Editor: Sakura Trang
Sản trình còn không có chính thức mở ra, Lạc Huỳnh Tâm lại để cho tiểu Mạc và tiểu Cẩn vịn mình trong sân đi đi lại lại mấy vòng, hy vọng có thể nhanh hơn tốc độ đi xuống của hài tử. Tiểu Mạc cẩn thận từng li từng tí vịn Lạc Huỳnh Tâm, nhìn Lạc Huỳnh Tâm một tay chống đỡ eo, một tay vịn bụng, chậm rãi chuyển hai chân từng bước một đi lại.
Có đôi khi đi không được vài bước, Lạc Huỳnh Tâm sẽ cảm giác thân thể hài tử cố gắng đi xuống bên dưới, bụng của mình sẽ theo sát căng lên, ngay tiếp theo cảm giác phần bụng rơi xuống sẽ càng rõ ràng, y nhíu mày, dừng lại bước chân, cố gắng điều cả hô hấp của mình. Lúc cung lui phát động, bụng đau dử dội, phần bụng cứng rắn giống như tảng đá, chỉ có thể hơi hơi khom người xuống mở chân ra, giống như tư thế trung bình tấn, thân trên nghiêng, hai tay chống đến trên đầu gối. Lúc này tiểu Mạc nhìn thấy mồ hôi to như hạt đậu chạy dọc theo trán Lạc Huỳnh Tâm.
“A… ~ vù vù ~” Lạc Huỳnh Tâm miệng lớn dùng sức hút vài hơi khí, cùng đợi cái này một lớp cung lui qua, đau đớn hao phí rất nhiều thể lực của y, tiểu Mạc lại để cho tiểu Cẩn chuyển cái ghế qua, muốn cho y ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Lạc Huỳnh Tâm lắc đầu, cắn chặt răng mới thốt ra một câu: “Không cần, ta, ách... Không ngồi được.” Hắn khó chịu nhắm mắt lại, chờ giây lát mới vượt qua đợt sóng này. Lại điều chỉnh thoáng một phát hô hấp, mượn sức tiểu Mạc đứng thẳng người, cảm giác toàn thân mình thân đều đang run rẩy. Vị trí hài tử đầu tiên đã tương đối rơi xuống, cảm giác toàn bộ hạ thể bị hài tử lấp đầy để cho Lạc Huỳnh Tâm rất khó chịu, loại cảm giác nghẹn ứ này, nơi nào còn ngồi xuống được.
Tiểu Mạc sờ lên phần bụng Lạc Huỳnh Tâm, cách lớp một lớp cảm thụ được hai cái hài tử ở trong bụng y kịch liệt nhúc nhích, cung thể cũng đang từ từ xuống phía dưới đè xuống hài tử muốn đẩy hài tử ra khỏi mẫu thể, bụng trĩu xuống dưới lợi hại, dưới bụng bị chống đỡ phải vô cùng căng đầy, nhưng mà lần này Huỳnh Tâm mang chính là song thai, dưới bụng bị cái thứ nhất hài tử khởi động đến đồng thời, thứ hai hài tử như trước ở trong cung thể, cho nên cũng không có giống như thời điểm mang thai một hài tử muốn sinh sản rơi xuống thành một cái hình giọt nước, ngược lại cao thấp đều vô cùng căng tròn, khi thì có thể thấy hai cái hài tử ở trong bụng đá đánh, khiến cho bụng Lạc Huỳnh Tâm thỉnh thoảng lồi ra một ít, có thể nghĩ giờ phút này Lạc Huỳnh Tâm chịu đựng lăng trì như thế nào.
Hắn nghĩ đến lúc mình sinh Nhị bảo, tuy rằng hắn là lần đầu, nhưng mà vóc dáng Nhị bảo tưowng đối nhỏ, từ nửa đêm trước bắt đầu, mãi cho đến Nhị bảo sinh ra, một đêm liền kết thúc. Hắn phát hiện Huỳnh Tâm hai lần mang thai, từ mới bắt đầu đến sinh con, giống như lúc nào cũng so với hắn chịu đựng thống khổ muốn nhiều hơn gấp bội, lại để cho lòng hắn thương yêu không dứt.
Thừa dịp Huỳnh Tâm chưa bước đi, hắn nhu hòa giúp y xoa bóp phần bụng căng cứng, hắn biết rõ cái này kỳ thật không có tác dụng thực tế quá lớn gì, lại luôn cảm giác mình có lẽ nên làm cái gì đó để giảm cảm giác bối rối trong mình.
Lạc Huỳnh Tâm bắt lấy tay đang hoạt động trên bụng mình của tiểu Mạc, lắc đầu với hắn, ý là không cần xoa, rồi lại dùng đầu đυ.ng đυ.ng đầu tiểu Mạc, nói cho hắn biết không cần lo lắng.
Thẳng đến Lạc Huỳnh Tâm rốt cuộc mệt mỏi không được, mới nói ra muốn kết thúc đi đường, sau đó tiểu Mạc thừa dịp lúc này khoảng cách thời gian dài, giúp đỡ Lạc Huỳnh Tâm tắm rửa một cái, nước tắm ấm áp giảm bớt đau đớn và căng trướng do phần bụng trĩu xuống, y nhẹ thở ra một hơi, sờ lên bụng của mình. Lúc này bụng vừa mềm mềm nhũn ra, sóng tiếp theo không biết muốn tới khi nào, đang nghĩ ngợi, phần bụng liền lại bắt đầu co rút lại, mà bắt đầu… Cứng rắn. Lạc Huỳnh Tâm nắm chặt thành thùng tắm, cố gắng kháng cự mình không muốn dùng sức, dồn dập hít vào. Tiểu Mạc dừng lại lại động tác trong tay, biết rõ Lạc Huỳnh Tâm lại bắt đầu đau, hắn dùng khăn vải giúp đỡ Lạc Huỳnh Tâm lau mồ hôi liên tục tràn ra, chờ thân thể Lạc Huỳnh Tâm trầm tĩnh lại, mới lại bắt đầu lau giúp y. Rốt cuộc lau xong, hắn và tiểu Cẩn đỡ lấy Lạc Huỳnh Tâm trợ giúp y đi ra, lau khô thân thể, hơn nữa thay đổi áσ ɭóŧ sạch sẽ.
Từ phòng tắm đến phòng ở, bình thường vài bước đường, lúc này thời điểm Lạc Huỳnh Tâm lại đi quả thực có thể so với lên trời.. Đi không được vài bước muốn dừng một chút, trì hoãn cái bụng thoáng một phát kéo căng. Cuối cùng chuyển đến trong buồng nằm vật xuống giường, tiểu Mạc giúp đỡ Lạc Huỳnh Tâm đưa vào hạ thể Lạc Huỳnh Tâm, Lạc Huỳnh Tâm thoáng ngâm khẽ một phát, nín thở, đợi tiểu Mạc đo thoáng một phát, cung khẩu ước chừng đã năm ngón tay rồi, chẳng qua là còn không có vỡ ối, nhân cơ hội nhanh chóng ăn chút gì.
Trời đã tối, trong nội tâm Lạc Huỳnh Tâm cũng thoáng có chút lo lắng, y đây là thai thứ hai rồi, mặc dù là hai cái hài tử, nhưng mà trình tự là không có khác nhau đấy, cái thứ nhất hài tử đã nhập bồn, cung khẩu mở năm ngón tay, theo lý thuyết có lẽ đã sớm vỡ ối rồi, nhưng mà giờ phút này chậm chạp không có vỡ ối, y nhưng lại không biết là nguyên nhân gì. Mà tiểu Mạc cùng tiểu Cẩn đều là nhìn y đấy, y lại không thể biểu hiện ra ngoài, sợ lại để cho hai người lo lắng quá mức.
Giờ phút này, Lạc Huỳnh Tâm bất luận thân và tâm, đều chịu đựng dày vò, đang do dự có muốn hay không khiến tiểu Cẩn đi gọi lão quán chủ tới đây một chuyến, ngay sau đó đã cảm thấy nơi bụng đột nhiên một hồi co rút nhanh, hắn than nhẹ một tiếng, theo cảm giác đau đớn trĩu xuống là hạ thể âm ấm.
“Vỡ ối rồi vỡ ối rồi, Huỳnh Tâm, vỡ ối rồi.” Tiểu Mạc ở bên cạnh kích động kêu to, Lạc Huỳnh Tâm chịu đựng phần bụng đau đớn đồng thời cảm giác đầu mình cũng đau.
Chẳng qua là vỡ ối, hài tử còn không có thấy bóng dáng liền kích động như vậy.
Theo vỡ ối, chính thức sản trình rốt cuộc đã bắt đầu, độ mạnh yếu cung lui tăng lên không biết gấp bội bao nhiêu, phần bụng co rút nhanh cũng dần dần đã không có khoảng cách, mỗi lần cung lui lại muốn duy trì liên tục một nén nhang hoặc là thời gian dài hơn.
Đã không có nước ối giảm bớt, tử ©υиɠ ở lúc cung lui trực tiếp đè ép thai nhi, mà thai nhi các loại động tác tức thì trực tiếp đưa đẩy lấy tử ©υиɠ, Lạc Huỳnh Tâm đầu cảm thấy bụng của mình, liền giống bị một cái tay lớn cầm lấy, không ngừng bóp túm xuống phía dưới xé rách, đau toàn thân y hắn đều đang run rẩy. Ở chịu đựng đau đớn do cung lui đớn đồng thời, còn phải cố gắng dùng sức đảy xuống dưới, Lạc Huỳnh Tâm một mực banh mặt, dù là năng lực chịu đựng và định lực đều là cấp bậc khác người, bộ mặt y giờ phút này đã bởi vì đau đớn và dùng sức mà trở nên vặn vẹo, che kín mồ hôi.
“Ân a, ha ha, ha ha, A…!” Hạ thể trướng đau lợi hại, Lạc Huỳnh Tâm không nhịn được thân ngâm thành tiếng, thừa dịp lực cung lui, Lạc Huỳnh Tâm hít sâu một hơi, nín thở, cố gắng dùng sức sức xuống dưới đẩy hài tử ra ngoài.
“Huỳnh Tâm, Huỳnh Tâm, nín thở, dùng sức, ta ta nhìn thấy đầu hài tử!”
Tiểu Mạc ở phía dưới hô to gọi nhỏ, lần này trạng thái sinh sản của Lạc Huỳnh Tâm rất tốt, không riêng chống cự đau đớn, cố gắng dùng sức xuống phía dưới đồng thời, lại vẫn có thể nghe được tiếng tiểu Mạc gọi ầm ĩ, chẳng qua là giờ phút này hoàn toàn không có có tâm tư nghĩ gì khác, nội tâm chỉ là muốn mình muốn kiên trì, muốn cố gắng, muốn dùng sức.
Tiểu Mạc thấy hạ thể Lạc Huỳnh Tâm đã bị đỉnh đầu hài tử hoàn toàn kéo căng lên, tuy rằng vẫn không nhìn thấy tóc máu, nhưng mà hiển nhiên đã là tên lên dây.
Nhưng mà Lạc Huỳnh Tâm một hơi sử dụng hết, đành phải dừng lại từng ngụm từng ngụm thở phì phò, hài tử cũng lặng lẽ rụt về lại.
Tiểu Mạc đến gần giúp đỡ Lạc Huỳnh Tâm lau mồ hôi, ở bên tai của y nhẹ nói: “Huỳnh Tâm, hài tử lập tức muốn ra rồi, chúng ta cố gắng một lần nữa được không, lập tức được gặp mặt hài tử rồi!” Hắn hôn một chút môi Lạc Huỳnh Tâm.