Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tâm Sinh

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Sakura Trang

Tiểu Mạc ở bên cạnh khẩn trương nhìn Lạc Huỳnh Tâm, thấy y chớp mắt biểu tình thống khổ, đổ mồ hôi rất nhanh làm ướt tóc mai! Bụng thậm chí có thể lấy mắt thường nhìn được lồi lên! Hắn vội vàng đặt tay lên trên bụng của Lạc Huỳnh Tâm, nhẹ nhàng an ủi bụng không ngừng xao động, mong đợi thai nhi nhanh chóng an tĩnh lại!

Đau đớn kéo dài một hồi cuối cùng cũng chậm lại, đồ lót của Lạc Huỳnh Tâm đã ướt đẫm, may mắn cuối cùng có thể bước hai chân hư mềm đi về phía dịch trạm. Tiểu Mạc cùng Tôn Thắng một trái một phải đỡ Lạc Huỳnh Tâm, nhưng vóc người tiểu Mạc thấp bé gầy yếu không thể cho cho Lạc Huỳnh Tâm quá nhiều mượn lực, Lạc Huỳnh Tâm không thể làm gì khác hơn là một tay được Tôn Thắng đỡ, một tay nâng bụng nặng nề chậm rãi đi về phía trước!

Đợi toàn bộ đều an ổn ở bên trong dịch trạm, Lạc Huỳnh Tâm đã hoàn toàn lực bất tòng tâm. Mới vừa rồi một chút trụy đau kia để cho toàn bộ xương chậu của y đau đớn, giống như là muốn rách ra vậy, chống đỡ hai chân không khép lại được, ngồi ở trên giường chỉ có thể dang haai chân, ưỡn eo, hơi ngửa về phía sau, một tay vuốt ve bụng, một tay đỡ sau người, thở hào hển cuối cùng từ từ chậm lại!

Thai nhi trong bụng còn đang chậm chạp ngọa nguậy, nhưng cuối cùng cũng không đau giống như lần thứ nhất mới vừa rồi, vào lúc này còn sót lại mơ hồ trụy đau, cuối cùng có thể nhịn được!

Tiểu Mạc áo não thân cao của mình, nhưng mà cũng không có biện pháp chỉ đành phải chạy lên chạy xuống chuẩn bị chỗ đỗ xe ngựa, bây giờ đã gần đến nửa đêm, dựa theo tính cách của Huỳnh Tâm nhất định sáng mai liền muốn rời giường tiếp tục đi đường, vội vàng dặn dò nhị bưng tới nước nóng!

Cẩn thận giúp Lạc Huỳnh Tâm cởϊ áσ khoác. Đồ lót bó sát người hoàn toàn buộc vòng quanh thân hình người trước mắt! Lạc Huỳnh Tâm cũng không có bởi vì mang thai mà giống như dựng phu khác mập ra, mang thai một mực không quá thoải mái càng làm cho y chút, thân hình thon dài càng làm nổi bật bụng thêm tròn to.

Tiểu Mạc từ từ cởi đồ lót đã hoàn toàn ướt đẫm ra, khá tốt lần này đi ra mang theo đầy đủ y phục.

Bụng của Lạc Huỳnh Tâm hình dáng mượt mà, giờ phút này nằm ở trên giường, giống như một chiếc nồi nhỏ ụp lên trên bụng, tiểu Mạc sờ một cái, coi như mềm mại, chẳng qua là hơi có một ít động đậy, hiện ra sức sống của bào thai trong bụng!

Lạc Huỳnh Tâm nhắm mắt lại, cảm thụ tiểu Mạc cầm khăn ướt nhẹ nhàng giúp y lau người. Hắn muốn cho tiểu Mạc dừng lại, chạy một ngày đường, hắn hẳn cũng vô cùng mệt mỏi. Nhưng khăn lông ấm cuối cùng hóa giải đau nhức trên người, y có một ít thoải mái.

Bụng vẫn đang co rúc từng trận, ngày càng cứng rắn. Lạc Huỳnh Tâm ước lượng canh giờ, mới vừa rồi một chút kia hiển nhiên là điềm báo sắp sinh, nếu như trận đau kéo dài hơn, thời gian cách nhau rút ngắn, như vậy thật sự sắp đến lúc hài tử ra đời!

Vẫn đang tính thời gian, trong bụng đột nhiên lại là một trận co rút, Lạc Huỳnh Tâm ngay lập tức kéo căng thân thể, không tự chủ ưỡn eo lên, bụng lớn lại tựa như lớn thêm một vòng, dẫn đến Lạc Huỳnh Tâm rêи ɾỉ thành tiếng! Mới vừa rồi mặc dù Lạc Huỳnh Tâm cũng không hoàn toàn thanh tĩnh lại, nhưng mà cuối cùng không phát ra thanh âm, chẳng qua là ẩn nhẫn lẳng lặng nằm ở trên giường mặc do tiểu Mạc giúp y lau rửa thân thể, đột nhiên kêu rên dọa tiểu Mạc giật mình, vộ vàng đứng lên, đưa tay đặt vào trên bụng Lạc Huỳnh Tâm.

“Huỳnh Tâm, Huỳnh Tâm, làm sao rồi, có phải muốn sinh hay không?” Tiểu Mạc khẩn trương hỏi, thanh âm không tự chủ có chút run run, hắn có điểm sợ, nhưng mà chỉ có thể mạnh giả vờ trấn định, không nghĩ muốn Lạc Huỳnh Tâm ở trận đau kẻ hở còn muốn trấn an hắn!

“A... Hô... Hô...” Trả lời tiểu Mạc trừ tiếng thở dốc dồn dập của Lạc Huỳnh Tâm không có những thứ khác! Tiểu Mạc không thể giúp Lạc Huỳnh Tâm giảm bớt đau đớn, gấp ở bên cạnh vòng quanh, nghĩ phải giúp Huỳnh Tâm đè xoa bụng giống như bình thường, nhưng mà bụng cứng rắn giống như tảng đá vậy để cho hắn không dám cử động, chỉ có thể chờ trận đau tự nhiên qua đi!

Trận đau ngắn ngủi qua sau, Lạc Huỳnh Tâm chán nản hạ thân thể, bụng to lớn lại khôi phục chút trụy đau lúc trước, cũng lần nữa từ cứng rắn khôi phục mềm mại. Thân thể mới vừa lau khô lại phủ một lớp mồ hôi mỏng, toàn bộ búi tóc đã hoàn toàn đều ướt đẫm!

Hơi thở dốc qua đi, Lạc Huỳnh Tâm mở mắt ra, nâng lên tay sờ một cái phía trên bụng, lại sờ một cái dưới bụng, bụng mới vừa trải qua hai lần trận đau mãnh liệt, rõ ràng có chút dời xuống, bây giờ y gần như chỉ có đầu ngón tay mới có thể khó khăn lắm mò tới dưới bụng. Hiển nhiên, vị trí hài tử đang dần dời xuống, chân chính sinh trình chỉ sợ cũng muốn bắt đầu!

“Tiểu Mạc, sinh sản sợ rằng rất nhanh liền muốn bắt đầu, chẳng qua, người bình thường nhanh thì cũng cần một ngày một đêm, chậm thì... Ách... Ngô...” Lạc Huỳnh Tâm dừng một chút nhíu chặt long mày, bụng lại là một trận co rút, để cho y cảm thấy thật giống như cung thể đang chậm rãi đẩy thai nhi ra, nghĩ phải đem cung thể đẩy ra khỏi hạ thể vậy. Chầm chậm sau mới lại tiếp tục nói “Chậm thì hai ba ngày đều có! Cho nên không cần lo lắng, bây giờ cũng đã nửa đêm, ngươi cũng mau ngủ đi, sáng mai chúng ta sớm một chút đi đường, sớm chạy tới trong nhà, hẳn là kịp!”

Tiểu Mạc nghe vậy gật đầu một cái, hắn từ trước đến giờ tín nhiệm lời của Lạc Huỳnh Tâm, một mực nghe sự chuẩn bị của y, bởi vì hắn biết, mỗi lần Huỳnh Tâm chuẩn bị đều là lựa chọn tốt nhất. Vì vậy không nói thêm gì nữa, nhanh chóng giúp y dọn dẹp sạch sẽ, mang chậu nước ra bên ngoài, cẩn thận đổi bộ đồ lót cho Lạc Huỳnh Tâm, trợ giúp y nằm xong, bả thân cởi ngoại sam xuống, trực tiếp ngủ, cái gì tắm rửa mặt, thời kỳ phi thường, không thể làm gì khác hơn là nhịn một chút!

Buổi sáng trời còn chưa sáng hẳn, tiểu Mạc liền bị Lạc Huỳnh Tâm gọi dậy, mặt đầy vẻ chưa ngủ đủ, để cho tiểu Mạc nhìn qua có chút tiều tụy, nhưng mà tóm lại là trẻ tuổi, đơn giản rửa mặt một chút liền thần thanh khí sảng!

Lạc Huỳnh Tâm gần như là một đêm không ngủ, bụng lúc cứng rắn lúc thả lỏng, trong bụng lúc nào cũng đau nhức, khuấy Lạc Huỳnh Tâm trận trận đổ mồ hôi, lại sợ làm phiền đến người bên cạnh nghỉ ngơi chỉ đành phải cố nén, động đều gần như không dám động, trằn trọc trở mình một đêm, cuối cùng trông đến trời sáng.

May mắn hai lần đau trong đêm không lợi hại, lấy năng lực nhẫn nại của y, cuối cùng không phát ra rêи ɾỉ.

Nhìn tiểu Mạc xuống giường, Lạc Huỳnh Tâm cũng muốn đi theo cùng nhau đứng lên, thử hai lần cũng không thể chống lên thân thể mình, không khỏi chán nản lại nằm xuống!

“Huỳnh Tâm không nên động, chờ ta!” Tiểu Mạc dừng lại y phục mặc một nửa, trấn an một chút Lạc Huỳnh Tâm, nhanh chóng cầm ngoại sam mặc nhanh, Đuổi kéo căng mặc xong, lộn lại đỡ Lạc Huỳnh Tâm chậm rãi ngồi dậy. Sợ lại xảy ra chuyện giống lúc tối ngày hôm qua xuống ngựa, động tác nhẹ không thể nhẹ hơn, dừng một chút, mới lại tiếp tục đỡ Lạc Huỳnh Tâm từ từ đứng lên.

Lại lần nữa đứng lên sau Lạc Huỳnh Tâm nâng bụng to lớn, luôn cảm giác bụng lại trậm thêm xuống, treo ở trên eo, có một loại cảm giác nếu như không nâng, thì sẽ rơi xuống vậy! Ngang hông bị bụng nặng nề trĩu xuống đau nhức, nằm nghiêng cả đêm để cho nửa người mình đều có chút tê dại, thật có một loại cảm giác nằm cũng không phải ngồi cũng không xong đứng càng không được! Không khỏi cười khổ một tiếng!

“Cảm giác thế nào? Có đau?” Tiểu Mạc đưa tay nhẹ khẽ đặt ở trên bụng của Lạc Huỳnh Tâm, bụng rất mềm mại, cũng không động quá mạnh, hiển nhiên hài tử vẫn chưa có tỉnh lại.

Lạc Huỳnh Tâm lắc đầu một cái, để cho tiểu Mạc giúp mình mặc xong ngoại sam. Để cho hắn đi gọi hai phụ tử Tôn Thắng, mình thừa dịp thời gian bắt mạch cho mình, lần nữa sờ bụng một cái. Thở thánh thai rất mạnh, thật sự là muốn đến lúc đó, y hơi có một ít lo lắng, Nhưng mà tổng cảm thấy cũng có thể chống được đến nhà phụ thân.
« Chương TrướcChương Tiếp »