Chương 11: Y tâm

Trần Tư Điềm nghe vậy khϊếp sợ nhướn mày, quay đầu nhìn nàng giống như đang nhìn người ngoài hành tinh: "Em tới bệnh viện cũng đã hai ba tháng, chuyện này em cũng không biết sao?"

"Em...." Mẫn Nguyệt thật sự không biết, nàng không phải người thích bát quái, hơn nữa thật sự quá bận, cả ngày chạy quanh địa bàn Khoa Ngoại L*иg Ngực, không có thời gian liên hoan với đồng nghiệp cùng khóa nhận chức, thế là tự mình chặt đứt con đường nhỏ thu hoạch tin tức.

Nhưng làm đệ tử của Hứa Mạch, đối với chuyện hoàn toàn không biết tình huống của sư phụ thì có chút không thể nói nổi. Mẫn Nguyệt ngượng ngùng thừa nhận, khiêm tốn gục đầu xuống.

Chủ nhiệm Trịnh cùng hai vị Phó chủ nhiệm khác còn chưa tới, thế là Trần Tư Điềm nhìn trái rồi nhìn phải, thấy mọi người đều bận rộn, không ai chú ý đến bên này liền đóng nắp bút lại, bày ra tư thế muốn thao thao bất tuyệt.

Nàng ngoắc tay gọi Mẫn Nguyệt, tỏ ý đối phương kề sát vào: "Chị nói với em nha, lúc sư phụ của em mới vào bệnh viện, cả viện đều sôi nổi, hoàn cảnh đó còn bạo hơn lúc Magic Girls xuất hiện nữa"

Magic Girls là nhóm nhạc nữ gần đây rất hot, phong cách âm nhạc gợi cảm quyến rũ, động tác vũ đạo cực kì mê người, fan đông đảo, từ thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành đến ông già hoa râm râu mép, không một ai không khuynh đảo vì họ.

Mẫn Nguyệt nhận chức không lâu, có hôm sáng sớm đi làm, phát hiện ở cửa ra vào đông nghẹt, trong viện lại càng chen chúc nhau, số lượng người ở đó còn hơn cả lễ hội mùa xuân. Càng đáng sợ hơn chính là biểu cảm trên mặt mọi người đều rất kích động, gào khóc gọi to còn hơn đánh máu gà. Chuyện này khiến Mẫn Nguyệt hoảng sợ, cho rằng hiện thực Train to Busan xuất hiện rồi.

Sau đó mới biết, ba cô gái của nhóm nhạc kia bị sốt, đến bệnh viện kiểm tra rồi bị fan nhận ra, chụp ảnh up lên weibo, lúc này fan mới kéo đến chen chúc.

Mẫn Nguyệt suy nghĩ một chút, lúc đó người ta tấp nập rầm rộ, thế mà ví dụ nhân khí của sư phụ còn cao hơn nữa, sợ là đất nền của bệnh viện đều bị giẫm sụp.

Trần Tư ĐIềm ước chừng cũng hiểu được mình nói quá khoa trương, xấu hổ làm thanh tiếng nói, dùng ngữ khí giản dị nói: "Năm đó sư phụ của em là ánh trăng sáng của những nam nhân độc thân trong bệnh viện. Khi đó cô ấy theo Chủ nhiệm Trịnh tới cửa phòng khám, các nam bác sĩ độc thân đều tìm đủ lí do để đi xem sư phụ của em, những viên gạch sứ lót trước cửa phòng Khoa Ngoại L*иg Ngực đều bị bài mòn hết rồi"

"Nhưng sư phụ em không để ý tới bọn họ?" Mẫn Nguyệt suy đoán nói.

Trần Tư Điềm nhớ lại, rất thực tế đáp: "Thật ra ban đầu khá tốt, sư phụ em vẫn luôn không phải người nhiệt tình, nhưng vẻ mặt ban đầu chỉ là nhàn nhạt, thậm chí có thể gọi là ôn hòa. Sau đó thì... chắc là bị đám tiểu tử tóc rậm kia làm phiền nên mới trở nên lạnh lùng như vậy"

"Sau đó, chức vụ của sư phụ em càng ngày càng cao, tâm tính của mọi người liền thay đổi, bắt đầu có chút sợ cô ấy" Trần Tư Điềm liếc nhìn nàng một cái, "Em hiểu rõ mà nhỉ? Lãnh đạo mặt lạnh cùng thực tập sinh mặt lạnh, hoàn toàn không có khái niệm gì hết. Cho nên người dám công khai theo đuổi cô ấy liền ít đi, kỳ thực rất nhiều người vẫn chưa từ bỏ ý định"

Trần Tư Điềm điểm danh mấy nòng cốt của các khoa, Mẫn Nguyệt nhịn không được hỏi: "Sao chị biết rõ thế? Việc này đều là riêng tư mà, nghe được ở đâu vậy?"

Trần Tư Điềm vô cùng đắc ý nói: "Tỷ tỷ đây tự mình trải nghiệm đó, được không? Tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, không từ một nguồn tin nào hết"

Thấy Mẫn Nguyệt hoàn nghi nhìn nàng, lại nói thêm: "Chị với sư phụ em là vào cùng một khóa, không tin em đi hỏi Chủ nhiệm Trịnh"

Chuyện này Mẫn Nguyệt thật sự chấn kinh rồi: "Chị cùng khóa với sư phụ em? Nhưng mà sư phụ em đã sớm là Phó a...."

Trần Tư Điềm thay đổi biểu cảm kiêu ngạo vừa rồi, buồn bực che miệng Mẫn Nguyệt, ủ rũ nói: "Vốn dĩ năm nay chị có thể đánh giá lên Phó, còn không phải vì em sao, không đùa được..."

Mẫn Nguyệt vội vã nhớ lại, nàng bị hủy bỏ tư cách dẫn dắt nên không thể thăng quan tiến chức.

Đυ.ng vào chỗ đau của người ta, Mẫn Nguyệt vội xin lỗi: "Trách em trách em, là em không cố gắng, liên lụy chị rồi"

Trần Tư Điềm xua tay, u oán nói: "Ai, cho dù chị đi đánh giá cũng đánh giá không nổi. Nhân tài của bệnh viện nhiều như vậy, người có lai lịch còn không đánh giá được, làm gì tới lượt người trẻ tuổi như chị"

"Nhưng không phải sư phụ em đánh giá được rồi sao?" Mẫn Nguyệt không hiểu được hỏi.

"Tiểu Minh Nguyệt, em vẫn còn quá trẻ, đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì" Trần Tư ĐIềm giải thích nói, "Trong 100 bác sĩ, chỉ có 10 bác sĩ có thể đánh giá lên Phó. Không nói đến yêu cầu cơ bản nhất của công việc này, càng không nói đến cần phải có bao nhiêu bài luận văn với tư cách là tác giả đầu tiên, trong đó phải có mấy bài tạp chí cốt lõi nữa. Em biết có bao nhiêu bác sĩ chủ trị hơn năm mươi tuổi không? Rất nhiều người mãi đến khi về hưu cũng không có được đánh giá lên Phó. Phương diện này liên quan đến rất nhiều quan hệ nhân sự phức tạp, sau này từ từ em sẽ hiểu"

Mẫn Nguyệt như có chút đăm chiêu "Hóa ra sư phụ em lợi hại như vậy"

Trần Tư Điềm gật đầu, có chút hâm mộ nói: "Sư phụ em hoàn toàn dựa vào thực lực, giống như con người của cô ấy, cả bệnh viện không chọn được mấy người"

Hai người đang chen cùng một chỗ lặng lẽ nói, đột nhiên cửa phòng trực ban bị đẩy ra "Trần Tư Điềm"

Thình lình bị điểm danh, Trần Tư Điềm lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi: "Chủ, chủ nhiệm..."

Chủ nhiệm Trịnh buông điện thoại bên tai xuống, tắt điện thoại, đến gần nhìn hai người ngồi cùng nhau, nói: "Vừa lúc có việc nói với mấy đứa. Hứa Mạch mới vừa gọi điện thoại đến, nói sáng nay báo cáo công tác với Viện trưởng, chiều nay phải đến sảnh giảng tọa đàm, có thể rất trễ mới đến đây được. Bệnh nhân giường số 2 ngày mai phẫu thuật, Hứa Mạch mổ chính, cháu là phụ mổ 1, Mẫn Nguyệt là phụ mổ 2, đúng không?"

"Đúng vậy, Chủ nhiệm"

"Thế đi, Hứa Mạch không rảnh, vậy hai đứa tìm người nhà bệnh nhân giường số 2 nói chuyện tiền phẫu đi"

"Vâng, lời dặn bác sĩ của cháu cũng viết gần xong rồi, đợi chút sẽ đi" Trần Tư Điềm trả lời.

"Ừm" Chủ nhiệm Trịnh sắp xếp xong công việc, gọi người chuẩn bị mở họp sáng.

Sau đó, Trần Tư Điềm sắp xếp Mẫn Nguyệt gọi người nhà bệnh nhân đến phòng họp, đối phương chân trước mới vừa bước vào vừa thấy không đúng người, lập tức nói thầm: "Chủ nhiệm Hứa sao lại không ở đây? Không thì chờ Chủ nhiệm Hứa tới rồi lại bàn?"

Trần Tư Điềm rót hai ly nước cho người nhà, để trên bàn, vẻ mặt tươi cười nói: "Chủ nhiệm Hứa hôm nay có việc, tôi nói mọi người thì cũng như vậy thôi mà"

Đưa tay không đánh mặt người tươi cười (*), trong lòng người nhà phù phiếm nói thầm, lại không trực tiếp rời đi, do dự ngồi xuống, lo lắng xác nhận nói: "Ngày mai là Chủ nhiệm Hứa phẫu thuật cho mẹ chúng tôi sao?"

(*) Đưa tay không đánh mặt người tươi cười: là câu tục ngữ, Trần Tư Điềm sau khi nói xin lỗi vì không phải là Hứa Mạch ra nói chuyện, người nhà bệnh nhân không đành lòng, cũng không nói phù phiếm nữa.

"Phải, Chủ nhiệm Hứa mổ chính, tôi và bác sĩ Mẫn này làm phụ mổ" Trần Tư Điềm ngước mắt nhìn Mẫn Nguyệt ngơ ngác đứng đó, tỏ ý nàng ngồi vào bên cạnh mình.

"Là Chủ nhiệm Hứa làm là được, tôi đây yên tâm rồi" vẻ mặt người nhà lúc này mới thả lỏng, bưng ly giấy lên uống một ngụm nước.

Trần Tư Điềm tiếp tục cười, sửa đúng nói: "Không phải một mình Chủ nhiệm Hứa làm mà là một ekip. Ngoại trừ Chủ nhiệm Hứa cùng hai trợ thủ chúng tôi, còn có tổ gây mê, tổ tuần hoàn, tổ siêu âm qua thực quản, y tá lưu động, phương diện này không thể thiếu bất kì ai. Tôi biết mọi người là vì danh tiếng của Chủ nhiệm Hứa mà đến đây, nhưng người ở bệnh viện chúng tôi chữa bệnh và chăm sóc mỗi người đều là tốt nghiệp loại giỏi Đại học danh giá, lại cọ xát lâm sàng rất nhiều năm, không thua kém cái gì hết. Trên bàn phẫu thuật không phải chỉ có Chủ nhiệm Hứa là có thể làm được, mỗi người trong Khoa Ngoại L*иg Ngực đều có thể làm tốt cuộc phẫu thuật này"

Trong lúc đào tạo nghiên cứu sinh, Mẫn Nguyệt biết được từ chỗ lão sư dẫn dắt, nói chuyện tiền phẫu nhất định phải nói với người nhà bệnh nhân tác dụng của tinh thần đoàn đội trong khoa trị liệu, không thể tôn sùng chủ nghĩa anh hùng cá nhân, cũng không thể để người bệnh và người nhà có hiểu lầm này.

Người nhà vừa vào cửa đã muốn tìm sư phụ, sư phụ không đến thậm chí còn không bắt đầu nói chuyện tiền phẫu, việc này tất nhiên là không đúng, nhưng Mẫn Nguyệt không biết nên ứng xử với cục diện này như thế nào, chỉ có thể đứng ngơ ngác ra dó. Hiện tại nghe Trần Tư Điềm nói như thế, nàng đã có chút hiểu được.

Bình thường thấy đối phương đi trêu chọc y tá, ngoài miệng nói chuyện vô căn cứ là chính, không ngờ khi nghiêm túc vẫn thật sự nghiêm túc như vậy.

Ấn tượng của Mẫn Nguyệt với Trần Tư Điềm có chút thay đổi, lại nghe đối phường nói: "Đương nhiên nếu như mẹ của anh tương đối fashion, mùa hè thích đi biển mặc bikini gì đó, vậy thì nhiệt liệt đề cử anh tìm Chủ nhiệm Hứa làm phẫu thuật. Chủ nhiệm Hứa là người khâu chỉ đẹp nhất khoa, không ai so được, đảm bảo vết mổ của bác gái sẽ rất nhỏ, không thấy được đâu. Nếu anh muốn yên cầu cao hơn, Chủ nhiệm Hứa thậm chí có thể thêu hoa hồng trên vết mổ. Hoa hồng đó, thích không?"

Lời vừa nói ra, phòng họp lâm vào trầm mặc.

Mẫn Nguyệt xấu hổ cười nói: "Ngại quá, bác sĩ Trần hôm nay chưa uống thuốc"

Người nhà nghe vậy cười rộ lên, nói đùa theo: "Bác sĩ Trần thật hài hước, không giống với Chủ nhiệm Hứa, Chủ nhiệm Hứa nghiêm túc nên thoạt nhìn càng tin cậy hơn. Bác sĩ Trần cô phải ít cười một chút, rất nhanh cũng có thể lên làm Chủ nhiệm rồi"

Bầu không khí phòng họp linh hoạt hơn, vẻ mặt người nhà rõ ràng càng nhẹ nhõm, nét nghi ngờ vừa vào cửa cũng không thấy nữa.

Mẫn Nguyệt có chút không hiểu lắm, không biết Trần Tư Điềm là không phân biệt được trường hợp hay là vì muốn người nhà bỏ đi cảnh giác mà cố tình nói đùa.

"Bác sĩ đang cười nói rõ tình huống không nghiêm trọng, vậy thì người nhà cũng hài lòng, mọi người vui vẻ" Trần Tư Điềm đổi đề tài, "Bệnh thấp tim, nếu như bệnh tình nhẹ thì hạn chế hoạt động thể lực, trị liệu trong khoa là được. Nhưng tình huống của mẹ anh tương đối nghiêm trọng, trước đó chúng tôi cũng nói qua nhiều lần, xuất hiện biến chứng, chức năng gan thận cũng đã bị ảnh hưởng, đã nguy hiểm đến tính mạng, phẫu thuật là không thể không làm"

"Đúng, bác sĩ ở bệnh viện trước nói nhất định phải phẫu thuật nên chúng tôi mới chuyển viện tới đây"

"Phương án phẫu thuật chúng tôi cũng thảo luận qua nhiều lần, suy xét đến tuổi tác của mẹ anh, bệnh tình cũng tương đối nặng, van tim đã không thích hợp tiến hành nong mạch vành, cho nên cuối cùng xác định phương án chính là thay van tim"

Nói đến đây, toàn bộ nét cười trên mặt Trần Tư Điềm đều thu lại, trở nên vô cùng nghiêm túc: "Nguy cơ của phẫu thuật thay van 2 lá là tương đối thấp, nhưng điều trị chống đông máu là cần thiết trong suốt thời gian dùng thuốc, nếu liều quá thấp sẽ xuất hiện máu đông, dễ dẫn đến xuất huyết"

Nghe xong lời này, vẻ mặt người nhà cũng trầm trọng theo.

"Cho nên đừng cảm thấy phẫu thuật thành công bệnh nhân sẽ khỏi hẳn, không phải như thế. Sau khi xuất viện, người nhà nhất định phải cẩn thận che chở, uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ. Sau khi phẫu thuật chất lượng sinh hoạt của bệnh nhân có thể sẽ giảm xuống, người nhà cần phải quan tâm bệnh nhân nhiều hơn, cố gắng đảm bảo bệnh nhân vui vẻ"

Đều nói nghề bác sĩ này không chỉ có phải trị bệnh mà còn phải có y tâm. Xem người bệnh như người nhà, quan tâm bệnh nhân, trong lúc bác sĩ và bệnh nhân giao lưu sẽ sản sinh tình cảm, bệnh nhân và người nhà sẽ càng tin tưởng vào bác sĩ hơn, đẩy mạnh phương án trị liệu tốt nhất.

Mẫn Nguyệt nghe qua rất nhiều lần, nhưng vẫn luôn dừng lại trên giấy, lần này thấy Trần Tư Điềm dặn dò người nhà phải quan tâm tâm tình của bệnh nhân nhiều hơn, nàng mới cảm nhận được.

Không biết tình nết sư phụ lạnh lùng như vậy sẽ có y tâm thế nào nhỉ? Mẫn Nguyệt cực kì ngạc nhiên.

-----------

Tác giả có lời muốn nói: Bỗng nhiên phát hiện mấy chương trước viết sai tên của Điềm tỷ rồi... thật xấu hổ...

Điềm tỷ tên là Trần Tư Điềm. Tôn Tư Di là ai? Tôi không biết cô ta...

Tác giả ngốc: Nhưng mà Điềm tỷ, mọi người hình như đều không phát hiện tên của chị bị sai.

Trần Tư Điềm: Tôi hết cách rồi, tôi cũng rất tuyệt vọng.