Tam Sinh Tam Thế Đạo Vãn Tình Thiên

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Tương Lý A Cửu Chân và Tống Liên Thành chính là một đôi trai tài gái sắc. Tống phủ đã chọn ngày mùng chín tháng hai để tổ chức tiệc hỷ đón tân nương lên kiệu. Ngày mùng chín tháng hai chính là ngày đẹ …
Xem Thêm

Đây chính là lời giải thích lý do tại sao có người nhìn mưa lại cảm thấy vui, có người nhìn mưa lại cảm thấy buồn. Chung quy vẫn do tâm trạng con người quyết định tất cả, kể cả phép nhân hóa vạn vật xung quanh.

A Cửu đương lúc nghiên cứu chân lý trong lối hành văn thì nghe thấy tiếng cách đấy không xa, tiếng của hai người đang nói chuyện, đều là tiếng của con trai.

Giọng vui vẻ hơn nói:

_ Con cá này béo thật, lát nữa đem nướng hay làm lẩu thì ngon phải biết. Ái chà, cậu xem nó giẫy mạnh chưa này.

Giọng ưu tư hơn đáp lời:

_ Giẫy mạnh thì đã sao, chẳng phải cuối cũng vẫn nằm chết trên thớt đó ư, nó đâu còn có quyền lựa chọn.

Người nói ra câu này hình như cảm thấy không thỏa đáng bèn đổi giọng chữa lại.

_ Ý tớ định nói tớ không thích ăn cá, cậu muốn nướng hay làm lẩu thì tùy, tớ không có ý kiến.

Giọng vui vẻ nay lại càng vui vẻ hơn, nói:

_ Này, đừng nói cậu ủ ê vì không câu được cá đấy nhé, không ngờ kỹ thuật câu cá của cậu dở tệ đến vậy.

Dừng một chút lại nói tiếp:

_ Thôi vui lên đi, lát mình chia cho cậu vài con cá nho nhỏ làm kỷ niệm.

Thì ra con thuyền cách đấy không xa có người đang câu cá.

Sở dĩ lúc nãy A Cửu không để ý là vì nàng không có tâm tình ngắm cảnh xung quanh, hơn nữa con thuyền bọn họ ngồi khuất sau rặng tre cách chỗ nàng vài mét. Thế nên, A Cửu không biết ở đây còn có người cũng là lẽ thường tình.

Còn ngay lúc này, A Cửu nàng lại vô cùng vô cùng để ý là vì nghe thấy tiếng nên bất giác quay đầu nhìn sang.

Mặc dù A Cửu nàng không nằm trong hội mê trai, cũng tu luyện đến độ tiểu sắc đại sắc bất xâm bất nhập từ lâu.Thế nhưng bộ dạng của hai người kia quá ư nổi bật, nàng không khỏi cảm khái liếc nhìn lâu hơn chút, nhìn đi nhìn lại hóa ra là người quen.

Hơn nữa, không chỉ một mà là hai, cả hai người đó, nàng đều quen.

Một người trong số đó là Hạo Dương_ cậu từng là trúc mã khi xưa của A Cửu.

Trúc mã là bộ phận cắt nghĩa từ câu thanh mai trúc mã. Còn nếu nói nghĩa của từ thanh mai trúc mã thì ai cũng hiểu đó là đôi bạn tâm giao từ nhỏ, cùng lớn lên bên nhau. Tuy nhiên, trúc mã thì là trúc mã, tại sao lại còn phải thêm chữ “ khi xưa “ vào làm gì.

Về vấn đề dùng từ, A Cửu không dám chắc là nàng có dùng đúng hay không. Chuyện A Cửu và Hạo Dương quen biết từ nhỏ là thật. Chuyện hai người thân đến mức gọi nhau là tri kỷ cũng là thật.

Chỉ có điều... Cách đây không lâu, đại khái là nửa năm trước, hai người bọn họ, nàng và Hạo Dương, từ đôi bạn tâm giao đã hóa thành đôi bạn tuyệt giao tự lúc nào không ai hay.

Bởi vậy mới nói, A Cửu vẫn luôn mơ hồ trong việc xác định quan hệ giữa nàng và Hạo Dương. Là thanh mai trúc mã trong quá khứ, hay chỉ là người xa lạ mà nàng không muốn nghĩ tới.

Dù là gì đi chăng nữa, A Cửu nàng không muốn nghĩ tới chàng ta cũng không được. Bởi lẽ, ảnh của Hạo Dương thường xuyên xuất hiện trên báo lá cải. Cho nên, nàng không muốn nhìn ảnh nhớ người thì e chỉ còn cách ngưng đọc báo. Mà nàng, Tương Lý A Cửu Chân làm sao có thể ngưng đọc báo lá cải chỉ vì cái ảnh bé xíu của Hạo Dương xuất hiện bất ngờ khiến nàng không thuận mắt được.

A Cửu thở dài một hồi rồi lại cảm khái.

Ngày xưa, số scandal tình ái của Hạo Dương chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng dạo gần đây, số scandal tình ái của chàng ta đã phá lệ đếm tới tận đầu ngón chân vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, haizz, thật tội nghiệp cho chàng ta, phải tiêu tán quá nhiều tinh lực. Từ sau khi tuyệt giao với nàng, Hạo Dương mới bộc lộ hết bản tính chăng hoa. Đã thế, chàng ta càng ngày càng thân với Sở Khanh công tử. Thật ra, chàng ta với Sở Khanh, hai người có rất nhiều điểm tương đồng. Ví dụ như cùng nổi tiếng là đào hoa chẳng hạn.

Còn nếu để nàng so mức độ đào của Hạo Dương với công tử Sở Khanh Thiếu Hoa quân ( nhân vật chăng hoa nhất mọi thời đại), theo ngu ý của nàng, sợ là kẻ tám lạng người nửa cân, nhất thời không thể kết luận ngay được.

Nhưng thôi, dẫu sao nàng với Hạo Dương cũng từng là tri kỷ. Nàng không khỏi có ý thiên vị chàng ta hơn, về khoản chăng hoa này, có lẽ Hạo Dương dư sức đánh bại Sở Khanh để đứng đầu top. Bởi vì lẽ này, cho dù mấy tờ báo lá cải có đăng bao nhiêu tin về Hạo Dương đi chăng nữa cũng không xứng với đức độ tài hoa của chàng ta rồi.

Lại nói, thói quen đọc báo lá cải của nàng bắt đầu từ khi Hạo Dương bước vào làng giải trí, và được đăng bài báo đầu tiên trong tạp chí Tuần san Quất Tử số 996. Bài báo quan trọng đầy ý nghĩa ấy, trước đây, nàng vẫn luôn cất giữ cẩn thận, nhưng còn bây giờ thì không biết đã bị máy nghiền rác nghiền thành cái giống gì rồi.

Bài báo xưa tuy đã không còn, thế nhưng rất nhiều đoạn trong đó, cho đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ. Ví dụ như đoạn mở đầu viết rằng:

”Nghe nói, trường trung học cơ sở Minh Đức xuất hiện một chàng trai trẻ măng có giọng hát trong trẻo làm say lòng người. Chàng trai trẻ ấy không những hát hay lại mà còn học rất giỏi, từng được xếp vào đội tuyển toán quốc gia. Năm 2010, sau khi cậu đoạt giải nhất trong chương trình đường lêи đỉиɦ Olympia, phóng viên đã hỏi cậu, tương lai muốn hướng theo con đường nào. Chàng trai trẻ đã không do dự trả lời, cậu muốn trở thành ca sĩ. Khi đó, mọi người đều ồ lên kinh ngạc trước câu trả lời ngoài dự đoán này. Tuy nhiên, mọi người xung quanh đa số chỉ cho rằng cậu tuổi trẻ suy nghĩ chưa thấu đáo hoặc là cậu ta tấu hài như thật. Cho đến ngày hôm, khi khán giả một lần nữa nhìn thấy sự xuất hiện của chàng trai trẻ măng trên màn ảnh nhỏ, với vai trò thí sinh được yêu thích nhất trong chương trình The Voice. Chàng trai trẻ măng ấy đã không còn là cậu nhóc bốn mắt khi xưa nữa. Cậu là thí sinh mang số 6_ Trần Hạo Dương_ một nốt nhạc trong trẻo mới lạ ngân lên trên khúc nhạc xưa cũ mèm, một tài năng mới hiếm có trong giới showbiz...”

A Cửu chưa bao giờ tự vấn lòng mình rằng tại sao lại nhớ rõ bài báo này đến vậy. Nếu có tự vấn lòng thì chắc tiếng lòng của nàng cũng chỉ trả lời qua loa, vì nàng đọc đi đọc lại rất nhiều lần, chứ thực sự, cho đến nửa năm trước, trong lòng nàng vẫn chưa hề có ý nghĩ sâu xa rằng, nàng đọc đi đọc lại những bài báo viết về chàng là bởi nàng thích Hạo Dương, và rằng những thứ liên quan tới chàng, theo bản năng nàng muốn ghi nhớ.

” Nghe nói, trường trung học cơ sở Minh Đức xuất hiện một chàng trai trẻ măng có giọng hát trong trẻo làm say lòng người.”

Chuyện xưa như nước chảy mây trôi, nàng tưởng rằng đã quên nhưng chỉ cần gợi chút đoạn ký ức là tất thảy bao nhiêu mắt xích liên quan lại cùng kéo về.

Từ nhỏ, Hạo Dương đã có biệt danh “ trẻ măng “, đây là biệt danh do nàng đặt, lấy cảm hứng từ khuôn mặt quá đỗi baby của chàng. Nhất là khi chàng làm nũng, khuôn mặt tinh mịn trắng men sứ ửng sáng như nắng soi. Đôi môi hồng hào như cánh hoa đào thơm ngát tháng ba khẽ cong lên khiến người đối diện không sao đỡ nổi. Mà người đối diện ở đây không ai khác ngoài A Cửu. Từ trước đến nay, Hạo Dương chỉ làm nũng với một mình A Cửu, duy chỉ có A Cửu.

Chàng bắt đầu làm nũng ngay từ lần đầu gặp mặt. Mặc dù đã qua rất nhiều năm, thế nhưng A Cửu vẫn còn nhớ rõ một ngày đẹp trời của 12 năm trước, khi nàng mới vào đầu lớp một.

Hôm đó, trong ánh hoàng hôn rực rỡ, dưới tán cây tiêu xanh ngát, cậu bé lớp lá ở kế bên yên lặng nhìn Tiểu Cửu hồi lâu liền không nhịn được, bày tỏ suy tấm lòng quan tâm của mình rằng:

” A Cửu Chân, tại sao dạo này cậu lại béo như vậy.”

Buổi chiều hoàng hôn rực rỡ hôm đó lặng lẽ kết thúc bằng một cước song phi của cô bé Tiểu Cửu. Còn cậu bé Hạo Dương mặc dù cùng là đồng liêu đồng trang lứa, thế nhưng cậu không có võ, cũng không béo bằng người ta nên đánh không lại, đành chấp nhận thua thiệt, sau khi ăn một cước kia liền ngã ngồi ra đất, ánh mắt rưng rưng lệ tuôn trào.

Thêm Bình Luận