Chương 18: Khâu da

Sau khi chặn tĩnh mạch trên và dưới, trái tim đã bắt đầu chậm rãi đập trở lại.

Đây là lần đầu tiên Mẫn Nguyệt nhìn thấy hình ảnh trái tim đập ở vị trí gần như vậy, rất khó tưởng tượng một bộ phận chỉ nhỏ bằng nắm tay có thể thông qua co rút và đè nén vận chuyển máu đi khắp cơ thể.

Trước mắt lúc này, bộ phận đỏ tươi vững vàng đập đều đặn, mỗi một lần co rút rồi giãn ra đều phát ra tiếng thình thịch, cho thấy đây là một sinh mệnh vĩ đại.

Cằm lưỡi dao, Hứa Mạch thuần thục mở một đường nhỏ dọc theo bên phải trái tim, ngẩng đầu nhìn Mẫn Nguyễn "Đây là van hai lá"

Mẫn Nguyệt vội vàng gật đầu.

Lưỡi dao đi xuống vài miliment, cắt bỏ van, Hứa Mạch thay thế bằng kìm mang kim và kìm răng chuột, vạch ra hai đường khâu xung quanh van nhưng không làm ảnh hưởng đến vết thương. Trần Tư Điềm lập tức phối hợp kéo ra để phạm vị nhìn thấy rộng hơn.

Hứa Mạch mở lòng bàn tay phải ra: "Chỉ phẫu thuật nylon 2/0"

Y tá dụng cụ nghe tiếng lập tức đưa lên.

Hứa Mạch nhìn Mẫn Nguyệt ở đối diện, nói: "Tôi sẽ khâu liên tục, như vậy tiết kiệm được thời gian, em chú ý xem thật kỹ"

"Vâng, sư phụ"

Hứa Mạch không cần nhiều lời nữa, cúi đầu bắt tay vào làm. Tay trái vào kim, tay phải ra kim, sau khi liên tục khâu lại mấy lần thì đặt van cơ học vào, sau đó những cử chỉ như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động khâu lại một vòng quanh theo van, cuối cùng nhanh chóng thắt tại chỗ giao nhau.

Mẫn Nguyệt xem đến trợn mắt há mồm, kĩ thuật khâu của sư phụ quả thật quá tuyệt vời!

Bác sĩ mới vào nghề thì dùng lực cánh tay, bác sĩ trung cấp thì dùng bắp thịt, còn bác sĩ cao cấp thì chỉ cần lực ngón tay mà thôi. Nàng còn chưa học được nên sử dụng lực cánh tay chính xác như thế nào mà sư phụ đã thành thạo sử dụng bắp thịt và ngón tay rồi!

Theo như lời Trần Tư Điềm, kỹ thuật khâu của sư phụ trong khoa ngoại tuyệt đối độc nhất vô nhị, quả thực là đạt tới đỉnh cao rồi.

Nghĩ tới lát nữa phải khâu da trước mặt sư phụ, Mẫn Nguyệt liền muộn phiền đến muốn tìm hố chui vào, đây không phải là múa rìu trước mặt Lỗ Ban sao!

Hứa Mạch kiểm tra van nhân tạo đóng mở rất tốt, tỏ ý Trần Tư Điềm lấy nước muối rửa sạch lỗ thông hơi song song của tim, sau đó nhanh chóng khâu lại vết mổ tim và mở chặn tĩnh mạch.

Chờ đợi trong chốc lát, sau khi xác nhận tim đập thành công, y tá tiến lên lấy kính viễn vọng trên đầu Hứa Mạch xuống.

"Bắt đầu kha da" Hứa Mạch nói.

"Vâng..."

Mẫn Nguyệt thấp thỏm bất an đổi vị trí với Hứa Mach, mở lòng bàn tay phải ra cho y tá đặt dụng cụ vào. Vừa đưa tay, Hứa Mạch liền nhíu mày: "Tay phải vững"

"Vâng..."

Mẫn Nguyệt khẩn trương tới nhắm mắt tay cũng run rẩy, thở thật sâu, trong lòng tự nhủ:

Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, mình đã luyện tập rất nhiều ngày rồi, đã hình thành bắp thịt trong ký ức rồi, sẽ không làm sai đâu. Thả lỏng thả lỏng, xem bọn họ như bắp cải trắng là được.

Mở mắt ra, vừa đối diện với đôi mắt trong suốt như nước của Hứa Mạch, trong nháy mắt tan vỡ.

Trời ạ! Cảm giác của sư phụ mạnh mẽ như vậy, sao có thể là bắp cải trắng được!

Hứa Mạch nhẹ giọng nói: "Một lần làm không tốt thì cắt chỉ làm lại, tích lũy kinh nghiệm lần trước"

Trần Tư Điềm cũng an ủi theo: "Đúng đó Tiểu Minh Nguyệt, không cần gánh vác tâm lý gì hết, tất cả mọi người đều là người mới trưởng thành lên, không có ai chê cười em đâu"

Mẫn Nguyệt âm thầm suy nghĩ một chút, cho dù khâu có tốt thì trong mắt sư phụ cũng đều kém như nhau, dứt khoát không nghĩ nữa, dựa theo bình thường mà phát huy trình độ, sau đó để sư phụ chỉ điểm, như vậy mới có thể nâng cao nhanh hơn được.

Tâm tình của nàng bắt đầu ổn định, tay cũng không còn run nữa.

Vốn dĩ trước khi phẫu thuật Mẫn Nguyệt muốn dùng phương pháp đơn thuần ngắn gọn nhất để khâu, lúc này đầu óc tỉnh táo lại, thấy da của bệnh nhân tương đối lỏng, quyết định chuyển sang phương pháp khâu đệm dọc không liên tục.

Ngưng thần nín thở, Mẫn Nguyệt vào mũi kim đầu tiên. Những động tác trước đó tương đối thong thả, sau khi tìm được xúc cảm thì tốc độ từ từ nhanh hơn. Chờ đến khi khâu xong toàn bộ, Mẫn Nguyệt kiểm tra kết quả, lại ngoài ý muốn phát hiện khâu còn tốt hơn so với khi luyện tập ở nhà.

Đại khái có áp lực mới có thể phát huy tiềm lực, vô tình buộc chính mình theo tiêu chuẩn cao hơn.

Thấy Hứa Mạch không có đưa ra đánh giá, Mẫn Nguyệt do dự mở miệng nhắc nhở: "Sư phụ, em khâu xong rồi..."

"Ừm" Hứa Mạch gật đầu, bình tĩnh tuyên bố: "Phẫu thuật kết thúc"

Bệnh nhân sau đó được bác sĩ gây mê và y tá lưu động đẩy về phòng hồi sức chờ tỉnh lại, sau khi kiểm tra các mục sinh lý hợp tiêu chuẩn mới có thể trả về phòng giám sát bệnh nặng.

Hứa Mạch đi trước một bước, Trần Tư Điềm cách bàn phẫu thuật giơ ngón tay cái với Mẫn Nguyệt: "Biểu hiện không tệ, xem ra Mặc gia rất vừa lòng"

Mẫn Nguyệt thở dài một hơi, hoạt động bả vai mỏi nhừ, có chút may mắn nói: "Em sống sót rồi..."

Các hộ sĩ bắt đầu kiểm kê dụng cụ, chuẩn bị kết thúc công việc. Trần Tư Điềm dẫn nàng ra ngoài, cười nói: "Chờ lát nữa phát lì xì mừng em sống sót sau tai nạn, đi, ăn cơm trước đi, vừa kịp giờ cơm nè"

Phẫu thuật rất thuận lợi, đồng thời lựa chọn phương án tiết kiệm thời gian nên chưa đến 3 tiếng đồng hộ đã kết thúc toàn bộ.

Gần 12 giờ, vừa lúc căn tin bắt đầu thời gian buồn bán, hai người thay quần áo xong đi thẳng xuống căn tin, đến cửa ra vào thì gặp được Thẩm Phi vừa lấy cơm xong.

Vội vã đi xếp hàng, Mẫn Nguyệt bước chân liên tục, vừa đi vừa quay đầu lại gọi: "Giữ ghế đơn giúp em!"

Trần Tư Điềm cũng nói theo: "Hai cái nha!"

Hai người tách ra xếp hàng, sau đó ba người họp lại trên bàn ở cửa ra vào, đưa mắt nhìn đồ ăn trong khay đối phương, trong lòng thầm hiểu rõ cười rộ lên.

Trong khay của hai người xếp đầy thịt kho đỏ rực.

Không phải vì lí do gì khác, chỉ đơn thuần là đứng làm phẫu thuật một buổi sáng, thể lực và trí nhớ cũng tiêu hao một lượng lớn, vì vậy nhu cầu bổ sung năng lượng càng cấp bách.

Không liên quan đến ý chí cá nhân, là vì thân thể gào khóc nói muốn ăn đồ nóng.

Mẫn Nguyện ăn một muỗng canh đậu xanh, gắp xương sườn lên bỏ vào miệng. Trần Tư Điềm bưng bát cơm lên, ăn miếng thịt kho tàu đến không chịu ngẩng đầu lên.

Hai người trước mặt ăn như hổ đói, Thẩm Phi có vẻ phá lệ ăn kỹ nuốt chậm, không chỉ có ăn chậm mà còn ăn rất ít, rất thanh đạm. Đồ ăn trong khay phủ kín màu xanh của rau, chỉ có duy nhất một món có tính protein là cà chua xào trứng mà thôi, mà trứng cũng ít đến đáng thương.

Trần Tư Điềm đem miếng gà cay trong khay của mình qua cho Thẩm Phi, nhiệt tình khuyên ăn: "Ăn thử cái này đi, đầu bếp đứng trước cửa sổ đã đổi người rồi, hương vị không tệ"

Thẩm Phi chỉ lựa dưa leo bên trong lấy ra ăn, một miếng thịt cũng không động vào: "Không được, tôi giảm cân"

"Giảm cái gì, cô xinh đẹp như vậy, chỗ cần béo đã béo, chỗ cần gầy đã gầy, vừa vặn rồi" Trần Tư Điềm khen một phen, lại chọn miếng gà để vào bát cơm của nàng "Cánh gà kho tàu, ăn cái này sẽ không béo đâu"

Thẩm Phi nhìn cánh gà chằm chằm nhíu mày, sao có thể không béo được, da gà đều là mỡ.

Mẫn Nguyệt thấy nàng khó xử, liền thò đũa đem cánh gà gắp đi: "Món ăn không tao nhã này vẫn là để lại cho những thợ cầm dao tay thô ráp chúng mình ăn đi. Thẩm nữ thần thích hợp với cách xử lí theo tiêu chuẩn, những món ăn cao cấp với từng phần nhỏ"

"Không có bò bít tết rồi, người có địa vị cao có thể nhân nhượng người có địa vị thấp mà đổi lấy thịt thăn bò tiêu đen không?" Mẫn Nguyệt đem đồ ăn của mình để lên trước mặt Thẩm Phi.

"Thịt bò thì tàm tạm, lượng mỡ cũng thấp" Thẩm Phi miễn cưỡng gắp một miếng thịt bò, chậm rãi nhai nuốt, đầu ngón tay vẫn luôn hoạt động trên màn hình điện thoại, giống như đang đợi tin nhắn của ai đó.

"Nói chuyện với ai vậy?" Trần Tư Điềm lại gần muốn xem, Thẩm Phi lập tức dựng thẳng điện thoại lên, lấy mặt lưng đối diện với nàng.

Trần Tư Điềm sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Còn thần bí nữa..."

Mẫn Nguyệt và Thẩm Phi ngồi cùng một bên, dư quang liếc mắt nhìn thì thấy dòng trên cùng của cửa sổ trò chuyện, thình lình xuất hiện hai chữ "Hứa Mạch" thật lớn.

Một ngụm cơm nghẹn trong cổ họng, Mẫn Nguyệt đấm ngực giậm chân, giống như bị phản bội, vô cùng đau đớn nói: "Sao chị lại có wechat của sư phụ em!"

"Cô ta cho chị" Đầu ngón tay Thẩm Phi nhẹ nhàng chạm, thành công đem nồi úp lên người đối diện.

Trần Tư Điềm thành thật ăn cơm gặp phải tai họa bất ngờ, vội buông đũa giải thích: "Không phải chị! Chị không có! Đừng có nói mò! Tôi chỉ nói cho cô số điện thoại của Mặc gia, chỉ là cô ép tôi, bằng không cô sẽ không cho tôi wechat"

"Đều biết số điện thoại rồi, không phải muốn thêm wechat sao?" Thái độ Mẫn Nguyệt hung hăn lên, tức giận bất bình. Bạn thuở nhỏ đều đã kết bạn wechat với sư phụ rồi, mà chính mình đến số điện thoại của sư phụ cũng không biết.

Trần Tư Điềm ngay thẳng nói: "Vậy có sao, em ghen tị à? Bây giờ chị cho em số điện thoại của Mặc gia là được"

"Không cần" Mẫn Nguyệt lập tức cự tuyệt, hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Em muốn sư phụ tự mình nói cho em biết"

"Bày đặt ra vẻ" Thẩm Phi không nể mặt mà bình luận.

"Đúng, muốn chủ động tiến công mà ngồi chờ trong nhà thì sẽ không có con thỏ nào chủ động lên trước cửa đâu" Trần Tư Điềm thâm sâu phân tích.

Hai người này, bình thường giận dỗi nhau, hiện tại lập trường lại nhất trí chưa từng có.

Mẫn Nguyệt không muốn tranh luận bọn họ lấy lí lẽ gì để theo đuổi người khác, chỉ yếu ớt nói: "Mọi người không hiểu đâu"

Tự mình hỏi sư phụ cùng với sư phụ chủ động cho, có thể giống nhau sao?

Ví dụ như sư phụ chủ động cho nàng, như vậy nói rõ trong lòng sư phụ, nàng vẫn có một chút địa vị chứ không phải người tình cờ gặp nhau, người không liên quan như vậy.

Trước khi ngày đó đến, nàng phải đợi.