Tam Sinh Tam Thế Đạo Vãn Tình Thiên

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Tương Lý A Cửu Chân và Tống Liên Thành chính là một đôi trai tài gái sắc. Tống phủ đã chọn ngày mùng chín tháng hai để tổ chức tiệc hỷ đón tân nương lên kiệu. Ngày mùng chín tháng hai chính là ngày đẹ …
Xem Thêm

Chương 1: Thiên trường địa cửu khả vãn tam sinh
Khi bắt đầu kể một câu chuyện tình yêu, tác giả thường hay nói: “ Tháng ba hoa đào nở.” Chắc có lẽ cũng bởi tháng ba tượng trưng cho mùa xuân, mùa của lộc non đâm chồi, mùa của vạn vật sinh sôi.

Tình yêu mà đi kèm với mùa xuân đa phần là tình yêu đẹp, rất đẹp, sao có thể không đẹp cho được.

Thành phố Giang Bắc lúc này cũng đang là tháng ba. Thế nhưng giờ phút này đây, tại nơi đây, hoa vẫn nở, chim vẫn hót mà sao không khí lại ảm đạm thê lương đến nhường này.

À, tất nhiên, không khí đâu thể gắn liền với bốn chữ ảm đạm thê lương. Thứ thực sự liên quan đến ảm đạm thê lương chỉ có thể là tâm trạng con người, hay nói chính xác hơn là tâm trạng của tôi bây giờ.

Nhắc đến bây giờ, tôi quả thực không hài lòng với hiện trạng của mình bây giờ. Biết nói sao đây nhỉ? Tôi xáo nhào đống từ vựng để tìm từ miêu tả thích hợp. Xui xẻo quá mức hay cực kỳ xui xẻo đâu thể nói hết hai chữ bây giờ.

Nói về vận xui của tôi ấy hả? Phải bắt đầu từ đâu đây ta? Bắt đầu từ nửa tiếng trước khi tôi vô tình vấp phải cục đá và ngã lên đống sành? Hay là từ hôm qua khi tôi ăn phải gói mì thiếu gói gia vị?

À, mà có khi còn lâu hơn, từ hai năm trước chẳng hạn, khi tôi tình cờ phát hiện tên mình đính kèm trong giấy tờ hôn ước.

Mặc dù mấy năm nay tôi sống thoải mái vô tư, sớm đã quên mất hôn ước là cọng hành trồng trong vườn rau nào. Thế nhưng, cái vụ hôn ước đó vẫn luôn là tâm bệnh trong tôi, và giờ, haizz, cái tâm bệnh ấy đã đến ngày bùng phát rồi đây.

Hoàng hôn mênh mang phủ kín sông Tư Kỳ.

Trong ánh hoàng hôn vàng sáng dịu nhẹ, tôi ngồi bên bờ sông lơ đãng ngắm nhìn những đám mây trôi bồng bềnh phiêu đãng như chính linh hồn tôi lúc này vậy.

Tôi mặc kệ tâm trí của mình đuổi theo những suy nghĩ miên man, bất chợt lại thấy bản thân có chút nực cười, vẫn còn tâm trạng để cảm khái về mùa xuân hay tình yêu gì gì đó.

Mà thôi quên đi.

Còn gì đáng cười hơn chuyện tôi chấp nhận hôn sự này...

Trên tay tôi đang cầm một sấp thiệp cưới sang trọng. Hai nhân vật chính in trong thiệp một người là Tống Liên Thành, một người là Tương Lý A Cửu Chân. Người thứ nhất là ai thì tôi không rõ. Thế nhưng, người thứ hai_ Tương Lý A Cửu Chân_ đích thị là tôi chứ không phải ai khác trùng tên.

Thở dài rồi lại thở dài, mây trên trời lang thang trôi mãi, cô nương áo đỏ nhắm mắt khe khẽ hát:

Giữa cõi mênh mang lạc lối về/ Giật mình hồi tỉnh hóa chiêm bao/ Nhếch môi cười mỉa lòng tự giễu/Nửa kiếp hồng trần một kiếp du ca/ Ai, là ai đã nói hồng nhan bạc phận/ Để kẻ bạc phận những tưởng phận mình, trời sinh kiếp số vốn hồng nhan...

02.

Sáng nay, Tương Lý phu nhân( mẹ A Cửu) vừa đưa cho A Cửu một sấp thiệp cưới và bảo nàng mang đi phát cho đám bạn xung quanh. Cũng chính vì lý do nhân đạo này, thế nên A Cửu mới được phép bước ra cửa.

Trải qua bảy bảy bốn chín phút gian nan, cuối cùng A Cửu cũng công thành cáo trạng, cắt được mấy cái đuôi để chạy tới bên sông Tư Kỳ.

Cũng chẳng có gì to tát, nàng chỉ định đi hóng gió một chút, đâu cần kéo theo một đám vệ sĩ mặt đen đi làm gì cho phá phong cảnh, đúng không? Còn về phần phát thiệp, nhân tiện có sông đây thì ném đi luôn cho thỏa. Dù gì báo chí cũng đang đồn ầm lên, ai mà lại không biết.

Bạn bè của nàng, ai rảnh rỗi muốn tới góp vui đều có thể, ai vì không rảnh hoặc muốn tiết kiệm tiền mừng mà ở nhà cũng chẳng sao. Nàng cảm thấy mấy chuyện nhỏ nhặt này không đáng để trong lòng, không cần đào sâu nghĩ xa làm chi cho mệt.

Chỉ có điều, sấp thiệp cưới này là minh chứng chứng minh cho vấn đề mà nàng cố tình lờ đi bấy lâu nay, vấn đề chung thân đại sự. Ồ, đây là chuyện lớn cả đời người, A Cửu cảm thấy bản thân mình nên dành nhiều thời gian để suy nghĩ sâu xa về vấn đề này.

Nàng dám hỏi sống ở trên đời, ai là người không có vọng tưởng đến cái gọi là tình yêu chân chính, bất quá đa phần ai cũng giống ai, trong thâm tâm mỗi người đều không tránh khỏi lòng nặng mang chữ “tình” chữ “dục”, nàng cũng vậy, cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng kết hôn với người mà bản thân còn chưa gặp mặt thì là tình yêu chân chính hay địa ngục trần gian? Đương nhiên là địa ngục trần gian rồi!

A Cửu nàng từ bỏ mơ ước đi tìm tình yêu chân chính cũng bởi vì gần đây xảy ra khá nhiều chuyện, suy nghĩ của nàng đã có phần thoáng hơn. Nàng cảm thấy làm một con sâu gạo cũng tốt hơn làm con thiêu thân điên đầu vì tình. Hơn nữa, nàng mới mười tám tuổi, trong cái xã hội đương thời này, mười tám tuổi vẫn được coi là nhỏ, rất nhỏ, chỉ mới vừa đủ tuổi kết hôn. Vậy nên, A Cửu được coi là còn nhỏ chỉ biết cảm giác khi làm con sâu gạo, chứ chưa có cơ duyên hiểu rõ khái niệm con thiêu thân.

Nàng vẫn luôn quan niệm rằng, có duyên tức là có phận, vô duyên tức là vô phận. Người xưa chẳng phải đã nói: Vạn sự tùy duyên, mọi sự tùy tâm, còn nếu không thể tùy duyên tùy tâm thì chỉ có thể trông vào thời thế đó sao.

Nàng với Tống Liên Thành đích thực là có duyên. Ông trời đã xe duyên cho nàng cùng chàng ta từ khi hai người còn trong bụng mẹ, bằng một tờ giấy hôn ước, như vậy miễn cưỡng cũng coi như có nhân duyên đi.

Kế đến là cái tâm, cái tâm của nàng đương nhiên không thể hướng đến Tống Liên Thành_ một người xa lạ mà nàng chỉ mới biết qua ảnh. Hơn nữa, cái tâm của nàng sau khi đem tặng một người suốt mười năm trời mà không nhận được bất cứ hồi báo gì, e rằng, cái tâm này cũng đã sớm nguội lạnh, cho dù là bây giờ hay sau này cũng không cần nhắc đến thêm nữa.

Cuối cùng xét về thời thế. Thời thế ấy à(?) chỉ cần nhìn cách hai nhà Tống_ Tương Lý ép nàng cùng với Liên Thành kết hôn ngay khi hai người vừa đến tuổi là đủ biết thời thế này nghiêng về phía nào.

Nghĩ đến đây, A Cửu cảm thấy da đầu tê dần, cảm thấy vô cùng ảo não.

Đành là vậy, biết đâu họ Tống kia có nhan sắc cùng với bản tính giống hệt những lời có cánh mà nàng từng được nghe từ miệng Tương Lý phu nhân thì sao(?)

Được vậy thì tốt!

Hoặc giả không phải, dẫu sao Tống gia cũng thuộc hạng giàu có, cuộc sống sau này của nàng chắc cũng chẳng đến nỗi nào.

Ngoại trừ cái mắc míu nho nhỏ về tình yêu ra. Nàng cảm thấy bản thân mình chẳng có lý do nào để phản đối.

Một cuộc hôn nhân vô lý như vậy mà nàng lại không thể nói rõ vô lý ở chỗ nào. Nếu đã không thể nói rõ, chuyện giải trừ hôn ước e chỉ là suy nghĩ viển vông mà thôi.

Thở dài một hồi lại đả thông tư tưởng một hồi. A Cửu cảm thấy may mắn vì dẫu sao nàng cũng là kẻ lạc quan. Nếu đổi lại là người đa sầu đa cảm, bị rơi vào hoàn cảnh này, sợ rằng đã sớm một khóc hai nháo ba thắt cổ rồi.

Thế mà nàng không những tự đả thông tư tưởng, lại còn tự tay gấp thϊếp cưới thành hình con thuyền thả trôi sông. Tuy rằng không thể giống với thả đèn hoa đăng nhưng âu cũng là một lời chúc tốt lành cho hôn lễ sắp tới của nàng.

Nhìn những con thuyền giấy đỏ lướt nhẹ trên mặt nước tĩnh lặng, nàng bất giác mỉm cười.

Hôm nay nàng định đi hóng gió, nhân tiện vứt mớ thiệp thơm nức mũi này đi cho rồi, thế nhưng cuối cùng lại kết thành lời chúc phúc.

Tại sao lại vậy nhỉ, là vì Liên Thành chàng ta có bộ dạng ưa nhìn(?) Là mùa xuân đến trăm hoa đua nở, thiếu nữ mười tám dạt dào ý xuân, má đào môi thắm ngồi bóc lịch chờ ngày lên xe hoa(?) Không phải chứ, không thể nào.

A Cửu bị hai câu phản nghi vấn của mình dọa đến gai người nên quyết định không nghĩ tới chuyện xuân sắc sắc xuân gì đó nữa, tùy tiện chuyển sang nghị luận văn học đi, thanh nhã một chút cũng tốtl tiện thể thanh lọc đầu óc đầy chất xám của mình.

( đầu đầy chất xám hiểu theo nghĩa bóng là đầu óc đen tối đó ha ha).

Nàng hôm nay cùng có ý thả thiệp trôi sông thế nhưng tâm trạng khác biệt thì ý nghĩa cũng khác hẳn. Chẳng trách sao trong thi văn có câu nói văn vẻ thế này: “ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.”

Thêm Bình Luận