Chương 14: Tên của chị

Sau khi Hứa Mạch bắt đầu bài giảng thì đã vững vàng hấp dẫn ánh mắt của toàn hội trường. PPT của Hứa Mạch làm rất tốt, logic rõ ràng, hình ảnh tỉ mỉ chính xác, tiết tấu giảng giải nắm đúng trọng điểm, độ khó thích hợp, sẽ không tạo cảm giác khô khan khiến người xem chán nản.

Khi giảng đến trọng điểm, cô sẽ cố ý nâng cao ngữ khí một chút, nhấn mạnh nêu lên. Gặp phải nội dung cần giảng sâu hơn mà hình ảnh lại không thể biểu hiện hoàn chỉnh những gì cô muốn biểu đạt thì sẽ mở một trang trắng, dùng chuột vẽ tay.

Bản thảo vẽ tay của cô khá xinh đẹp, đường cong lưu loát, kết cấu rõ ràng, nhánh mạch máu nhiều nhưng không loạn, liên kết tự nhiên cùng động mạch chủ.

Trong hội trường cũng có không ít người giơ điện thoại lên chụp ảnh lưu niệm.

Trần Tư Điềm tuy là không có chụp, nhưng không ngừng hâm mộ nói một câu: "Có người nói lúc Mặc gia còn đi học, mỗi lần thi cuối kỳ thì bản ghi chép của cô ấy đều bị mượn sao chép, vì số lượng ít, một bản khó cầu, thậm chí còn bị đẩy giá rất cao"

Mẫn Nguyệt phấn khởi nghe xong trong lòng liền cảm thán, sư phụ nàng thật sự siêu cấp lợi hại, trên mọi phương diện luôn.

Sau lưng bỗng nhiên truyền ra âm thanh rất nhỏ, Mẫn Nguyệt quay đầu lại nhìn xem, chỉ thấy cửa sau bị người đẩy ra một khe nhỏ hẹp.

Người ngoài cửa tựa lên khe nhìn vào bên trong, nhìn thấy Mẫn Nguyệt lập tức vui vẻ vẫy tay với nàng.

Mẫn Nguyệt giống như bị sét đánh, toàn thân cứng còng.

Một nhà bà lão thật sự đem cờ thưởng đến rồi!

Mẫn Nguyệt vội khom lưng, dọc theo chân tường chuồn ra ngoài, nàng dẫn bọn họ đi xa mới nhỏ giọng nói: "Hiện tại trong đó đang mở tọa đàm, cháu không tiện cho bác vào được"

Bà lão vội vã xua tay: "Tôi biết Chủ nhiệm Hứa đang bận công việc, không dám đi vào làm phiền cô ấy. Chúng tôi ở ngoài hành làng chờ cũng được, sau khi tọa đàm kết thúc chúng tôi lại vào"

Mẫn Nguyệt lập tức từ chối: "Bác vẫn không cần vào đâu, Viện trưởng của tụi cháu cũng ở đây, bị bắt gặp cũng không được tốt lắm"

"Viện trưởng cũng ở đây sao? Vậy thì càng tốt, chúng tôi đem cờ thưởng đưa trước mặt Viện trưởng, như vậy không phải Viện trưởng sẽ xem trọng Chủ nhiệm Hứa hơn sao?" Bà lão rất hài lòng, cảm thấy mình chọn đúng ngày rồi.

Mẫn Nguyệt u sầu đến muốn khẩy tay, làm sao càng nói lại càng không ngăn được thế này.

Trong lòng quýnh lên, cũng cố gắng mượn cớ nào đó thật khéo léo, Mẫn Nguyệt nói thẳng: "Thật sự là bác đừng đi vào, sư phụ của cháu rất mẫn cảm, không thích phô trương trước mặt người khác như vậy. Hay là bác đem cờ thưởng giao cho cháu đi, cháu nhất định sẽ chuyển cho sư phụ thật hoàn hảo, không bị hư gì đâu"

"À..." lão bà suy nghĩ một chút, "Nếu Chủ nhiệm Hứa không thích phô trương vậy chúng tôi cũng không mang thêm phiền phức cho cô ấy, vậy thì nhờ cô rồi"

Mẫn Nguyệt nhận lấy cờ thưởng, tảng đá trong lòng rơi xuống mấy mét, nhưng vẫn không dám hoàn toàn yên tâm: "Bác cũng về trước đi, ở hàng lang oi bức như vậy, lỡ như bị cảm nắng thì không tốt đâu"

"Đúng vậy đó, mẹ, chúng ta về nhà trước đi, hôm nào tìm thời gian thích hợp lại gặp mặt Chủ nhiệm Hứa cám ơn cũng không trễ đâu" Con dâu cũng khuyên nhủ theo.

"Vậy được rồi, hôm nay chúng tôi đi trước. Bác sĩ Mẫn, làm phiền cô đem cờ thưởng đưa cho Chủ nhiệm Hứa, cám ơn cô nha"

"Không có gì, không có gì, bác đi thong thả, hôm nào lại gặp"

Mẫn Nguyệt nhìn người nhà bước vào thang máy, lại nhìn con số biểu hiện ở tầng trệt, cuối cùng biến thành số 1 mới xác nhận là bọn họ thật sự đã rời đi.

Sợ bị bác sĩ khác nhìn thấy rồi lại không giải thích được, nên Mẫn Nguyệt đem cờ thưởng giấu vào trong áo blouse, che kín lại chạy thẳng về Khoa Ngoại L*иg Ngực, khóa trái cửa phòng nghỉ, lấy cờ thưởng ra, bò lên giường, giấu vào trong chăn của mình.

Làm xong một loạt động tác này, Mẫn Nguyệt thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.

Lấy trạng thái thoải mái đi về sảnh báo cáo, nàng vừa khom lưng trở lại trên ghế ngồi thì Thẩm Phi nghiêng mặt nhỏ giọng hỏi nàng: "Em đi đâu thế? Biến mất lâu như vậy, bỏ qua rất nhiều nội dung đặc sắc"

Mẫn Nguyệt vừa định biểu hiện tiếc nuối liền nghe tiếng vỗ tay như sấm vang lên khắp nơi, nàng theo phản xạ có điều kiện cũng vỗ tay theo.

Hứa Mạch trước sau như một, ngữ khí lạnh lùng từ trong âm hưởng truyền ra: "Tọa đàm đến đây là kết thúc, nếu có vấn đề gì thì cuối buổi có thể giao lưu với tôi"

Sảnh báo cáo lập tức ầm ĩ lên, đẩy cái bàn kéo cái ghế, người người chen nhau đi về phía cửa.

Ba người Mẫn Nguyệt an vị bên cạnh cửa sau, nàng lại không vội vã rời đi, đứng dậy nhường đường: "Mọi người đi trước đi, em đợi sư phụ cùng đi"

"Được rồi, chị đi đây, ở trong khoa đang hối chị về" Thẩm Phi lắc lắc điện thoại, nghiêng người đi qua.

Trần Tư Điềm theo ngay phía sau, nhắc nhở nói: "Chờ đã, cô còn chưa thêm wechat của tôi mà!"

Hai người một trước một sau rời khỏi, Mẫn Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hứa Mạch đang giải đáp vấn đề cho người khác liền một lần nữa ngồi xuống, không hề gấp gáp muốn đi tìm nàng.

"Chủ nhiệm Hứa hôm nay thật có mị lực, người có thể nhìn xa trông rộng quả nhiên rất quyến rũ! Chủ nhiệm Hứa nếu như là nam thì tôi đã theo đuổi cô ấy rồi"

Mẫn Nguyệt nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy hai y tá cười nói đi ngang qua.

"Nếu Chủ nhiệm Hứa là nam vậy nhất định là bậc kim cương rồi, một đám con gái đều nhào lên, làm gì còn chỗ đến lượt chúng ta"

"Vậy cũng đúng"

"Nhưng mà cho dù Chủ nhiệm Hứa là nữ thì cũng có mỹ nữ tìm đến, cô xem kìa..."

Hai người giảm thấp âm thanh nói chuyện, Mẫn Nguyệt theo đường nhìn của họ nhìn lại, chỉ thấy nữ bác sĩ tóc dài được cột lên, khoác áo choàng đang đứng trước đài chủ giảng, nhìn từ phía sau liền cảm thấy vô cùng dịu dàng và xinh đẹp.

"Tống Y Sinh của Khoa Ngoại Tổng Hợp, theo đuổi Chủ nhiệm Hứa đã nhiều năm, chỉ cần tọa đàm có Chủ nhiệm Hứa thì cô ấy nhất định sẽ tới nghe. Tôi nghe nói có mấy lần Chủ nhiệm Hứa đi vùng khác giao lưu học thuật, cô ấy cũng đi theo, theo đuổi rất sát sao"

"Với lại Chủ nhiệm Hứa thích nam hay nữ nhỉ? Hình như cô ấy đối với ai theo đuổi mình đều có thái độ lãnh đạm như vậy"

"Vậy thì không biết, tôi đoán cô ấy chỉ thích phòng phẫu thuật, không thích ai hết"

Âm thanh của hai người càng ngày càng xa, người trong sảnh báo cáo rời đi cũng không còn nhiều lắm, Mẫn Nguyệt liền từ hàng cuối cùng đi về phía trước. Đi tới nửa đường, phát hiện Tằng Nuyên cũng lên đài chủ giảng rồi.

"Bác sĩ Tằng có chuyện gì sao?" Hứa Mạch cho rằng anh ta có vấn đề về học thuật muốn thảo luận với mình.

Tằng Nguyên lấy bình giữ ấm trong túi áo blouse ra, nói: "Anh nghe giọng của em có hơi khàn, bình này là trà xanh pha với hạt ươi, giúp thanh nhiệt nhuận cổ họng, em đã nói nửa ngày rồi, uống một ngụm trà đi"

Hứa Mạch cầm chai nước sai trên bàn: "Không cần, tôi có nước rồi"

Tằng Nguyên cúi đầu nhìn bình giữ ấm, nhớ tới cái gì, nói thêm: "À, đây là ly mới. Anh thấy bình thường em uống nước đều dùng ly thủy tinh, cái đó giữ ấm không tốt, anh đi dạo siêu thị thấy cái này làm bằng kim loại, cảm giác rất dễ nhìn, thích hợp với em nên thuận tay mua. Chưa có ai dùng qua đâu, em yên tâm"

Mẫn Nguyệt cách mấy dãy ghế quan sát anh ta, nàng không vui nhăn mặt lại.

Bình tĩnh mà xem xét, Tằng Nguyên cao lớn anh tuấn, nói chuyện lịch sự, 36 tuổi, độ tuổi hào hoa phong nhã, sau khi tiến tu trở về liền thăng lên Phó chủ nhiệm, chờ khi Chủ nhiệm lui xuống vậy thì trong khoa sẽ nâng đỡ anh ta, tiền độ một đường chói lóa.

Rõ ràng tuấn tú lịch sự như vậy, Mẫn Nguyệt lại cảm thấy anh ta chỉ là hồ ly gian xảo, bùm bùm tính toán nhỏ nhặt, ý đồ cướp sư phụ của nàng.

Từ chối anh ta! Sư phụ, mau ra sức từ chối anh ta đi!

Mẫn Nguyệt nắm hai tay thầm nói.

"Cám ơn, nhưng mà không cần" Hứa Mạch nói.

YES! Mẫn Nguyệt hài lòng hoa tay múa chấn, chạy vọt lên trước đài chủ giảng, đang chuẩn bị mở miệng gọi sư phụ, khóe mắt nhìn thấy Tống Y Sinh lấy quyển tập ra, nói: "Chủ nhiệm Hứa, có thể giúp tôi ký tên không?"

Hứa Mạch cầm lấy bút trong tay nàng, mở trang giấy ra, viết xuống tên của mình.

"Cám ơn, thêm một cái nữa" Tống Y Sinh thỏa mãn ôm tập giấu vào lòng.

Đây là trò gì vậy? Fan tìm thần tượng ký tên sao?

Mẫn Nguyệt cảm thấy mê mụi đi lên phía trước, phát hiện đó là bao da A5 của laptop.

"Cô xem nè" Tống Y Sinh kiềm chế không được vui sướиɠ trong lòng, muốn tìm người chia sẻ liền mở tập ra, đưa cho Mẫn Nguyệt xem.

Từng trang giấy giống như từng cánh hoa tuyết, liên miên không dứt, lưu loát phong phú.

Trên mỗi một trang đều khắc hai chữ "Hứa Mạch".

Màu mực, đường nét mạch lạc, giống như những lá sen được vẽ trên khăn lụa của Hứa Mạch, mang theo khí phách của Hứa Mạch.

Mẫn Nguyệt lắc lắc đầu, ủy khuất gọi người đang đứng trên đài: "Sư phụ, em cũng muốn!"

Hứa Mạch ngẩn ra, lẳng lặng nhìn nàng.

Mẫn Nguyệt sờ khắp người, đừng nói là tập, nửa tờ khăn giấy cũng không có đem, dưới tình thế cấp bách, kéo một bên tay áo blouse, giơ lên trước mắt Hứa Mạch: "Sư phụ, em cũng muốn ký tên!"

Hứa Mạch nhìn ống tay áo trắng noãn: "Ký ở đây?"

"Ừm! Ký ở đây!"

Tay trái kéo tay áo, hơi hơi dùng sức kéo thẳng ra, Hứa Mạch cầm bút, chậm rãi viết tên của mình lên ống tay áo blouse của Mẫn Nguyệt.

Mẫn Nguyệt thu tay lại, cúi đầu nhìn xem. Bên hông ống tay áo có hai chữ mà nàng ngưỡng mộ rất nhiều năm, được viết dọc theo vị trí mạch đập.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Dường như có một đóa hoa hồng đang nở rộ trên nhịp tim của nàng.