- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Tam Sinh Tam Thế Chiết Cẩm Thư
- Chương 4: Tru tiên cũng tru tâm
Tam Sinh Tam Thế Chiết Cẩm Thư
Chương 4: Tru tiên cũng tru tâm
Edit: Lily_Carlos
“Tân Nô đoán đúng rồi? Là người công chúa thích đúng không? Vậy đó hẳn là một nhân vật rất lợi hại, nhất định anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng……”
Cẩm Thư cúi đầu tiếp tục đánh đàn, không trả lời nàng ấy vì chính nàng cũng không biết còn có thể gặp lại hay không, nàng thích hắn sợ là cả đời này cũng khó nói ra.
Ngoài tường, “Nại Nại, ta nghe thấy tiếng đàn, có phải từ nơi này truyền đến không?”
“Đúng vậy! Nương nương! Bên trong là Chiêu Nhân công chúa.” Nại Nại đỡ Bạch Thiển nhìn vào phía trong.
Dạ Hoa đi theo Bạch Thiển, lúc hắn đang muốn gọi thì có âm thành truyền đến từ bên trong.
“Là Thái Tử điện hạ đúng không? Công chúa sắp phải gả cho Thái Tử điện hạ chắc người rất vui vẻ đúng không?” Tiếng nói của sinh động của Tân Nô truyền đến tai mọi người đứng ngoài.
Nụ cười trên mặt Cẩm Thư biến mất, không cẩn thận làm đứt mất một dây đàn……
Người ngoài tường cũng sầm mặt: “Đây là tiếng của Cẩm Thư? Nàng, nàng cũng thích Dạ Hoa?”
“Nương nương……” Nại Nại kinh hoảng đỡ lấy Bạch Thiển.
“Tố Tố ~” Bạch Thiển dùng hết sức đẩy Dạ Hoa ra, nàng mang theo Nại Nại rời đi. Dạ Hoa cũng không có đi theo mà nhìn vào trong bức tường phía trong: “Đây là mục đích của ngươi sao? Tiếp cận Tố Tố?”
“Thái Tử điện hạ?” Tân Nô hành lễ với Dạ Hoa: “Tân Nô bái kiến Thái Tử điện hạ.”
Có lẽ lúc trước yêu hắn nên mới bị tình yêu che mờ hai mắt, hóa ra hắn lại cuồng vọng từ đại đến vậy, cho dù hắn có tư bản để kiêu ngạo nhưng cũng không biết ai là người đồng ý hôn sự này, Cẩm Thư lắc đầu kéo đứt hai đầu huyền cầm rồi thi pháp ghép nó lại.
“A ~ Thái Tử điện hạ phong tư yểu điệu khắp tứ hải bát hoang có ai có thể chống cự được?” Cẩm Thư nói như thế, chỉ là vì làm Dạ Hoa càng thêm chán ghét nàng, làm cho hắn chán ghét đến mức hủy bỏ hôn sự này nhưng không ngờ lại để lại mầm họa.
“Tốt! Rất tốt!” Dạ Hoa tức giận đá cửa mà đi.
Chỗ tối Chiết Nhan nắm chặt tay: A Thư, đây là lựa chọn của nàng sao?
Nam Thiên Môn, hôn sự tơi gần Cẩm Thư không thể không ra hạ sách này.
“Đứng lại, ngươi là ai?” thủ vệ Nam Thiên Môn ngăn cản nàng.
“Ta, ta là tỳ nữ của Nhạc Tư nương nương, nương nương ra lệnh cho ta hạ giới tìm một thứ.”
“Không được! Không có mệnh lệnh của thiên quân bất cứ nữ nhân nào cũng không được đi.”
Cẩm Thư không ngờ tới Thiên Quân còn có chiêu này, ông ta biết nàng muốn chạy sao? Nàng đành phải phí công mà phản……
“Công chúa, sao ngài lại ở đây? Tân Nô tìm ngươi đã lâu.” Cẩm Thư chạy tới giao trì Dao Trì lại đυ.ng phải Tân Nô, còn có Bạch Thiển và Nại Nại.
“Cẩm Thư……” Bạch Thiển tươi cười nhìn nàng.
Cẩm Thư ngẩng đầu nhìn lại, đó không phải, đó không phải…… là chiếc váy Chiết Nhan tặng nàng sao? Sao Bạch Thiển lại mặc nó?
“Tố Tố, chiếc váy trên người ngươi……”
“Quên nói với ngươi, ta lấy từ trong tủ y phục của ngươi.”
“Cái gì?” A ~ lấy trong tủ y phục của nàng? Nàng lấy cái gì thì lấy sao lại lấy cái này? “Tố Tố, nếu ngươi thích váy màu trắng ta sẽ cho ngươi, chỉ cái này không được, ngươi trả lại cho ta được không?” Cẩm Thư dùng giọng điệu thành khẩn nói.
“Không cần, ta thực thích cái này hơn nữa ta mặc nó cũng lâu rồi.” Bạch Thiển lắc đầu cự tuyệt.
“Ngươi thích thì ta phải cho ngươi sao? Ngươi cái khác không được sao tại sao phải đoạt váy của ta?” Mặt ngươi đúng thật lớn: “Ngươi cởi y phục ra!”
“Cẩm Thư, ngươi làm gì? Không phải chỉ là một kiện y phục thôi sao?” Bạch Thiển bị Cẩm Thư bức cho phải lùi lại mấy bước.
“Phàm nhân này, không có sự cho phép của người ta đã lấy y phục của người ta đi, ngươi còn có lý?” Tân Nô chưa bao giờ bái kiến người nào mặt dày như thế, đã kêu người trả còn không chịu trả.
“Các ngươi muốn làm gì?” Nại Nại bảo vệ trước mặt Bạch Thiển.
“Đương nhiên là bảo nàng trả y phục.” Mềm mỏng không được vậy thì mạnh mẽ lấy về!
Bạch Thiển vẫn còn tiếp tục lui về phía sau: “A!”
“Tố Tố ~” Dạ Hoa kịp thời đuổi tới kéo Bạch Thiển lên mới may mắn thoát nạn, bằng không nàng đã rớt xuống dao chì rồi: “Cuối cùng nữ nhân này cũng lộ ra bộ mặt thật.”
“Sao lại thế này?” Giọng nói nghiêm túc của Thiên Quân truyền đến.
“Thiên Quân, Chiêu Nhân công chúa ghen ghét thành tánh, có ý làm hại con nối dõi của tôn nhi.”
“Hả? Cẩm Thư, ngươi nói như thế nào?”
‘ thình thịch ~’ Tân Nô quỳ theo Cẩm Thư, nói trước: “Thiên Quân, vị Tố Tố nương nương này tự tiện cầm xiêm y của công chúa đã vậy còn cố chấp không chịu trả.”
“Chỉ là một kiện xiêm y mà thôi! Trong kho còn rất nhiều.” Thiên Quân nói.
Nhing kỹ thì phục trên người Bạch Thiển không phải của người phàm.
“Nhưng mà Thiên Quân, bộ váy này là do một người rất quan trọng tặng Cẩm Thư không thể đưa cho nàng.”
Bạch Thiển theo bản năng mà nhìn phía Dạ Hoa.
Vừa nghe Cẩm Thư nói thì Thiên Quân chợt nheo mắt: Người quan trọng chẳng lẽ là…… Chẳng lẽ là…… Vị kia?
“Dạ Hoa, ngươi thấy phàm nhân ngươi dẫn đến không hiểu lễ nghĩa thế nào, phạt cấm túc 3 tháng sau đó học lại lễ nghĩa, còn nữa trả lại xiêm y cho Chiêu Nhân công chúa đi!”
Tới trả váy áo không phải Bạch Thiển mà là Dạ Hoa, hắn ném xiêm y lên người nàng nói: “Sau này cách Tố Tố xa chút.”
“Ngươi nên nói nàng cách xa ta một chút mới đúng!”
Dạ Hoa đạp cửa rời đi chỉ còn lại Cẩm Thư ôm váy áo khóc thút thít……
Cũng không biết vì cái gì, Bạch Thiển vẫn nhảy Tru Tiên Đài, Dạ Hoa cũng nhảy xuống theo vì thế hôn sự của nàng cũng bị gác lại, nàng còn nhớ rõ ngày ấy Chiết Nhan tiến đến cứu Dạ Hoa, nàng thu hồi kết phách đèn nhìn thấy hắn.
“A Thư, đây là kết quả ngươi muốn sao?” Lại là chất vấn như vậy, lại như là…… Bất đắc dĩ. “Uống nó rồi đi theo ta!”
Nàng nhìn chằm chằm vào cái chai trong tay Chiết Nhan, Cẩm Thư hờ hững xoay người: “Cẩm Thư không nghĩ quên!”
“Được! Đây là ngươi lựa chọn!”
Hắn đi rồi, cũng không muốn nghe nàng giải thích, quả nhiên cũng không hề để tâm đến nàng……
60 năm sau, Dạ Hoa tỉnh, Thiên Quân hạ chỉ làm Dạ Hoa nghênh Cẩm Thư tiến Tẩy Ngô Cung.
Trong cung Cẩm Thư, “Công chúa ~ giờ lành đã tới sao ngài chưa đi đổi hỉ phục?” Tân Nô vội vàng mà chạy tới, kiệu hoa đều đã chờ ở cửa.
Cẩm Thư đeo một cái châm cài đầu đơn giản rồi đứng dậy: “Đi thôi!”
“A?” Tân Nô nhìn một thân bạch y trên người Cẩm Thư, cũng không biết nên gì mới tốt, ngày đại hỉ lại mặc y phục màu trắng?
Cẩm Thư mặc bộ váy áo mà ngày đó nàng cố ý mặc cho Chiết Nhan xem, nàng đi đến của cung.
“Hạ kiệu!” Nhìn thất Cẩm Thư ra cửa người vội vàng hô lớn.
“Không cần, ta tự mình qua đó.”
“Công…… Nương nương…… Sao ngài lại không ngồi kiệu hoa?” Tân Nô chạy vội đuổi kịp bước chân của Cẩm Thư, còn phân phó kiệu phía sau nhanh chóng đuổi kịp.
“Chiết Nhan, ngươi không đi xem nàng sao?” Bạch Chân và Chiết Nhan xuất hiện trước cửa cung của Cẩm Thư, nhìn cửa cung lại không có ý muốn đi vào.
“Đây là bản thân nàng lựa chọn.”
“Ai ~” Bạch Chân đi đến cửa cung: “Ta muốn gặp Chiêu Nhân công chúa.”
“Thượng thần, kiệu hoa của Chiêu Nhân công chúa kiệu hoa đã được nâng ra ngoài.” Cửa thủ vệ người trở lại.
“Cái gì? Đã nâng ra ngoài?” Bạch Chân quay đầu lại nhìn về phía Chiết Nhan.
“Đi thôi!” Chiết Nhan nói.
Bảy vạn năm làm cho ngươi yêu mộ người lại không thể cho ngươi quên một người.
Tẩy Ngô Cung cửa hông, Cẩm Thư mặc một thân bạch y đứng trước cửa đối diện là Dạ Hoa đang vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy một thân bạch y này càng làm cho Dạ Hoa phẫn nộ, hắn trực tiếp rút thanh minh kiếm đâm vào ngực Cẩm Thư.
‘ phụt ~’ Khóe miệng Cẩm Thư trào máu tươi, nàng duỗi tay rút thanh minh kiếm ra, lạnh lùng nhìn hắn: “Thái Tử điện hạ, chẳng qua Cẩm Thư muốn thu hồi đèn kết phách thôi!”
Chiết Nhan đứng trong chỗ tối đau lòng vì một màn này: Vì sao biết trước kết quả còn muốn đâm đầu vào?
Tuy Dạ Hoa trả lại đèn kết phách cho nàng nhưng lại lấy về còn sai người mạnh mẽ ép nàng vào Tẩy Ngô Cung ……
Hơn hai trăm năm, Cẩm Thư nhìn cây đào chính mình gieo trồng mỗi năm đều lớn lên đều nở hoa, cánh hoa lại bay qua bay lại, lặp đi lặp lại ……
Chỗ tối, Bạch Chân ẩn thân đi lại: “Còn nói mặc kệ nàng, bản thân ngài đang làm cái gì?”
“Nếu như trước đó ta ép nàng uống nước vong xuyên……”
“Không có nếu, Chiết Nhan.” Bạch Chân vỗ vai Chiết Nhan trong lòng lại chua sót nhưng lại chỉ có thể cưỡng chế: “Nếu như A Thư muốn chạy thì 300 năm trước đã theo ngươi.”
Vậy chờ đợi ở Tẩy Ngô Cung có ích gì? Không phải cũng giống nhau sao? Cũng không biết lúc trước Cẩm Thư nghĩ như thế nào còn thích một nơi như vậy, còn đợi đến tận bây giờ?
“Nương nương…… Nghe nói vị thái tử chính phi kia sắp qua cửa.” Tân Nô thật cẩn thận nói.
“Ừ!” Cẩm Thư nhẹ nhàng trả lời.
“Nương nương, ngài không đi gặp sao?”
“Không đi!” Nàng vừa nói xong thì nghe thấy tiếng nói của Bạch Thiển.
“Không cần, ta tự mình tới. Ta phải đến xem nữ tử được tứ ca ca và Chiết Nhan sủng trong lòng bàn tay có kết cục gì.” Giọng nói Bạch Thiển đầy châm chọc, Bạch Thiển dung ngọc thanh côn luân phiến nâng cằm nàng lên, cười khẽ: “Trông thật khả ái nha, nhưng thái tử điện hạ nhà ngươi lại không biết thương hương tiếc ngọc, đáng tiếc đáng tiếc.”
“Tân Nô bái kiến Bạch Thiển thượng thần.”
“Điểm này tất nhiên Cẩm Thư không bằng Bạch Thiển thượng thần.” Cẩm Thư duỗi tay đẩy ngọc thanh Côn Luân phiến ra: “Cẩm Thư mệt mỏi, không muốn gặp khách thỉnh thượng thần về cho!”
“Như thế nào? Nhìn thấy bổn thượng thần lễ nghĩa cũng không hiểu sao? Vậy ai quản được phép tắc ở trong cung này?”
“Tự nhiên nói được là thái tử chính phi.” Cẩm Thư cười cười đi thẳng về phòng.
“Hừ ~ không ngờ lại nhanh mồm dẻo miệng đến vậy, Dạ Hoa quân lại không biết phúc……”
“Tiểu ngũ, ngươi quá tùy hứng.” Bạch Chân và Chiết Nhan đi ra từ chỗ tối.
“Tiểu ngũ không phải trút giận cho tứ ca ca và Chiết Nhan sao! Ai làm nàng thấy người sang bắt quàng làm họ, chọn thái tử thiên cung.”
“Chỉ sợ là chính bản thân ngươi ghen tỵ đi? Tiểu ngũ, say này đừng có nhằm vào nàng.”
“Ha ~ tứ ca ca đau lòng sao?”
Tâm tình của Chiết Nhan trở nên vô cùng nặng nề, căn bản không muốn tham dự cuộc nói chuyện của hai huynh muội, hắn nhìn cây đào trong viện mà suy tư……
“Tiểu ngũ, Mặc Uyên sắp trở lại.” Thật lâu sau Chiết Nhan mới đột nhiên nói.
“Thật sao Chiết Nhan?” Bạch Thiển kinh hỉ.
“Chiết Nhan nói được tất nhiên là được.” Nghe thấy Bạch Chân nói vậy Bạch Thiển vui vẻ chạy ra ngoài, hắn lại nói: “Không nói được tiểu ngũ sao không mạnh mẽ mang nàng đi?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Tam Sinh Tam Thế Chiết Cẩm Thư
- Chương 4: Tru tiên cũng tru tâm