Chương 33

Editor: Sakura Trang

Đại bảo gật gật đầu, nói với Tiểu Bảo: “Đệ đệ, trong chốc lát ca ca dẫn đệ đi nhà Tôn gia gia chơi, chúng ta tìm Tôn gia gia và Triệu gia gia đi chơi được không.”

Hiểu ý phụ thân, Đại bảo trước chủ động nói với đệ đệ.

Nhị bảo nhìn nhìn ca ca, lại nhìn một chút phụ thân, gật gật đầu: “Vâng.”

Nhìn hành động của hai hai tử, trong lòng Lạc Huỳnh Tâm tràn đầy xúc động.

Hai cái hài tử đều rất thông minh khỏe mạnh, còn hiểu chuyện như vậy, y cảm thấy sinh hoạt cùng một chỗ với tiểu Mạc hạnh phúc như thế.

Y cúi đầu xuống, vuốt ve bụng, trong bụng còn có hai cái, đợi sau khi hai đứa bọn chúng ra đời, trong nhà nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt.

Y vô cùng chờ mong!

Đợi đến tiểu Cẩn trở về sắc xong thuốc, hai người ăn nghỉ rồi cơm tối, trời đã tối rồi. Tôn gia cách Lạc gia không đến vài bước, tiểu Cẩn mang hai hài tử qua.

Buổi tối Lạc Huỳnh Tâm không ăn quá nhiều thứ, một là chuyện của tiểu Mạc lại để cho y không có cảm giác thèm ăn, hai là cảm giác, cảm thấy từ chạng vạng tối như vậy thoáng một phát, bụng có chút không thích hợp.

Y khóa chặt lông mày, vuốt cái bụng to tròn, cảm giác bụng xuống không ít, rơi xuống dưới căn cứng, xương hông cảm thấy vô cùng không thoải mái. Y bắt mạch cho mình, thai tức rất mạnh, chớ không phải là muốn sinh? Thế nhưng là lại có điểm quá sớm, dựa theo thời gian, còn muốn qua năm sáu ngày. Tuy nói chạng vạng tối ngã thoáng một phát, nhưng lại không hề động thai khí.

Trong lòng Lạc Huỳnh Tâm mơ hồ bất an, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.

Tiểu Mạc vẫn nằm ở trên giường mê man, trong bụng hai cái hài tử nếu lúc này đi ra tham gia náo nhiệt, liền tiểu Cẩn một người, thật là có đủ náo nhiệt.

Đợi tiểu Cẩn trở về, Lạc Huỳnh Tâm qua loa rửa mặt liền lên giường đi ngủ, hy vọng ngủ một giấc bụng có thể đỡ một ít, mong chỉ là mình nghĩ nhiều thôi.

Tiểu Cẩn một người ngủ ở trên giường gian ngoài, hắn sợ thiếu gia nhà hắn và tiểu Mạc thiểu gia nửa đêm có chuyện gì mà, hắn ở phòng hài tử không nghe được.

Ban đêm dần thâm, trăng lưỡi liềm nho nhỏ treo trên cao, ngoài hầu như đen kịt một mảnh. Tiểu Mạc nằm ở trên giường, ngủ vô cùng không an ổn.

“A!” Tiểu Mạc đột nhiên kinh hô một tiếng, “Ồ” thoáng một phát mở hai mắt ra, tiếng thở hào hển phát ra từ hắn, sờ lên trái tim phanh phanh phanh nhảy.

“Tiểu Mạc.” Lạc Huỳnh Tâm yên lặng đưa tay qua bắt lấy tiểu Mạc, và tay của hắn nắm cùng một chỗ.

“Ta không sao mà, ta chính là làm giấc mộng.” Tiểu Mạc thở phào thở ra một hơi, lấy lại bình tĩnh, một lần nữa nằm xong, Hồi cầm chặt tay Lạc Huỳnh Tâm, hắn đổ mồ hôi một tay, cùng tay Lạc Huỳnh Tâm giao cùng một chỗ, dinh dính đấy, lại không nghĩ buông ra.

Lạc Huỳnh Tâm dừng một chút, hỏi: “Mơ tới cái gì?”

Tiểu Mạc không nói gì, dường như lại lâm vào rồi nhớ lại.

Hắn mơ tới cái gì?

“Lưu thúc thúc, ngươi tới rồi, ngươi mạnh khỏe lâu không có tới đâu “

“Đúng vậy a, thúc thúc rất nhớ tiểu Mạc nha”

“Con cũng nhớ Lưu thúc thúc. Người tới tìm cha sao?”

“Không, hôm nay không tìm cha con, phụ thân con có nhà không?”

“Ở đây, tại hậu viện, con dẫn người qua nhé!”

“Không cần, ta tự mình đi là được, đây là con rối mua cho con, mình cầm đi chơi đi!”

“Vâng! Lưu thúc thúc tốt nhất rồi!”

“Quân Triển, ta đã nói rất nhiều lần rồi, Mạc ca cũng không có bắt buộc ta, chúng ta là thiệt tình cùng một chỗ đấy, chúng ta bây giờ đã có tiểu Mạc, ngươi không nên tới tìm ta nữa!”

“Tư Quân, Tư Quân, Mạc Tư Quân, trong tên của tiểu Mạc có tên của ta, ngươi có thể nói ngươi không thương ta, ngươi yêu cái tên họ Mạc kia, ngươi đang lừa ta đúng không?”

“Danh tự là Mạc ca lấy, chứ Quân này cũng không phải ngươi!”

“Không, a Khuynh, ngươi không cần lừa mình dối người, ngươi cũng không thương hắn!”

“Lừa mình dối người chính là ngươi Lưu Quân Triển! Ngươi có thể tỉnh lại đi được không, tiểu Mạc cũng đã lớn như vậy, dù cho ta cùng Mạc ca từ vừa mới bắt đầu không thật sự tương thân tương ái, hai người chúng ta bị ép thành thân, nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi, hắn đối với ta tốt như vậy, ta đối với hắn sao có thể có thể không có tình, ta đã yêu hắn, hiện tại ta sinh hoạt rất hạnh phúc, mời ngươi không cần đến làm phiền nữa!”

“Không, không, a Khuynh, ngươi không thể như vậy, không được, không được!”

“Thả ta ra, thả ta ra, Lưu Quân Triển, mời ngươi tự trọng!”

“Cha, Lưu thúc thúc, các ngươi đang... Làm cái gì?”

“Tiểu Mạc...”

“Cái này... Chúng ta không có gì, ta còn có chuyện, ta đi trước.”

“Cha, Lưu thúc thúc vừa rồi làm sao vậy?”

“Không có chuyện, tiểu Mạc, không có chuyện gì.”

“Tiểu Mạc! Chạy mau! Chạy mau!”

“Cha! Phụ thân! Cha!”

“Chạy mau — “

“Các ngươi đôi gian phu da^ʍ phu, ta sẽ không để các ngươi sống khá giả đâu! Ha ha ha...”

“Lưu Quân Triển, ngươi cấu kết đạo tặc, tàn sát một nhà ta, ngươi sẽ gặp báo ứng đấy!”

“Báo ứng, các ngươi mới là báo ứng, cái này chính là báo ứng các ngươi!”