Chương 105: Phiên ngoại 4: Nuôi bánh bao thật không đơn giản

Vào thời điểm tiểu bằng hữu Mẫn Quý Mộc lên lớp chồi thì trong nhà đón thêm một cô em gái nữa. Ngay lập tức số miệng ăn trong nhà tăng lên khiến cho một căn nhà ba phòng ngủ đã không còn ở đủ nữa, Hứa Mạch và Mẫn Nguyệt bàn bạc với nhau bán hết từng căn nhà dưới danh nghĩa riêng của cả hai để đổi một căn nhà mới có bốn phòng.

Chờ đến khi cậu bé học tiểu học thì tính tình của hai đứa trẻ càng ngày càng khác nhau rõ rệt.

Hứa Gia Nguyên ngoan ngoãn, khéo léo, mặc một chiếc váy màu bột củ sen ngồi nghiêm chỉnh trước bàn học, trên tay cầm bút chì, tập viết hán tự. Mẫn Nguyệt ngồi bên cạnh bé xem tạp chí y học xem đến buồn ngủ, nàng lặng lẽ che miệng ngáp một cái, vừa định đưa tay lên xoa mắt thì cô bé đặt bàn tay mềm mại của mình lên mu bàn tay Mẫn Nguyệt, ngăn lại không cho nàng xoa.

"Tiểu Nguyên Nguyên, sao vậy?" Mẫn Nguyệt để tạp chí xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái.

Hứa Gia Nguyên lấy trong cặp sách ra một hộp khăn giấy lau mặt hình heo peppa, ngây ngô nói: "Mẹ dùng khăn tay lau đi, cô nói tay bẩn, mắt sẽ đau đó"

Gương mặt của cô bé cực kì giống Hứa Mạch, chỉ là đường cong nhu hòa hơn một chút, khí chất lạnh lùng của Hứa Mạch cũng bị giảm đi phân nửa. Đôi mắt ướt nước, lộ ra hồn nhiên trong suốt không thấy mây đen. Khi nhìn người khác cũng rất chuyên chú, ánh mắt sáng loáng, giống như dâng cả trái tim của mình cho đối phương.

Bộ dạng rất giống với Hứa Mạch sau khi say rượu, đáy mắt lơ đãng tản ra dịu dàng thắm thiết.

Lúc nhỏ Hứa Mạch không có được hạnh phúc nên không có nhiều ảnh chụp lắm, trong một số bức hình cô chỉ hờ hững đứng ở sát mép ngoài, hướng tầm nhìn ra phía xa, mang theo tâm sự nặng nề. Mỗi khi nhìn đến dáng vẻ không vui sướиɠ này Mẫn Nguyệt đều âm thầm sầu não, nếu như gặp sư phụ sớm hơn một chút thì tốt rồi, như vậy thời gian khổ sở của sư phụ có phải sẽ ngắn lại một chút hay không.

Sau khi Hứa Gia Nguyên ra đời thì Mẫn Nguyệt đã thành con gái nô, nàng như muốn cố gắng bù đắp lại những tình yêu thương còn thiếu sót khi xưa của Hứa Mạch lên Hứa Gia Nguyên, cưng chiều con bé lên tận đầu quả tim cũng thấy không đủ.

Có một lần Hứa Gia Nguyên chơi đùa với Mập Mạp, lúc đó con bé mới hai ba tuổi nên không khống chế được lực độ tay nên nắm chặt lấy đuôi Mập Mạp không buông, mèo mập thấy đau nên kêu gào mấy tiếng. Hứa Mạch lúc này đi qua tách những đầu ngón tay của bé ra, chuẩn bị nghiêm túc dạy dỗ một trận thì Mẫn Nguyệt đi tới ôm bé vào trong lòng: "Chúng ta và mèo đang chơi đùa với nhau thôi mà, với lại chơi rất vui có đúng không?"

Hứa Gia Nguyên ôm chặt lấy cổ Mẫn Nguyệt, vùi gương mặt nhỏ nhắn vào hõm vai của nàng, đôi mắt hồng lên, mím môi không dám nói lời nào.

Mẫn Nguyệt đá đá cái mông của Mập Mạp: "Có phải chơi rất vui không?"

Mập Mạp đang ôm đuôi liếʍ chỗ đau bị đá đến sửng sốt: ???

Hứa Mạch nhìn nàng một cái rồi thở dài: "Không thể cưng chiều con như vậy được"

Mẫn Nguyệt che hai tai của cô bé lại, không cho cô bé nghe những lời này: "Em biết mà sư phụ, nhưng có thể lâu hơn một chút nữa được không? Có thể để em cưng con bé vô điều kiện trước được không?"

"Tại vì..." Mẫn Nguyệt dừng một chút rồi nói, "Em không có cách nào trở về quá khứ để ôm được sư phụ khi còn nhỏ được"

Nét mặt Hứa Mạch hơi động một chút, thầm nói lại những từ này trong lòng mình hai lần rồi mới từ từ hiểu được. Cô tiến lên một bước, giang cánh tay ra, ôm một lớn một nhỏ vào trong lòng, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Bây giờ chị có em rồi"

Chị có em, sau đó có được mẹ con các em, cuộc sống thiếu sót của chị đã sớm được tình yêu của em lấp đầy rồi.

Mẫn Nguyệt ôm Hứa Gia Nguyên vào lòng, còn nàng thì rúc người vào trong vòng tay ấm áp của Hứa Mạch, khi đang cảm nhận sự hạnh phúc và âm áp của hôn nhân gia đình thì đột nhiên ngón chân bị cái gì đó đυ.ng phải, rồi chạy nghiền qua bàn chân.

Nàng đau đến rít lên một tiếng rồi quay đầu lại, lúc này nàng thấy con trai ruột của mình đang đứng trên ghế, hai tay tiếp tục điều khiển chiếc ô tô đồ chơi từ xa, gào thét rú lên: "Tiến lên! Phích Lịch Vương Giả!"

Trong nháy mắt máu tức của nàng dâng lên, mang theo ngọn lửa sôi ùng ục chảy lên đầu, Mẫn Nguyệt để Tiểu Nguyên Nguyên bảo bối vào trong tay Hứa Mạch rồi xoay người chống nạnh nói: "Mẫn! Quý! Mộc! Mẹ đếm đến ba, con mà không đi xuống thì nhất định con sẽ bị ăn đòn!"

Mẫn Quý Mộc như một tiểu hầu tử nhảy xuống đất, sau đó chạy trốn ra sau bếp, vừa chạy vừa điều khiển ô tô đồ chơi chạy xuyên qua phòng khách. Chiếc xe ô tô hùng dũng oai vệ chạy thẳng về phía Mập Mạp làm nó sợ đến phải nhảy vù lên, thân hình béo ụ của nó đυ.ng vào bình hoa trên bàn trà, bang một tiếng, bình hoa nát bét, bùn đất rải đầy nhà.

Mẫn Nguyệt tức giận cười một cái, vén tay áo lên: "Giỏi, mẹ quyết định đánh con luôn!"

Tiểu tử thối Mẫn Quý Mộc này không biết là giống ai, ba ngày nay không ăn đòn nên ngứa ngáy, nàng vừa muốn đánh nhưng lại không thể đánh bị thương nó, mỗi ngày Mẫn Nguyệt đều rất mệt, cảm thấy phiền cực kì nên gửi thằng bé cho Giang Huệ.

"Dù sao cũng là mẹ kêu con sinh, cái hố này không thể chỉ một mình con nhảy, mọi người cùng nhau nhảy vào hố lửa chịu dày vò đi!"

Là người già, Giang Huệ thích cháu ngoại đến không chịu được, Mẫn Quang Dương cũng đã về hưu, có điều hai người ở nhà thì một người ở phòng khách xem phim nàng dâu, một người thì ở trong phòng sách xem tin tức, trong nhà trở nên lạnh lẽo vắng vẻ. Mẫn Quý Mộc vừa đến thì để cặp sách xuống chạy vào phòng sách, trong miệng còn gọi: "Ông ngoại ơi, ông ngoại ơi! Cho ông ngoại xem máy bay mới của con nè, rất ngầu đó, chúng ta xuống dưới lầu bay đi!"

Mẫn Nguyệt còn phải đi trực nên đứng ngoài cửa không có đi vào, vừa nghe được động tĩnh thì nhắc nhở: "Đừng bao giờ cho thằng bé chơi máy bay trong nhà, nó sẽ làm bể đồ hết"

Giang Huệ cười tủm tỉm nói: "Con trai thì có đứa nào không nghịch ngợm đâu? Hoạt bát một chút trong nhà sẽ náo nhiệt hơn, tốt biết bao"

Mẫn Nguyệt oán trách: "Mẹ không biết đâu, nó không có một chút nào chịu ngồi yên, thật sự cứ như hỗn thế ma vương, không giống con gì hết"

"Ai nói không giống con hả? Mấy chuyện hồi nhỏ con làm với mấy ông anh họ đều quên hết rồi à? Cầm súng bắn nước từ sân thượng xuống dưới lầu, bắn ướt đầu người qua đường nữa, còn thích chọn mấy người bị hói cái đầu bóng lưỡng, mẹ còn phải tới từng nhà để xin lỗi người ta dùm con"

Mẫn Nguyệt ngạc nhiên: "Không phải con! Con không có!"

"Còn không tin à, mấy bức ảnh con chơi bắn súng nước mẹ còn đi rửa ra giữ lại kìa, vào đây mẹ lấy cho con xem", Giang Huệ thật lòng nói.

Lúc này sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, là Hứa Mạch sau khi đỗ xe xong đang đến đây, Mẫn Nguyệt rất sợ bị Hứa Mạch nghe được thành tích vĩ đại hồi nhỏ của mình nên vội vàng đóng cửa lại rồi chuồn đi.

Những cậu bé khi đến bảy tám tuổi vẫn còn sợ chó, nhưng Mẫn Quý Mộc thì giỏi rồi, đến cả Mập Mạp mười tuổi mỗi khi thấy cậu bé đều sợ đến trốn đi. Là một con mèo già mười hai tuổi, cặp mắt này của nó đã thấy nhiều thứ lắm rồi, cũng đã mất đi hứng thú với tất cả sự vật xung quanh, chỉ lạnh lùng nằm một chỗ. Với loại tâm tính siêu việt này mà vẫn còn ghét bỏ Mẫn Quý Mộc như vậy thì có thể thấy được cậu bé lì như thế nào.

Cột dây giày của bạn cùng bạn vào chân ghế, ném giun vào hộp bút của bạn nữ, các kiểu gây sự nghịch ngợm này đã xảy ra không ít lần, Mẫn Nguyệt còn thường bị giáo viên mời đến trường để nói chuyện, cười làm lành với gia trưởng của học sinh bị Mẫn Quý Mộc ức hϊếp, sau khi về nhà thì không nhịn được nữa phun lửa lên người kẻ gây họa.

Nhưng Mẫn Quý Mộc đã bị nàng đánh từ nhỏ tới lớn nên tập mãi thành quen, đã sớm miễn dịch rồi, không còn sợ nàng nữa.

Bên này Mẫn Nguyệt vừa nhận lấy chiếc khăn tay hương thơm ngào ngạt của Tiểu Nguyên Nguyên và hưởng thụ niềm vui với cô con gái nhỏ thì bên kia cửa nhà bị một lực mạnh đẩy vào, ngay sau đó bên ngoài vang lên giọng nói vẫn còn non nớt của cậu bé, ngữ điệu kéo dài ra: "Ya~ hoo~ Con đã về rồi đây!"

Ánh mắt Hứa Gia Nguyên vụt sáng lên, ngọt ngào nói: "Anh hai về rồi"

Mẫn Nguyệt mỉm cười sờ sờ đầu bé, dặn dò tiếp tục viết chữ, sau đó nàng đứng lên đi ra khỏi phòng sách, kéo cách cửa thủy tinh ngăn cách lại, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi.

Cậu bé vẫn chưa để cặp sách xuống mà đã chạy vào phòng khách tìm mèo, Mập Mạp vốn ngồi phịch ở sofa vừa nghe thấy mùi của cậu thì lui ra sau tủ điều hòa lại thân thể, mượn lực nhảy lên.

Mẫn Quý Mộc cầm một con chim vẫn còn đang vỗ cánh trong tay, đi cà nhắc tới giơ cho Mập Mạp xem: "Xuống đây đi, thịt chim nè, bắt cho mày ăn nè!"

Mẫn Nguyệt giận tái mặt: "Mẫn Quý Mộc! Con lại gϊếŧ động vật nhỏ nữa hả?"

Cậu bé giải thích: "Mập Mạp lớn tuổi rồi, cần bồi bổ thân thể"

"Nhưng đó không phải lí do con lại bắt chim, con cũng chẳng để ý nó cũng là một sinh mệnh, sao con có thể..."

"Ai da, con biết mà, phải bảo vệ môi trường, yêu quý động vật nhỏ, mẹ đã nói 800 lần rồi" Mẫn Quý Mộc bị nhắc tới phiền, không tiếp tục diễn kịch nữa mà nói thật: "Con sắp viết một bài văn về loài chim, trùng hợp ở trong vườn nhặt được một con nên đem về quan sát, đợi khi vết thương của nó tốt rồi thì thả về"

Mẫn Nguyệt nghe vậy thì sửng sốt, nhìn kỹ lại con chim trong tay cậu bé, cái miệng nho nhỏ hé ra, đôi cánh không thể sải rộng, giống như chim non chưa biết bay, lông thì rời rạc, có lẽ là từ tổ chim té xuống bị thương.

"Vậy, đem nó tới cửa hàng thú y chữa trị thử?"

Mẫn Quý Mộc nói: "Nhưng bác sĩ thú y chỉ khám bệnh cho chó với mèo thôi mà, không có khám cho chim"

"Vậy làm sao bây giờ?" Mẫn Nguyệt phát sầu, nàng cũng không biết xem bệnh cho chim.

Ngược lại Mẫn Quý Mộc thần sắc nhẹ nhõm nói: "Con biết làm cách nào mà, mẹ đừng lo, tìm cho con cái thùng giấy, hộp giày cũng được, con làm tổ cho nó"

Mẫn Nguyệt nhướn mi lên, một đứa trẻ thì có thể làm được gì, nhưng nhìn cậu bé rất tự tin nên nàng cũng hơi nghi ngờ đi vào phòng chứa đồ tìm. Trên đường thì nhận được một cuộc điện thoại, vừa nhìn đến tên người gọi thì Mẫn Nguyệt thầm nói không xong rồi. Sau khi ấn nghe điện thoại thì quả nhiên chính là giáo viên lại cáo trạng, phụ huynh bạn học trách Mẫn Quý Mộc đánh con trai bảo bối của họ bị thương.

Mẫn Nguyệt lập tức nổi trận lôi đình, đem theo hộp giày tức giận đùng đùng trở về phòng khách: "Mẫn Quý Mộc! Con thật có bản lĩnh ha, bắt mèo chọc chó còn chưa đủ, bây giờ còn dám đánh bạn nữa!"

Gương mặt trắng trẻo của Mẫn Quý Mộc đỏ bừng lên, trên đầu như muốn bốc khói, hét lên: "Con không có!"

"Con không có? Giáo viên nói với mẹ, mẹ của người ta chụp hình vết thương lại gửi vào trong nhóm phụ huynh, nhân chứng vật chứng rành rành, mẹ có nói oan cho con không?"

"Con không có! Không có làm!" Mẫn Quý Mộc căng đỏ cổ lên, giống như gà trống bị chọc tức giận, ngước cổ lên phản kích: "Mẹ không tin con!"

Lúc này ngoài cửa mở ra, Hứa Mạch đã về.

Mẫn Quý Mộc giống như con gà bị nắm cổ, ủ rũ gục đầu xuống, cơn giận cũng từ từ trôi xuống.

Cậu bé dám đội trời, dám đạp đất, cứ như Tôn Ngộ Không vô pháp vô thiên, chỉ có khi ở trước mặt Hứa Mạch mới không dám làm gì thôi.

Trong phòng khách yên tĩnh như bị bấm dừng lại, Hứa Mạch để chìa khóa lên tủ giày, âm thanh kim loại chạm vào mặt đá, phát ra tiếng vang. Mẫn Quý Mộc ngoan ngoãn, nhỏ giọng gọi: "Mẹ"

Chỉ có điểm này là cậu bé giống Mẫn Nguyệt nhất, lúc sợ hãi thì gọi "mẹ" ngắn "mẹ" dài, ngoan đến kì lạ.

Hứa Mạch lặng lẽ quan sát hai người, sau đó ngẩng đầu nhìn mèo trên tủ rồi hiểu ra ở đây mới vừa xảy ra nội chiến. Cô đi tới, rũ mắt nhìn con chim bị gãy cánh trong tay Mẫn Quý Mộc một chút, cô không hỏi vì sao lại cãi nhau mà trước tiên lại hỏi: "Con có cần giúp đỡ không?"

Mẫn Quý Mộc xoay cổ qua, đưa tay cầm lấy hộp giày trong tay Mẫn Nguyệt rồi bỏ con chim vào, ôm trước ngực, nhìn xuống đất: "Không cần, con biết làm thế nào, cám ơn mẹ"

Dáng vẻ của một cậu bé mười tuổi không hề thấp, mà cậu lại còn thích chạy nhảy, xương cốt phát triển rất tốt, so với bạn cùng lứa tuổi còn cao hơn mấy cm. Khi cúi đầu đứng bên cạnh Hứa Mạch thì vừa tới vị trí bả vai của cô.

Hứa Mạch nâng tay xoa nhẹ lên đầu thấm ướt mồ hôi của cậu bé, giúp cậu tháo cặp sách xuống: "Đi tắm đi, một lát nữa xuống dọn cơm"

Mẫn Quý Mộc buồn bực dạ một tiếng rồi ôm hộp giày vào phòng của mình. Hứa Gia Nguyên cách cánh cửa thủy tinh nhỏ nhẹ gọi một tiếng "Anh hai", nhưng cậu lại không nghe thấy, bước đi như con lừa bướng bỉnh, không thèm ngoảnh đầu lại.

Chờ đến khi cậu bé đóng cửa lại thì Hứa Mạch mới kéo Mẫn Nguyệt vào bếp, tìm hiểu nguyên nhân chi tiết. Mẫn Nguyệt đang nổi nóng nên băm dao thật mạnh xuống xươn sườn: "Có phải kỳ phản nghịch của nó tới sớm không, sao cứ không nghe lời như thế, còn gây chuyện nữa?"

Hứa Mạch sợ nàng không chú ý để dao cắt vào tay nên cầm lấy con dao trong tay nàng, trầm giọng nói: "Em nên hỏi xem, lí do thằng bé đánh nhau với bạn là gì"

"Còn phải hỏi sao, nó ỷ mình cao hơn nên đánh người ta"

Hứa Mạch nhìn nàng một cái, đột nhiên chuyển đề tài đi: "Em có thấy thái độ của em với Tiểu Mộc và Nguyên Nguyên khác nhau rất lớn không?"

"Nguyên Nguyên ngoan hơn nhiều mà, cứ như tiểu công chúa ấy, nói chuyện với con bé em cũng không dám lớn tiếng. Còn tiểu tử thối này cứ như da trâu, không dùng sức đánh thì nó không biết mình sai chỗ nào". Nói xong Mẫn Nguyệt buồn bực đến nghiến răng, gen của nàng và Hứa Mạch sao lại kém xa như vậy.

Nước trong nồi đã sôi lên, Hứa Mạch đổ xương sườn đã được ch.ặt xong vào nồi, vớt bọt nổi lên, chậm rãi nói: "Em là mẹ của nó, nếu như cả em cũng không tin nó thì một khi bị ức hϊếp nó sẽ biết nên nói với ai đây?"

"Em có từng nghĩ tới, có thể không phải là nó phản nghịch mà chỉ là không có được dỗ dành không"

Mẫn Nguyệt đang đánh trứng, nghe Hứa Mạch nói vậy thì dừng đũa lại.

Sau khi dùng cơm tối xong thì Mẫn Nguyệt rửa chén, nàng bước lên thang ôm Mập Mạp xuống, đút một chút thức ăn dinh dưỡng cho nó.

Hứa Mạch phụ đạo hai đứa nhỏ xong thì về phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi sấy khô tóc bước ra thì phát hiện Mẫn Nguyệt đang ngồi tựa vào đầu giường, nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại.

"Sao vậy?" Hứa Mạch xốc mền lên nằm vào.

Mẫn Nguyệt thở dài: "Lần này thật sự hiểu lầm tiểu tử ngốc này rồi"

Mẫn Nguyệt đưa đoạn chat trong nhóm cho cô xem, chủ nhiệm lớp rất coi trọng chuyện này nên đến tối đã liên hệ với vài vị phụ huynh nhóm bạn tốt của hai bạn nhỏ này để hiểu rõ tình huống, cuối cùng từ chỗ nhóm bạn cùng nhau ra về này đã biết được, cậu bạn bị đánh kia làm tổn thương một con chim, Mẫn Quý Mộc thấy được nên ngăn lại, lúc này hai người mới xảy ra tranh chấp. Hơn nữa cũng không có đánh nhau, Mẫn Quý Mộc chỉ đẩy đối phương một cái mà thôi, vết thương trên mặt cậu bạn kia chính là tự mình leo cây té xuống mà có.

Chân tướng rõ ràng, Mẫn Quý Mộc không bắt chim ngược đãi, cũng không có ức hϊếp bạn học, ngược lại cậu còn cứu một tiểu sinh mệnh, đem nó về tự mình chăm sóc.

Chỉ là hiểu lầm nhưng cãi nhau một trận, nhớ lại hình ảnh răn dạy của mình trước bữa cơm Mẫn Nguyệt hổ thẹn đến hai bên tai đều đỏ lên: "Sư phụ, chị nói xem rõ ràng nó làm chuyện tốt mà, vậy sao không nói thẳng ra?"

Thật ra chính nàng cũng hiểu rõ, đổi lại là nàng nếu như bị người khác mặc kệ, không hỏi không rằng mà bị trận phê bình từ trên trời rơi xuống như vậy thì trong lòng cũng sẽ dỗi, không muốn giải thích.

Vừa rồi ở phòng bếp, Hứa Mạch có nói hai câu nàng vừa nghe đã hiểu. Quả thật, thái độ của nàng đối với con trai có hơi tùy ý, cho rằng là huyết mạch chi thân nên có gì sẽ nói thẳng, không cần quanh co khúc khuỷu như vậy. Nhưng nàng lại xem nhẹ một việc, nàng không tôn trọng nhân cách độc lập của con trai, quên đi phải lắng nghe âm thanh trong lòng con cái.

Khi lớn lên con muốn trở thành người thế nào? Con làm chuyện này là xuất phát từ dự tính gì? Bỗng nhiên Mẫn Nguyệt phát hiện, nàng thế nhưng lại chưa từng hỏi qua vấn đề này.

Nàng không cho con trai có cơ hội nói hết tất cả, không quan tâm thế giới trong lòng con mà lại trách cứ con, nhưng tại sao con không nói gì với mẹ.

Mẫn Nguyệt kinh ngạc nhận ra, hành vi này của nàng đã tạo thành ảnh hưởng với cậu bé, như năm đó Hứa Bác Dụ tránh mặt Hứa Mạch, xét trên ý nghĩa thì hai việc hoàn toàn tương tự nhau.

Mẫn Nguyết rối rắm bất an, siết chặt điện thoại: "Sư phụ, hình như em làm sai rồi"

Hứa Mạch hiểu được bất an của nàng, cô nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng mềm mại của nàng: "Vẫn chưa quá muộn đâu"

"Đi nói chuyện với thằng bé không?" Hứa Mạch đề nghị.

Mẫn Nguyệt gật gật đầu, nàng hất chăn xuống giường, mang dép vào đi ra hành lang.

Cửa phòng của con trai không có đóng, Mẫn Nguyệt nhẹ nhàng đi tới bên ngoài cửa, đưa mắt nhìn vào bên trong thì thấy hai đứa bé một lớn một nhỏ đang ôm nhau.

Hứa Gia Nguyên mang đôi dép thỏ bông trắng, mặc áo ngủ vụn hoa đứng bên cạnh bàn học, dáng người nho nhỏ, không cao tới bàn học, bé vươn hai tay câu trên cổ anh trai. Hai bím tóc được được cởi ra, mái tóc đen mềm mại xõa xuống, bé nghiêng đầu vùi vào trong vai anh trai.

Mẫn Quý Mộc ngồi trên ghế, so với dáng đứng của em gái thì cao hơn không ít, vì để em được ôm thoải mái nên cậu hơi cúi người xuống. Hai tay của cậu bé đỡ ở sau lưng sợ em gái đứng không vững sẽ bị té, cậu nhỏ giọng thì thầm nói chuyện với em: "Đã mười giờ rồi đó, sao em không đi ngủ đi? Muốn nghe chuyện xưa trước khi ngủ sao?"

Cô bé lắc đầu, âm thanh ngây ngô mông lung truyền tới: "Anh hai đừng buồn, mẹ thương anh hai, em cũng thương anh hai"

Mẫn Quý Mộc nhếch môi cười, ôm nàng lên cẩn thận đặt trên đùi mình.

Cậu bé để hộp giày vào trong một góc của bàn học, trên bàn lót một tấm khăn giấy, trên đó để nửa quả trứng gà luộc. Cô bé vừa thấy thì chỉ vào hộp giày hỏi: "Anh hai, cái đó là gì vậy?"

Mẫn Quý Mộc thò tay lấy hộp giày đến, ôm con chim non chưa mọc lông ở bên trong hộp ra. Cô bé kinh hỉ woa lên một tiếng, vừa muốn sờ nhưng không dám sờ, chỉ khoát ngón tay mềm mại lên cổ tay anh trai: "Anh hai, nó có cắn người không?"

"Không cắn đâu, nó vẫn còn nhỏ, nó bị người xấu bắt trộm ra ngoài, không được ba mẹ cho ăn nên rất đói bụng, không còn sức nữa"

Cô bé rất sốt ruột, hoảng loạn lắc lắc tay của anh trai: "Nó thật đáng thương, anh hai mau cứu nó đi"

"Anh đang chuẩn bị đút nó ăn đây" Mẫn Quý Mộc lấy trong cặp ra một quyển sách, xem mục lục rồi lật đến trang tương ứng, sau đó để lên bàn, đọc từng chữ cho em gái nghe: "Trong sách nói, chúng ta có thể cho nó ăn lòng đỏ trứng, nếu uống nước thì dùng đầu ngón tay chấm một chút nước rồi để bên ngoài miệng của nó"

Đọc xong Mẫn Quý Mộc dùng đầu ngón tay vét lấy một ít lòng đỏ trứng để bên mép của chú chim non. Chú chim khẩn trương nháy mắt mấy cái, theo phản xạ có điều kiện rụt cổ lại, co mình lại thành một quả cầu. Cậu bé thấy vậy cũng không gấp mà kiên trì chờ, nửa phút sau chú chim non cảm thấy an toàn nên hé cái miệng nhỏ ra ăn một ngụm.

"Nó ăn rồi, nó ăn rồi" Hứa Gia Nguyên vui vẻ vỗ vỗ hai bàn tay bé nhỏ của mình.

"Đợi ngày mai đi học về anh sẽ đến chợ chim mua thức ăn gia súc, dành riêng cho chim ăn, lúc đó nhất định nó sẽ ăn nhiều hơn". Nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa, cậu bé dỗ em nói: "Ngày mai sẽ dẫn em đi xem nó được không, bây giờ đi ngủ thôi, thức dậy là có thể chơi với nó rồi"

"Dạ được" Hứa Gia Nguyên nghe lời gật đầu.

Mẫn Quý Mộc ôm em gái đứng lên, chuẩn bị dẫn em về phòng thì vừa xoay người lại liền thấy Mẫn Nguyệt đứng ngoài cửa, cả người ngẩn ra, quay đầu đi, dời đường nhìn xuống.

Cậu đưa đỉnh đầu về phía Mẫn Nguyệt, đôi môi mím lại, giống như chú chó con bị ủy khuất, cái đuôi cũng không có tinh thần mà rũ xuống.

Mẫn Nguyệt chậm rãi đi qua, để lòng bàn tay lên đầu cậu bé rồi nhẹ nhàng xoa: "Mẹ xin lỗi, là mẹ trách lầm con. Là con cứu được chú chim nhỏ trong tay bạn, con rất giỏi, mẹ tự hào vì con. Ngày mai mẹ có thể hân hạnh được đón tiếp con, để mẹ được dẫn tiểu anh hùng cùng nhau đi mua thức ăn cho chim không?"

Cơ thể căng cứng của cậu bé từ từ mềm xuống, cọ đầu vào lòng bàn tay Mẫn Nguyệt, đáp lại: "Dạ"

Hứa Mạch đứng ở cửa phòng ngủ của mình, lẳng lặng chú ý tới hành động của nàng. Chờ khi Mẫn Nguyệt trở về, cô ôm lấy vai của nàng tựa lên cửa, cúi đầu hôn xuống ấn đường của nàng.

Mẫn Nguyệt dựa vào trong lòng cô, buồn buồn hỏi: "Sư phụ, cách em dạy con có phải có vấn đề không? Em vẫn luôn hi vọng thằng bé nghe lời không gây chuyện nữa, làm một học sinh ngoan, nhưng nói như vậy thì thằng bé cũng đã thành sản phẩm của dây chuyền sản xuất giáo dục rồi? Kết quả này, không phải thứ em muốn"

Hứa Mạch gác cằm

lêи đỉиɦ đầu nàng, nhàn nhạt nói: "Tiểu Mộc là con trai, về phương diện giáo dục thì hai chúng ta quả thật có hơi bất lực. Theo chị thì bướng bỉnh cũng không sao, chờ đến khi suy nghĩ của nó thành thục thì tự nhiên sẽ chững chạc lại. Quan trọng là, dù trong trò chơi hay thám hiểm đời thực thì đều có thể đắp nặn ra phẩm cách dũng cảm, sau khi nó lớn lên sẽ không sợ đầu sợ đuôi, mà sẽ trở thành một người đàn ông thật sự"

Mẫn Nguyệt ngửa đầu, trong ánh mắt lộ ra sùng bái: "Sư phụ suy nghĩ thật sâu sắc, em vẫn không có nghĩ đến muốn dạy nó thành người dũng cảm gì gì đó. Có một người mẹ ruột không đáng tin cậy như em mà nó không có oán trách cũng là rất kỳ tích rồi"

Hứa Mạch cười khẽ, ôm nàng lên giường: "Yên tâm, trên người của nó có nửa gen của em, em đáng yêu như thế thì nó cũng vậy thôi"

Thình lình nghe được câu nói tâm tình này, hai tai Mẫn Nguyệt nóng lên, cả người mềm nhũn ngã xuống giường.

Áo ngủ bị kéo lên đến vai, Hứa Mạch hôn lên từng nấc da thịt từ trán đi xuống. Khi hôn đến vết sẹo dài hẹp ở bụng thì dừng lại bồi hồi một lúc, Mẫn Nguyệt ngượng ngùng đưa tay che lại, thở dốc nói: "Sư phụ đừng nhìn nữa, xấu..."

Đó là vết sẹo năm đó sinh mổ Mẫn Quý Mộc còn lưu lại, xen lẫn với vết sẹo là những vết rạn da, so với vị trí trơn bóng khác thì ở đó có vẻ dữ tợn hơn nhiều. Mẫn Nguyệt còn lấy nó ra nói đùa, nói là nếu sớm biết sinh mổ thì đã cho sư phụ khâu lại, nhất định sẽ rất xinh đẹp.

"Rất đẹp" Hứa Mạch nắm tay nàng để lên bên môi, đặt xuống một nụ hôn thành kính lên mu bàn tay của nàng.

Hứa Mạch ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt lóe lên một chút ánh sáng, là nước mắt của sự cảm động. Cô nói: "Cám ơn em đã cho chị một gia đình"

Tác giả có lời muốn nói: Chương này có mập (nhiều) không! Mập không! Hahahaha, đắc ý xoa thắt lưng một chút.

Tên của Tiểu Mạch đọc là: âm đầu là Gia (jia), âm hai là Nguyên (yuan).

Gia Nguyên, ngụ ý gia đình viên mãn. Quý Mộc, ngụ ý gia đình hòa thuận.