưng nếu như có thể đem hắn ôm vào trong lòng, xem như là chuyện đáng làm nhất a.
Mặc dù y không thích nam nhân, nhưng là ở cùng Cung Tú Nhân, với y mà nói xem như một đoạn kí ức thập phần khoái trá, thậm chí là rất dễ chịu.
Y đưa tay ôm lấy eo hắn, bộ phận nam tính chạm vào mông hắn, y nhớ rõ hình ảnh những sợi tóc của hắn hỗn loạn rối tung ở trên giường quyến rũ đến cỡ nào, so với tất cả phụ nữ y từng quan hệ đều quyến rũ hơn. “Đôi khi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sẽ làm cuộc sống càng thêm thú vị.”
Cung Tú Nhân nương theo động tác của y, bất động thanh sắc đẩy tay y ra, Tư Mã Tuấn không có quan niệm đạo đức như thế nào, lúc ở bên y hắn đã phi thường hiểu rõ, y có thể có được hắn, càng có thể trong lúc có được hắn đồng thời có được người phụ nữ khác, hơn nữa là rất nhiều phụ nữ.
“Ngươi nói sai rồi, có đôi khi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ chính là chơi với lửa có ngày chết cháy, lửa có thể sẽ không đốt tới trên người ngươi, lại sẽ đem ta đốt cháy, ta không nghĩ cầm bình chữa lửa tự phun lên trên người mình!”Hắn nói thập phần lãnh đạm.
“Ngươi thật sự kết hôn?” Y lấy ra hộp thuốc lá cười nói, trong lời nói tràn ngập ý khinh bỉ, nhưng lại không cho đối phương có cơ hội biện hộ, đây là thủ đoạn từ trước đến nay của y. “Ngươi đối với phụ nữ thật sự được sao?”
“Ngươi không phải là bác sĩ tâm lý của ta, chuyện riêng tư như vậy, ta hẳn là không cần nói cho ngươi nghe.” Cung Tú Nhân trả lời thật sự lãnh đạm.
Tư Mã Tuấn cầm lấy bật lửa, Cung Tú Nhân lập tức giật lấy cái bật lửa cùng với điếu thuốc của y, “Nơi này không thể hút thuốc.”
Tư Mã Tuấn là lần đầu tiên bị người khác hạn chế như vậy, đôi mắt sắc nhọn của y nhìn hắn, bình thường biểu thị y không hờn giận.
Cung Tú Nhân đặt cái bật lửa giá trị xa xỉ của y lên bàn, đem thuốc lá quăng vào thùng rác. “Khói thuốc đối với trẻ em không tốt, con của ta lát nữa sẽ đến nơi này.”
Cung Tú Nhân phi thường hiểu rõ, làm cho Tư Mã Tuấn nghi thần nghi quỷ, không bằng hào phóng nói ra tình hình bản thân hiện tại, có đôi khi cố ý thả ra một ít tin tức cũng là một loại sách lược tốt nhất, huống chi đối mặt với Tư Mã Tuấn, nhất định cần dùng đến một chút tâm cơ cùng thủ đoạn.
“Con của ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Tròn ba tuổi.”
Tư Mã Tuấn nhíu mày, “Nói cách khác, thời điểm ngươi đi Paris tham gia gì đó, còn có đứa con này?”
Cung Tú Nhân mỉa mai nở nụ cười, “Ngươi có thể có hơn một ngàn tình nhân, ta lại không thể có nữ nhân sao?” Tư Mã Tuấn chưa bao giờ cảm thấy được không chung tình là một loại lỗi lầm, y đối Cung Tú Nhân không hờn giận mà nở nụ cười. “Ta không có hơn một ngàn tình nhân, khi đó chỉ có mấy người mà thôi.”
Không muốn nhắc đến chuyện quá khứ từng làm cho hắn thấy không thoải mái, Cung Tú Nhân khẽ đẩy kính mắt trên mũi mình, quay sang hỏi Tư Mã Tuấn.
“Chúng ta đều hiểu rõ đối phương, ngươi không có khả năng là vì ôn chuyện nên đến tìm ta, cũng không có khả năng là đột nhiên lại muốn cùng ta trên giường, nói đi, mục đích của ngươi là gì?”
“Ta nghe được một chuyện rất kỳ quái, có một người nói cho ta biết rằng ông ta nhìn thấy một đứa bé ba tuổi bộ dạng rất giống ta, đứa bé đó khoản chừng ba tuổi, bốn năm trước ta kết giao với ngươi phải không?”
“Ngươi còn đồng thời cùng rất nhiều người phụ nữ khác kết giao, không chỉ cùng một mình ta mà thôi, đừng quên ngươi là loại ngựa đực, gieo tình khắp nơi là chuyên môn của ngươi, không phải sao?”
Hắn cố ý nói một cách mỉa mai, nhưng không cách nào ngăn lại mồ hôi lạnh chảy đầm đìa trong lòng bàn tay và phía sau lưng, cũng vô pháp phủ nhận nỗi đau mà chính mình bị thương tổn sâu sắc lúc ấy.
Cái loại đau đớn này cơ hồ làm cho hắn không thể chịu đựng được, mãi đến sau khi có được đứa nhỏ, mới để cho hắn dần dần cảm thấy thoải mái. Hắn không muốn hận một người, sau đó làm cho cả người hắn tràn ngập loại độc tố này, khiến cho đứa con của hắn học cách thù hận, sau đó biến thành một động vật máu lạnh giống như Tư Mã Tuấn.
“Những người phụ nữ kia không có mang thai con của ta, một người cũng không có, cho dù lúc trước có một người đến uy hϊếp cũng là muốn lợi dụng, đứa trẻ đó không phải là của ta.”
“Ngươi là ám chỉ ta, ta có thể sinh tiểu hài tử sao? Ngươi không phải đã từng nói ở cùng với ta, vô luận mãnh liệt, nhiệt liệt, thường xuyên làm như thế nào, chỗ tốt duy nhất chính là ta sẽ không sinh con.”
Cung Tú Nhân quay đầu nhìn thẳng vào mắt y, hắn ép buộc bản thân không thể lùi bước, chỉ cần lùi một bước, thông minh như Ti Mã Tuấn sẽ phát hiện ra điểm không thích hợp, giọng nói của hắn lộ ra thống khổ sâu đậm, chính là tận lực che dấu, không muốn để cho y biết ngày trước điều này đã phi thường tổn thương hắn.
Hắn từng vì những lời nói này của y mà phi thường thống khổ, hiện tại ngược lại biến thành vũ khí để chiến đấu, hơn nữa những lời này không chê vào đâu được, vô cùng hoàn hảo.
Tư Mã Tuấn trầm mặc, mồ hôi lạnh sau lưng Cung Tú Nhân chảy càng nhiều, hắn biết Tư Mã Tuấn đang suy nghĩ, mà âm thanh mở cửa làm cho suy nghĩ của y ngừng lại.
_________________________________________________________________________
*nguyên văn là “thiên y vô phùng”: áo tiên không nhìn thấy đường chỉ, theo ta hiểu là nói sự hoàn mỹ.