Chương 9

Editor: Sakura Trang

“Huỳnh Tâm, Huỳnh Tâm, buông lỏng một ít, buông lỏng một ít, không nên dùng lực!” Tiểu Mạc ở bên cạnh an ủi Lạc Huỳnh Tâm, dược mới vừa đút có thể để cho Lạc Huỳnh Tâm gia tăng một ít thể lực, dẫu sao hình trình xe ngựa dài đến nửa tháng, hao phí phần lớn thể lực của Lạc Huỳnh Tâm, sản khẩu vẫn chưa hoàn toàn mở ra, chỉ có thể để cho y trước nhịn một chút.

“Dương quản gia, Lưu sản công tới!” Bên ngoài thanh âm của tiểu Cẩn truyền tới, Dương Đồng Âm đại mừng, vội vàng ra cửa đón Lưu sản công vào.

“Lưu sản công, mau mau, thiếu gia nhà ta muốn sinh, người nhanh xem một chút!” Đón Lưu sản công dẫn tới trước mặt Lạc Huỳnh Tâm.

Lưu sản công khoát khoát tay, ý không cần khách khí, ngay sau đó liền đứng bên cạnh Dương Đồng Âm để cho người chuẩn bị chậu nước rửa tay sau đó đến bên cạnh Lạc Huỳnh Tâm. Này Dương Đồng Âm đã cho những người không liên quan ra ngoài, bên trong nhà chỉ có ông, tiểu Mạc cùng Lưu sản công.

Nhìn một chút sắc mặt của Lạc Huỳnh Tâm trên giường, sau vén chăn lên, sờ một cái bụng lớn của Lạc Huỳnh Tâm, cứng rắn giống như đá, hài tử ở trong bụng hoạt động rất mạnh, toàn bộ tử ©υиɠ co rúc lại cũng rất có lực đạo, theo sau nhìn một chút sản khẩu, đã sắp mở xong hết rồi.

“Đã vỡ ối, thế này là được rồi, nhưng mà ta xem một chút, tình huống không phải rất tốt, hài tử trong bụng của công tử còn chưa nhạp bồn, theo lý thuyết vào lúc này, sao lại chưa nhập bồn chứ?”

Nghe lời của Lưu sản công, trong lòng tiểu Mạc cùng Dương Đồng Âm đều lộp bộp một tiếng, liếc nhìn nhau.

“Đoạn thời gian sắp sinh sản này, công tử có thường xuyên đi lại vài vòng, để giúp sinh sản thuận lợi không?” Thấy hai người không đáp lời, Lưu sản công tiếp tục hỏi.

Tiểu Mạc lắc đầu một cái: “Đừng nói đi lại, động cũng không cách nào động, chúng ta là đi vội nửa tháng xe ngựa gấp rút trở về,

Huỳnh Tâm một mực ngồi hoặc là nằm ở trong xe ngựa.”

“Cái gì! Loại thời điểm này vẫn còn ở trong xe ngựa lắc lư! Đứa nhỏ này chính là xuống cũng phải bị lắc cho chui lên a! Thật là càn quấy!” Lưu sản công thở dài than thở. Xoay người lại sờ một cái thai bụng của Lạc Huỳnh Tâm.

“Ách... A ——!” Lạc Huỳnh Tâm cuối cùng không nhịn được lên tiếng rêи ɾỉ, toàn bộ bên trong bụng, hài tử giống như là muốn lật ngược chui cả người xuống, nhưng mà tựa như lại có điểm không tìm được cửa ra, khuấy động toàn bộ bụng cũng trụy đau không dứt.

“Công tử, công tử, ngươi nghe được ta nói sao?” Lưu sản công ở bên người gọi Lạc Huỳnh Tâm, Lạc Huỳnh Tâm thở gấp mấy hơi, gật đầu một cái.

“Công tử, hài tử không nhập bồn, bây giờ cần người đổi một tư thế, để hài tử có thể mau nhập bồn a, nếu không nước ối của người đã vỡ, hài tử lâu dài không ra được sẽ bị chết ngộp!”

Lạc Huỳnh Tâm gật đầu một cái, thật ra thì y có thể cảm giác được, hài tử một mực ở trong bụng dày vò, nhưng chậm chạp không thể xuống chút nữa. Y hơi hơi có chút bận tâm, nghe lời của Lưu sản công, thầm nghĩ quả nhiên như vậy. Y mở to hai mắt, hít một hơi thật sâu, nghĩ muốn ngồi dậy.

Lưu sản công thấy vậy, từ từ Lạc Huỳnh Tâm dậy, nhìn một cái tiểu Mạc cùng Dương Đồng Âm bên cạnh: “Dương quản gia, kêu thêm người nữa tới đi, cùng nhau đỡ công tử, để cho y quỳ xuống giường, như vậy liền giúp hài tử nhanh nhập bồn, ta thấy thời gian không thể kéo dài thêm nữa, lại không nhập bồn sinh hài tử ra, người lớn hài tử cũng sợ rằng...” Câu nói kế tiếp hắn không nói gì, nhưng mà nghĩ cũng biết việc có bao nhiêu khẩn cấp.

Dương Đồng Âm gật đầu một cái, nhanh đi ngoài cửa kêu tiểu Cẩn một mực ở ngoài cửa đi vào. Tiểu Cẩn cùng Lạc Huỳnh Tâm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng là một người có thể nói thân cận.

Tiểu Cẩn đi vào sau cùng tiểu Mạc cùng nhau đỡ Lạc Huỳnh Tâm, để cho y chỉ cảm thấy giường. Vào lúc này Lạc Huỳnh Tâm chỉ cảm thấy hai chân mình phát run, quỳ xuống sau, bụng quả nhiên thẳng tắp rũ xuống, hài tử trong bụng giống như một hòn đá cứng đốt nóng vậy, Lạc Huỳnh Tâm cắn chặc hàm răng, dùng sức thở hào hển, để góp đủ càng nhiều sức lực hơn.

Ngay sau đó cung lui tới, Lạc Huỳnh Tâm nín đầy đủ một hơi, dùng sức đẩy xuống, cung lui mang tới đau đớn, đã bắt đầu không ngừng nghỉ của hành hạ y, khiến cho toàn thân y đều không tự chủ được phát run, theo dùng sức, hài tử từng chút từng chút đi xuống, chống đỡ đến hạ thể đã không biết đau đớn đến mức nào, cái loại thống khổ như xé đó, Lạc Huỳnh Tâm cảm thấy mình phải bị xé thành hai nửa vậy!

Lưu sản công ở ở Lạc Huỳnh Tâm đi xuống dùng sức đồng thời, giúp y từng chút từng chút thuận thai, hy vọng từ một chút ngoại lực, giúp đỡ hài tử nhanh lên một chút đi xuống, người lớn bớt chịu tội một chút.

“Ngô... Ách —— hắc... Hắc...” Mồ hôi trên trán trên người chảy xuống Lạc Huỳnh Tâm từng giọt từng giọt, y ngửa cổ về sau, nhắm chặc hai mắt, không tiếng động dùng sức, gân xanh trên trán nổi lên, hài tử của y đang trong thân thể của y, cố gắng muốn đi ra, bất luận trải qua cái gì, y nhất định phải sinh hài tử ra!”

Một trận cung lui kết thúc, Lạc Huỳnh Tâm dùng sức thở mạnh, giống như là mới vừa trải qua đại hình vậy, trên người mềm nhũn, để cho thẳng tắp muốn rũ xuống. Hai người tiểu Mạc cùng tiểu Cẩn dùng sức đỡ Lạc Huỳnh Tâm. Tiểu Mạc dùng trán mình cọ một cái trán Lạc Huỳnh Tâm, hắn cũng là một thân mồ hôi, mồ hôi hai người đan vào một chỗ, hợp lại cố gắng vì hài tử sắp ra đời của bọn họ.

Một lần nữa cung lui qua sau, Lạc Huỳnh Tâm đã hoàn toàn lực bất tòng tâm, y thống khổ lắc đầu một cái, không ngừng thở dốc, nghiêng đầu nói với tiểu Mạc: “Tiểu Mạc, như vậy không được... Hài tử... Hoàn toàn không xuống được, ngươi đi lấy thuốc trong tờ thứ nhất cho ta uống!”

Tiểu Mạc gật đầu một cái, Dương Đồng Âm nghe vậy, từ trên bàn bưng qua một chén thuốc, từng chút từng chút đút Lạc Huỳnh Tâm uống vào. Lại dặn dò hạ nhân đi lấy nhân sâm đến, để cho Lạc Huỳnh Tâm ngậm vào trong miệng.

Một loạt chuyện làm xong, rất nhanh, lần kế cung lui liền lại tới, dược liệu dần dần tác dụng, cung lui càng có lực, Lạc Huỳnh Tâm gần như mệt lả dùng lực đi xuống, giờ phút này y đã không còn chút cảm giác nào, đau đớn không ngừng nghỉ, chỉ có chết lặng sức lực đi xuống, đau đớn kịch liệt, hành hạ đến y không ngừng thấp rêи ɾỉ.

Giờ phút này Lưu sản công đã bất chấp Lạc Huỳnh Tâm đau đớn hay không, hài tử lại không nhập bồn, người lớn sắp đối mặt nguy hiểm, vì vậy dùng sức vuốt bụng giúp y thuận thai.

“Ách... Ngô...” Sắc mặt Lạc Huỳnh Tâm trẳng bệch, chỉ cảm thấy hài tử giống như kéo lấy cung thể vậy, cùng nhau nhéo đi xuống, haig tử dần dần trụy vào bụng dưới, bụng đã trở thành hình dáng giọt nước rất rõ ràng, bụng dưới phồng lên cảm giác hết sức rõ ràng, trụy đến bụng dưới của y giống như là muốn vỡ vậy. Lạc Huỳnh Tâm nghiêng đầu, trong ánh mắt chứa đầy thống khổ!

“A... Ách...” Kiên trì như vậy không biết bao lâu, theo Lạc Huỳnh Tâm không nhịn được khẽ hô một tiếng, bụng dưới chớp mắt truyền tới một trận đau đớn như xé vậy, để cho y siết chặt lấy tay của tiểu Mạc cùng tiểu Cẩn, chống đỡ mở hai chân có “tí tách tí tách” hỗn hợp nước ối cùng máu chảy xuống. Nhưng mà hài tử, rốt cục thì cũng nhập bồn rồi.