Chương 18

Editor: Sakura Trang

“Ta nói để cho ngươi đi tới lui nhiều, không phải để cho ngươi một hơi mà đi xa như vậy a! Nhà chúng ta đến bờ sông nhỏ kia xa như vậy!” Nói liền dừng một chút, “Ngươi bình thường động ít như vậy, lập tức đi xa như vậy, người còn nặng như vậy, khó trách thân thể và hài tử kháng nghị!” Lại dừng một chút, “Eo có đau hay không?”

Tiểu Mạc nhìn sắc mặt của Lạc Huỳnh Tâm bắt đầu quay về, thử dò xét kéo ống tay áo của Lạc Huỳnh Tâm, “Ân ân, thật là đau đâu!” Nói còn mím môi một cái, liếʍ miệng một cái.

Lạc Huỳnh Tâm thở dài, mò được sau eo tiểu Mạc, bắt đầu cho từ từ đấm bóp cho hắn, nhưng là không nói gì nữa.

Tiểu Mạc len lén nhìn một cái Lạc Huỳnh Tâm, biết lửa của y là phát xong, không khỏi hắc hắc hắc của ngồi dậy, nở nụ cười, “Vậy, có phải hay không ta không có chuyện gì a? Hài tử cũng không có chuyện gì?”

“Ừ, không sao, chẳng qua là mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút là tốt.” Lạc Huỳnh Tâm nhìn chằm chằm vào ánh mắt của tiểu Mạc, đột nhiên kéo tiểu Mạc vào trong ngực, “”Tiểu Mạc, chớ có dọa ta như vậy nữa! Tiểu Cẩn đột nhiên xông tới nói bụng ngươi đau, hồn vía ta đều phải bị dọa sợ!”

Tiểu Mạc vòng ôm lấy eo của Lạc Huỳnh Tâm, không ngừng vuốt ve sau lưng của Lạc Huỳnh Tâm, “Không có chuyện gì không có chuyện gì, có Huỳnh Tâm ở đây, tiểu Mạc còn có thể có chuyện gì, hắc hắc...” Tiểu Mạc cười hắc hắc, trong lòng giống như ăn mật ngọt vậy! Đột nhiên cảm thấy mình đau bụng cũng đáng!”

*

Hai tháng cuối cùng, bụng của tiểu Mạc đột nhiên to lên rất nhiều, rốt cục thì đến giai đoạn ăn cái gì đều to ra rồi, bụng mắt thấy một ngày khác một ngày. Mỗi ngày thời gian của hắn cũng đặc biệt quy luật, buổi sáng và Huỳnh Tâm cùng nhau thức dậy đi rừng cây nhỏ luyện võ, trở lại ăn điểm tâm.

Sau đó Huỳnh Tâm đi y quán, hắn và tiểu Cẩn mang Đại bảo ra đi bộ một vòng, đại khái đi nửa giờ, trở lại nghỉ ngơi một chút, hắn mang Đại bảo, tiểu Cẩn đi làm cơm. Buổi trưa cơm nước xong hắn sẽ ngủ một giấc ngủ trưa, sau đó thời tiết hơi lạnh một ít sẽ lại cùng tiểu Cẩn mang Đại bảo đi ra ngoài chơi một vòng, trở lại mang Đại bảo, tiểu Cẩn nấu cơm.

Chờ buổi tối Huỳnh Tâm trở lại cùng nhau ăn cơm tối, sau khi ăn xong lại đi dạo một lúc, trở lại sẽ tắm một chút trước khi ngủ, sau đó Lạc Huỳnh Tâm sẽ xoa bóp toàn thân cho hắn, rồi hai người đi ngủ!

Tiểu Mạc cảm thấy mình nhất định đang như ở trong mơ! Mỗi ngày đều muốn cười trộm!

Buổi tối, tiểu Mạc nằm nghiêng ở trên giường, Lạc Huỳnh Tâm đang xoa eo cho hắn, một hồi còn phải xoa bóp chân cho hắn.

Cách ngày sinh sản càng ngày càng gần, chân của tiểu Mạc có một chút sưng vù, áp lực của eo cũng càng ngày càng lớn, vì vậy mỗi ngày Lạc Huỳnh Tâm đều cần xoa bóp một chút mới có thể thật sự đi và giấc ngủ.

“Huỳnh Tâm, ban đầu ngươi làm sao không dạy ta một chút?” Tiểu Mạc nhìn Lạc Huỳnh Tâm đấm bóp cho hắn, giờ phút này Lạc Huỳnh Tâm đang mím chặc môi, đã theo xoa đến trên đùi, từng điểm từng điểm xoa huyệt vị trên đùi.

“Hử? Dạy ngươi cái gì?” Bây giờ tâm tư của Lạc Huỳnh Tâm tất cả đều ở trên huyệt vị thân thể của tiểu Mạc, thuận miệng đáp một tiếng.

“Đấm bóp nha, thoải mái bao nhiêu?” Tiểu Mạc cười hắc hắc, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, le lưỡi một cái với Lạc Huỳnh Tâm.

Giống như là có cảm ứng một chút, Lạc Huỳnh Tâm nghiêng đầu quét tiểu Mạc một cái, ngẩn người, lại vội vàng thu hồi ánh mắt, “Thật là thoải mái?”

“Dĩ nhiên dĩ nhiên, ta gần như không bị rút gan, đều là công lao của ngươi.” Tiểu Mạc co lại cọ, đến gần bên Lạc Huỳnh Tâm.

Na, chuyển qua trộm trộm nhìn y một cái.

“Đừng động lung tung, còn không có xoa bóp xong đâu!” Lạc Huỳnh Tâm nhẹ nhàng đánh cho bờ mông tiểu Mạc một phát, đợi tiểu Mạc không động, lại tiếp tục xoa chân cho hắn.

Còn không có yên tĩnh trong chốc lát, liền cảm giác phía sau lưng mình nóng lên.

“Ai! Ngươi làm gì đó, cho ngươi nằm bất động ngươi ngồi dậy làm gì?” Lạc Huỳnh Tâm cứng đờ, cảm thụ được đầu nhỏ phía sau lưng tựa trên vai, trên lưng chống đỡ lấy một đoàn bụng mềm mại.

“Ahhh, ngươi làm gì đó! Sờ eo xằng bậy!” Lạc Huỳnh Tâm đều muốn lại để cho tiểu Mạc tranh thủ thời gian nằm xuống lại, tiểu Mạc không nói chuyện, cũng đã từng chút từng chút chuyển đầu lên, cái lưỡi nhọn vụиɠ ŧяộʍ liếʍ một chút lên vành tai của y.

Lạc Huỳnh Tâm nắm chặt quyền rồi lại buông lỏng, cằm dưới kéo căng quá chặt chẽ, nhưng là lại làm sao có thể chống đỡ mà vượt qua trêu chọc của tiểu Mạc!

Y một phát bắt được tay tiểu Mạc, xoay người mặt đối mặt với tiểu Mạc,, ánh mắt tối lại tối. Tiểu Mạc giờ phút này đã cảm thấy ánh mắt Lạc Huỳnh Tâm sâu không thấy đáy, ở trong đó có rất nhiều thứ, lại để cho hắn đọc không hiểu, lại làm cho hắn nhịn không được tiến lên, hôn một cái ánh mắt Lạc Huỳnh Tâm!

Yết hầu Lạc Huỳnh Tâm giật giật, rồi lại cũng nhịn không được nữa, hôn lên bờ môi tiểu Mạc!

Gần sản kỳ, tiểu Mạc gần như đã không có cách nào mỗi ngày đi nhiều như vậy, ngày chỉ có thể lại để cho tiểu Cẩn vịn hắn đi dạo quanh nhà,, đi không được vài bước liền đau lưng, hài tử tại trong bụng nhích tới nhích lui, mỗi lần đều khiến bụng tiểu Mạc rung mạnh, nhúc nhích không ngừng, muốn dừng lại hơn nửa ngày, đợi hài tử động đậy xong mới có thể lại tiếp tục cất bước.

Điểm tâm chấm dứt, Lạc Huỳnh Tâm đi y quán ngồi công đường xử án, tiểu Mạc một người trong phòng không biết đang trêu ghẹo cái gì, tiểu Cẩn nắm vừa mới có thể bươc đi Đại bảo bước vào trong phòng, nhìn nó tránh thoát tay mình, lung lay thoáng động chạy đến chỗ tiểu Mạc.

“Cha!” Tiếng kêu mềm mềm nhu nhu, tiểu Mạc khẩn trương để xuống công việc trong tay, xoay người lại dắt tay Đại bảo, miễn cho oa oa quá kích động, trực tiếp nằm úp sấp trên mặt đất!

Kỳ thật cũng không phải chưa từng có, Đại bảo mỗi lần nhìn đến Lạc Huỳnh Tâm Tâm đều phải phụ thân phụ thân chạy về phía y, mới không để tâm tiêu chân ngắn của chính mình có đủ sức để chạy hay không, vì thế sau cùng thường xuyên có tình huống chân trái trộn lẫn đùi phải nằm úp sấp ở trên mặt đất. Mỗi lần đều đã để cho Lạc Huỳnh Tâm Tâm đau lòng không thôi, chẳng qua Đại bảo chính mình trái lại không quá để ý, có đôi khi còn không không đợi Lạc Huỳnh Tâm đi qua dìu nhóc, sẽ chính mình lảo đảo đứng lên tiếp tục chạy về phía phụ thân, thân thiết vô cùng!

Đại bảo rõ ràng cho thấy thân thiết với phụ thân hơn cha, trừ bỏ lúc muốn chơi đùa mới có thể nhớ tới cha, phần lớn thời gian đều đã dùng ở trên việc tìm phụ thân, tiểu Mạc dùng bao nhiêu thời gian mới khiến cho nhóc học được kêu cha, người ta trái lại hơn nửa tuổi đã biết gọi phụ thân, tiểu Mạc vì thế lại vẫn buồn bực thật lâu!