Chương 39: Đi công tác

Một đôi? Một đôi cái gì? Thầy trò à?

Bình luận này có đến hơn ba mươi bình luận bên trong, Mẫn Nguyệt thấy kì quái bấm vào xem.

[Tôi cũng có cảm giác này, kéo xuống tới đây cuối cùng cũng thấy có người nói tới rồi!]

[Wow! Tôi cũng hiểu được đây là một đôi mà! Bác sĩ ở giữa kia e thẹn đứng trong lòng bác sĩ bên trái, bác sĩ bên trái còn ôm cô ấy nữa]

[Ôm chỗ nào thế? Mắt hủ của mấy người cũng tinh đó]

[Ngay trên ảnh đó, có ảnh có chân tướng]

Bên dưới những lời bình luận này còn có kèm hình ảnh, Mẫn Nguyệt mở ra xem thì là ảnh phóng to của bức hình gốc, mà trọng điểm là bả vai của nàng, nhìn kỹ lại thì trên vai của nàng đặt một bàn tay ẩn ẩn hiện hiện.

Màu da gần như tiệp màu với áo blouse nhưng rất rõ ràng, đó là tay của Hứa Mạch.

Hóa ra khi chụp hình sư phụ đang ôm nàng sao? Khóe miệng Mẫn Nguyệt nhịn không được cong lên.

Trần Tư Điềm chuyển phát weibo xong, mức độ quan tâm của fan nàng đối với Hứa Mạch còn vượt xa hơn cả Marie, về quan hệ của Hứa Mạch và Mẫn Nguyệt, phần bình luận đã sớm bị thảo luận đến khi thế ngất trời.

Trần Tư Điềm xem đến vui mừng hớn hở: "Ai, Tiểu Minh Nguyệt, một đám người bọn họ cùng nhau đứng bên phía em thụ kìa làm sao bây giờ? Nhưng mà chị thấy một người có tính tình lạnh lùng như Mặc gia ngược lại mới giống thụ hơn, nếu như bị gọi như chó con cũng rất rung động"

"Không hiểu chị đang nói gì nữa" Mẫn Nguyệt bỗng đứng lên, bưng đồ ăn trên bàn bỏ chạy, rất sợ chậm một bước sẽ bị đối phương nhìn thấy đám mây hồng trên mặt nàng.

Là một thiếu nữ nghiện internet, nàng tất nhiên hiểu rõ công thụ là gì, bình thường xem phim thì trong đó sẽ có nam chính và nam phụ hoặc là nữ chính và nữ phụ có một chút tình cảm nhè nhẹ vượt qua bình thường, nàng cũng sẽ vào góp vui, theo dân mạng gào khóc.

Nhưng mà đó là nhân vật trong phim, yy thế nào đều được, chỉ là huyễn tưởng mà thôi. Hứa Mạch là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, là một người tri âm tri kỷ, nàng không dám yy, nàng cảm thấy mình không xứng.

Một bức hình chụp ôm vai lại có thể khiến dân mạng bình luận như vậy, nói rõ quan hệ của nàng và sư phụ rất thân mật, chuyện này tất nhiên khiến nàng rất hài lòng. Nhưng mà, thật sự có thể sóng vai đứng cạnh sư phụ nhất định sẽ rất tốt, tốt đến mức nàng không cách nào tưởng tượng được.

Thua, nàng đã thua triệt để rồi.

Mới vừa rồi còn hưng phấn như sóng vỗ, bây giờ thì mất mát thở dài xả giận, trong lòng chua xót như bị tạt nước chanh đầy người, thấm vào da, từng giọt từng giọt đâm vào đáy lòng.

Mẫn Nguyệt gần đầy liều mạng cố gắng, tự giác tiến bộ rất lớn, nhưng lúc này bị đánh gục đến không ngóc đầu lên được, cả một buổi chiều đều buồn bã ỉu xìu.

Tuy rằng rất buồn nhưng công việc nên làm thì một chút cũng không qua loa, tan ca xong Mẫn Nguyệt như thường lệ đến phòng thí nghiệm làm việc vặt, đóng gói hộp cơm mua ở tiệm ăn nhỏ ngoài cửa ra vào bệnh viện đem lên phòng thí nghiệm.

Chủ Nhật, nhân viên công tác đều không ở đây, Mẫn Nguyệt đem chồng tư liệu như cao như ngọn núi nhỏ chuyển sang một bên, thu dọn bàn làm việc, dọn cơm lên xong thì đi gọi Hứa Mạch.

Hứa Mạch nhìn chằm chằm vào máy tính, chăm chú đọc luận văn, nghe Mẫn Nguyệt gọi mình thì lên tiếng đáp lại nhưng không có đứng dậy. Mẫn Nguyệt thúc giục vài lần vẫn chưa thấy Hứa Mạch đến liền ngồi xuống bên cạnh nàng xem xem nàng đang nghiên cứu cái gì mà mê muội đến không chịu ăn cơm.

Hiển thị trên màn hình máy tình là từng chữ từng dòng tiếng anh chen nhau như kiến, Mẫn Nguyệt nghiêng người duỗi cổ nhìn vài đoạn đã thấy mệt mỏi, dứt khoát chống tay đỡ cằm chuyên tâm nhìn sang Hứa Mạch.

Vì phải dùng máy tính trong thời gian dài nên Hứa Mạch đeo lên một chiếc kính chống ánh sáng xanh, thấu kính màu trà phản xạ lại ánh sáng xanh yếu ớt, bên dưới là làn da trắng tuyết, nhìn vào có chút soái.

Mẫn Nguyệt nhìn không chán, dùng ánh mắt của mình một lần rồi lại một lần miêu tả đường cung sườn mặt của Hứa Mạch.

Hiện tại cần phải nhìn nhiều thêm một chút, đợi đến khi sư phụ đi công tác rồi thì có đến tận mấy ngày đều không gặp được.

Sáng nay khi kiểm tra phòng đột nhiên nghe Hứa Mạch nói muốn đi công tác, Mẫn Nguyệt chưa hề chuẩn bị tâm lý nên rất là mất mát. Nhưng Hứa Mạch là Phó Chủ nhiệm, đi đâu đi bao nhiêu ngày đi với ai đều không cần phải báo cáo với nàng. Nhưng Mẫn Nguyệt vẫn thấy không kiềm được chính mình, vẫn thấy rất khổ sở.

Nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Sư phụ sao đột nhiên muốn đi công tác vậy?"

Sự chú ý của Hứa Mạch đều nằm trên luận văn, chỉ thuận miệng đáp: "Thành phố S có hội giao lưu học thuật, trong bệnh viện sắp xếp cho chị đi"

Mẫn Nguyệt mơ hồ có ấn tượng, Chủ nhiệm Trịnh trước đây cũng nói qua, Viện trưởng thường sắp xếp sư phụ đi làm báo cáo, đi tham gia hội nghị các kiểu. Không quá tình nguyện tiếp nhận sự thật này, Mẫn Nguyệt tiếp tục hỏi: "Vậy sư phụ phải đi bao lâu, lúc nào thì về?"

"Ba bốn ngày gì đó"

Người ta nói không gặp một ngày như cách ba thu, ba bốn ngày không gặp, làm tròn lên thì chính là hơn mười năm rồi.

Mẫn Nguyệt đang vui đùa nghĩ, chợt nghe bên tai bỗng nhiên vang lên một câu trong bái hát "Mười năm" cực kì ngược tâm này.

"Tình nhân cuối cùng thật khó tránh khỏi sẽ thành bạn bè"

Hồi trưa mới vừa bị dân mạng lầm tưởng là người yêu của Hứa Mạch, đến tối thì trở thành bạn bè bình thường, Mẫn Nguyệt không chấp nhận được sự chênh lệch lớn như mực nước sông so với nước biển, ủy khuất đến hồ đồ.

"Sư phụ không thể lấy hành lý nhét em vào cùng đi sao? Khi sư phụ về có còn tiếp tục cưng chiều em không?"

Nghĩ đến hình mẫu người yêu tương lai của Hứa Mạch có chút không rõ ràng, lại càng không hiểu vì sao mình lại thua, Mẫn Nguyệt lật úp bình dấm chua, hỏi: "Rốt cuộc sư phụ thích mẫu người như thế nào vậy?"

Trong nháy mắt thốt ra lời này Mẫn Nguyệt ý thức được nàng đã vi phạm, Hứa Mạch cho dù đợi nàng giỏi lên thì hai người cũng chỉ là đồng nghiệp mà thôi, nàng chỉ là học trò, trợ thủ chứ không thể trở thành bạn tri âm cái gì cũng nói cho nhau.

Hứa Mạch quay sang, dùng con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Mẫn Nguyệt như không cần biết lí do vì sao, Mẫn Nguyệt vội vàng đứng lên chuyển hướng đề tài: "Em đi xem đồ ăn có lạnh chưa"

"Đợi chút" Hứa Mạch đưa tay kéo nàng lại, "Vừa rồi em nói gì vậy? Chị nghe không rõ"

"Không có gì đâu, sư phụ chị xem luận văn đi, em đi hâm đồ ăn" Mẫn Nguyệt thử giãy tay ra, Hứa Mạch lại càng nắm chặt vào.

Mẫn Nguyệt từ chối ngồi xuống, Hứa Mạch tắt màn hình đi, ôm cả thắt lưng của nàng kéo lại, sau đó đứng dậy chắn trước mặt nàng, cúi đầu nhìn: "Không xem nữa, muốn nghe em nói"

Lực cánh tay của Hứa Mạch rất lớn, Mẫn Nguyệt bị sức mạnh của nàng đẩy lùi về sau hai bước, đứng dựa vào bàn làm việc, hai bên đều bị ghế ngồi chặn lại lối đi, trước mặt lại bị Hứa Mạch cản lại, không còn đường nào để trốn.

Mẫn Nguyệt không dám đối diện với Hứa Mạch, rủ mắt nhìn cái nơ trước ngực nàng, mím môi không nói lời nào.

"Sao tự nhiên mất hứng vậy?" Hứa Mạch nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay Mẫn Nguyệt, nhẹ giọng ấm áp dỗ dành: "Nói cho chị nghe đi, được không?"

Mẫn Nguyệt giống như con mèo bị bắt gặp trộm ăn thịt, bộ lông xù lên phía sau dần xẹp xuống, dần dần bình tĩnh trở lại.

Mẫn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hứa Mạch, hỏi ra vấn đề mà nàng để ý nhất: "Sư phụ thích mẫu người như thế nào?"

Nàng cho là Hứa Mạch sẽ nghĩ thật lâu, cuối cùng cho ra một đáp án trống rỗng, ví dụ như sẽ nói hi vọng nửa kia có tính cách tốt, tích cực vươn lên các kiểu, nhưng ngoài dự đoán của nàng, Hứa Mạch trả lời rất nhanh: "Chị không có nghĩ tới vấn đề này"

Không đợi Mẫn Nguyệt hỏi thêm, Hứa Mạch tiếp tục nói: "Nhưng mà, chị vẫn sẽ luôn cưng chiều em, chỉ cần em bằng lòng"

"A?" đề tài chuyển đổi quá nhanh, Mẫn Nguyệt vẫn chưa phản ứng được, ngây ngốc sững sờ tại chỗ.

"Ăn cơm thôi" Hứa Mạch cười cười, nhẹ nhàng búng một cái lên trán nàng, xong xoay người rời đi.

Mạch não bị hỏng một lần nữa đã được nối lại truyền tín hiệu đến trung tâm ngôn ngữ, lúc này giống như có một giọt nước lạnh rơi xuống chảo dầu sôi lửa bỏng, bùm bùm bắn lên trời.

Thì ra sư phụ đều nghe được hết sao, thật ra sư phụ biết vừa rồi nàng hỏi cái gì sao?

Cảm giác thẹn thùng như đang bò lên từ xương cột sống, Mẫn – lúng túng như mèo – Nguyệt lại một lần nữa xù lông, cơm cũng không ăn vội vã nói lời tạm biệt rồi ôm mặt bỏ chạy.

Về đến nhà việc đầu tiên là ôm lấy mèo vào trong, sờ soạng một lượt từ đầu tới đuôi, làm cho lông của Mập Mạp cũng bị xù theo, nó meo một tiếng đạp lên cánh tay nàng nhảy vù lên bàn ăn, đứng từ trên cao trừng hai mắt xuống.

Mẫn Nguyệt ngồi dưới sàn si ngốc ngẩng đầu, nói với nó: "Mập Mạp, em nói câu cuối cùng của sư phụ rốt cuộc là ý gì nhỉ?"

Mèo con vội vàng liếʍ móng vuốt rửa mặt, không để ý tới nàng.

"Chị ấy vẫn sẽ luôn cưng chiều chị đó, ha ha ha" Mẫn Nguyệt ôm mặt cười khúc khích, "Chị đương nhiên là bằng lòng rồi, ha ha ha"

Mèo con nheo mắt lại, dùng khóe mắt tà tà liếc qua, khinh bỉ kiểu mèo.

Trần Tư Điềm đúng là quạ đen trong truyền thuyết, sau khi Hứa Mạch đi công tác thì Chủ nhiệm Lý thật sự bắt đầu dẫn Mẫn Nguyệt đi theo làm phẫu thuật, nhưng lúc này tâm tình của Mẫn Nguyệt rất tốt, nhìn cái gì cũng đều như ánh sáng nhu hòa, ngay cả những bé mụn trên mặt Chủ nhiệm Lý cũng bị nàng nhìn thành trơn nhẵn.

Vì Trần Tư Điềm có đề cập tới Mẫn Nguyệt đã từng mở ngực nên trong lúc phẫu thuật Chủ nhiệm Lý liền mang theo hàm xúc muốn kiểm tra cẩn thận quan sát Mẫn Nguyệt, thế nhưng phát hiện nàng biết mở ngực, thắt chỉ, cắt chỉ, khâu da, tất cả đều làm rất tốt, không kém Đặng Tang một chút nào, vì vậy khen nàng vài câu: "Học được rất nhanh, học trò Hứa Mạch dẫn dắt từ trước đến giờ đều không tồi"

Thấy nàng có khả năng, Chủ nhiệm Lý thậm chí còn đem vị trí phụ mổ 1 cho nàng làm, cũng mặc kệ nàng có bị nuông chiều thành hư hay không. Mẫn Nguyệt kiên trì chống đỡ, dựa hết vào niềm tin "Tuyệt đối không thể để sư phụ mất mặt" của mình.

Ban ngày làm phẫu thuật thần kinh phải kéo căng cao độ, buổi tối còn phải thức khuya xem sách chuyên ngành và video phẫu thuật, Mẫn Nguyệt thật sự mệt đến cạn kiệt sức lực, đến buổi tối ngày thứ ba, đầu óc đã loạn thành một cục, cái gì cũng học không vào, thẩm muốn để đại não nghỉ ngơi và nằm dài trên bàn như trải bánh mì.

Đem hết toàn bộ kiến thức "Dạy để kiểm tra" tạm thời bỏ qua một bên, lúc này trong đầu nàng bỗng xuất hiện một bóng người.

Mẫn Nguyệt ủy khuất bĩu môi, nàng nhớ sư phụ rồi.

Đưa tay cầm lấy di động, mở album ảnh ra, tấm hình đầu tiên là ảnh chụp chung lưu lại từ weibo của Marie. Trong ảnh Hứa Mạch dịu dàng ôm nàng, mà ngược lại với trong ảnh, bên ngoài Hứa Mạch lại cách nàng hơn trăm kilomet.

Nàng càng nhớ sư phụ hơn rồi.

Sư phụ sao chị còn chưa trở về nữa.

Có nên nhắn wechat cho sư phụ không nhỉ, hỏi thử xem còn bao lâu nữa sư phụ mới về?

Nhưng như vậy có làm phiền chị ấy không, chị ấy còn phải chuẩn bị tài liệu phát biểu, sẽ bề bộn nhiều việc lắm, hiện tại cũng muộn lắm rồi, nói không chừng đã ngủ.

Mẫn Nguyệt nắm chặt điện thoại, đang do dự có nên gửi wechat không thì điện thoại đột nhiên rung lên, màn hình bật sáng lên, thông báo có tin nhắn mới.

Là sư phụ!

Mẫn Nguyệt vội vàng mở khóa màn hình, mở wechat lên, bấm vào hộp thoại đầu tiên có hiện thị tin nhắn mới.

Thẩm Phi: [A Nguyệt, Marie đã đăng ảnh chụp chung của em với Chủ nhiệm Hứa đó, em biết chưa?]

Không phải là tin nhắn của người đang chờ mong, Mẫn Nguyệt không yên lòng trả lời: [Biết rồi]

Thẩm Phi: [Đúng rồi, chị đột nhiên phát hiện "Mang trái tim của em và trái tim của tôi kết nối lại" và Chủ nhiệm Hứa có follow nhau đó, blogger đó rất ít khi follow tài khoản cá nhân, sao đột nhiên lại follow Chủ nhiệm Hứa nhỉ, lẽ nào cô ấy cũng là bác sĩ?]

Nhớ tới lần trước Trần Tư Điềm có nói, nếu như Thẩm Phi biết blogger đó là nàng sợ là sẽ block nàng luôn, Mẫn Nguyệt liền làm bộ như không biết: [Sao lại nói vậy?]

Thẩm Phi: [Chính là cảm giác đó, lúc đầu khi chị follow blogger đó thì fan chỉ mới mấy vạn thôi, lúc đó còn thường đăng một số chuyện thú vị phát sinh ở bệnh viện nữa, về sau có nhiều fan hơn thì không đăng nữa]

Mẫn Nguyệt chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, Thẩm Phi lẩm bẩm: [Nhưng mà bác sĩ nào có rảnh rỗi đăng bài weibo như vậy, chắc là chị nghĩ nhiều rồi]

Sau đó Thẩm Phi cũng không có nói gì nữa, Mẫn Nguyệt sợ mình nói nhiều nên cũng không trả lời lại.

Rời khỏi hộp thoại của Thẩm Phi, đường nhìn của nàng không tự chủ nhìn xuống avatar chó Meltese hai mắt tròn vo như hai quả nho của Hứa Mạch. Mẫn Nguyệt giống như nhìn thấy lông mi của chó Meltese vụt sáng lên, đang chờ mong nàng sẽ nói chuyện với nó.

Thật muốn nói chuyện với sư phụ, không chịu nổi nữa rồi, arg.

Trong lúc Mẫn Nguyệt đang tìm từ thì Mập Mạp đã ăn bữa khuya, uống nước căng bụng, nghênh ngang đi tới, nhắm mắt làm ngơ đạp lên mặt Mẫn Nguyệt.

"Mập Mạp!" Mẫn Nguyệt ngồi dậy, vừa định giáo dục nó không thể không coi ai ra gì như vậy thì linh quang chợt lóe, nàng cầm lấy điện thoại vội gõ chữ.

[Sư phụ, chừng nào thì chị về nha, Mập Mạp nhà em rất nhớ chị, cơm tối không ăn một hột nào]

Sua khi gửi xong Mẫn Nguyệt cắn móng tay nhìn chằm chằm màn hình, không biết có thể nhận được tin trả lời hay không, vừa khẩn trương vừa lo nghĩ.

Ba phút sau, điện thoại rung lên, Hứa Mạch trả lời, là tác phong trước sau như một của nàng, đơn giản ba chữ: [Vậy còn em?]

Trái tim thiếu nữ của Mẫn Nguyệt nhảy bang bang, nàng vốn dĩ muốn nói mình nhớ Hứa Mạch, nhưng nếu Hứa Mạch đã hỏi trắng ra như vậy thì nàng cũng có thể thẳng thắn thành thật một chút.

Vì vậy nàng trả lời: [Em cũng rất nhớ sư phụ]

Gửi xong vứt điện thoại sang một bên, xấu hổ đến giơ chân.

Sư phụ sẽ trả lời thế nào đây, sẽ nói cũng nhớ nàng sao?

Điện thoại nằm sấp dưới sàn rung nhẹ lên một cái, Mẫn Nguyệt tay mắt lanh lẹ cầm lấy, trong bọt khí màu trắng mới nhất trên màn hình là một dòng chữ:

[Ý chị là, em ăn tối chưa?]

Mẫn Nguyệt: ........ Hả???