Âu Dương Liệt vận khí màu đen đánh Mạnh Bà một chưởng thật mạnh.
Mạnh Bà may mắn tránh được chưởng này, hướng Ma Vương cảnh cáo:
"Ngươi đừng quên đây là hoàng tuyền, dù có là ma vương đi chăng nữa, cũng không địch nổi hàng vạn quỷ sai ở đây, tốt nhất ngươi nên cút đi!"
Âu Dương Liệt cười lớn, sau đó mặt lạnh như băng, đôi mắt hung hãn, lại một lần nữa tung chưởng đánh Mạnh Bà.
Bà ấy vẫn tránh được, Âu Dương Liệt buông lỏng tay nói:
"Được! Ta đi, nhưng... Ta muốn xin của Bà một đóa bỉ ngạn."
"Được! Ngươi muốn bấy nhiêu thì cứ lấy, trừ đóa bỉ ngạn dưới kia."
Mạnh Bà chỉ tay vào Lạc Nhi nói.
Âu Dương Liệt cười nhẹ: "Hưʍ... Tiếc rằng đóa ta muốn, chính là nó!"
Nói rồi hắn dùng tốc độ nhanh nhất tóm lấy Lạc Nhi.
Lạc Nhi hốt hoảng la lớn:
"Buông ta ra! Thả ta ra!"
TruyenHDSau đó nằm trọn trong vòng tay của Âu Dương Liệt, hắn lạnh lùng nói: "Thả ngươi! Không có khả năng."
Lạc Nhi cố vùng vẫy thoát khỏi hắn, nhất định phải thoát khỏi hắn, nếu bị hắn bắt đi, nàng sẽ chết, hắn sẽ lấy hết máu của nàng. Sau đó là từng cánh hoa đến từng chiếc lá sẽ bị hắn ăn mòn, nàng còn muốn đi tìm chàng, không thể chết như vậy được.
Lạc Nhi nghẹn ngào nói: "Ngươi..."
Mạnh Bà phía sau đưa tay lên trời phát ra ánh sáng tỏa khắp hoàng tuyền cùng với tiếng sấm chớp vang dội:
"Vạn quỷ sai nghe lệnh! Gϊếŧ ma vương đoạt lại hoa yêu cho ta."
Bà Bà la thật lớn sau đó hóa thành con rồng đen lục hướng ma vương đánh tới, hắn lập tức đánh Lạc Nhi ngất xỉu, để nàng hiện lại nguyên hình rồi cất vào trong tà áo, rồi vận công đánh tới, hai người giao tranh quyết liệt được một hồi thì quỷ sai xuất hiện.
Âu Dương Liệt nhận thấy một mình hắn, dù mạnh đến đâu cũng không địch lại được vạn quỷ sai này nên dùng ma khí hóa thành làn khói đen, bay thật nhanh đi.
Nhưng vạn quỷ sai đã tới, còn có Mạnh Bà dẫn đầu, đâu có dễ như vậy, thế là ma vương bị trúng yêu khí của Mạnh Bà và vài ba mũi tên của quỷ sai, may mắn là hắn nhanh hơn bọn họ. Mặc dù bị trọng thương nhưng vẫn thoát khỏi địa phủ.
Mạnh Bà tức giận vô cùng cho quân đuổi theo nhưng không tìm thấy:
"Aaa! Ma vương, ngươi đợi đấy, dám bắt Lạc Nhi, ta sẽ không để ngươi yên đâu, nhanh! Lấy sổ âm cho ta."
Bọn quỷ sai nghe theo lời Mạnh Bà đi lấy sổ âm, Bà Bà định cho hắn chết thì không ngờ tên hắn, không có ở đây.
Bà Bà đờ đẫn nói:
"Không lẽ, hắn đã trường sinh bất lão, đạt được cảnh giới cao nhất của ma vương, không thể nào! Không thể nào!"
* * *
Quay lại với Âu Dương Liệt và Lạc Nhi, sau khi thoát khỏi hoàng tuyền, hắn bị thương quá nặng nên đã bay vào khu rừng Hải Hà ở phía nam nằm trong khu vực của ma tộc rồi nằm bất động bên trong khu rừng.
Thật ra hắn liều mạng như vậy không phải đơn giản là muốn giành lấy thiên hạ mà là vì hắn muốn cứu đệ đệ của hắn `Âu Dương Phùng´.
Âu Dương Phùng bị thiên tộc đánh trọng thương hiện đang rất cần máu của hoa yêu để giữ lại mạng sống, bây giờ đang được điều trị trong hàn băng động ở ma tộc.
Ba canh giờ sau.
Lạc Nhi hóa thành hình người, loáng choáng ngồi dậy từ người ma vương, ôm lấy cái đầu đau nhức của mình. Lạc Nhi quan sát xung quanh.
"Đây là đâu?"
Sau đó nhìn xuống ma vương đang nằm bất động thì giật mình lùi về phía sau, lấy lại bình tĩnh, Lạc Nhi đưa tay gần mũi hắn xem hắn còn sống không, rồi bắt đầu suy nghĩ.
`Có lẽ, Âu Dương Liệt đã đưa mình ra khỏi hoàng tuyền, còn hắn, bị quỷ sai và Mạnh Bà đánh cho trọng thương, hưʍ.. Đáng đời, dám bắt cóc ta! Ta mặc kệ ngươi´
Suy nghĩ đi đôi với hành động, Lạc Nhi ngồi dậy phủi phủi tay và y phục sau đó hướng hắn chửi:
"Ma vương thối! Còn năm mươi nghìn năm nữa là ta tự do rồi, đều tại ngươi, hưʍ... Đều tại ngươi!"
Đang định nói tiếp thì Lạc Nhi bỗng nhận ra:
"Hơ... Đúng rồi, đúng rồi! Không phải mình đã thoát khỏi hoàng tuyền rồi sao! Không phải mình có thể đi tìm chàng rồi sao, không phải chờ nữa rồi sao? Aaa, tự do rồi!"
Lạc Nhi nhảy dựng lên mừng rỡ sau đó lại nhìn xuống ma vương:
"Nói ngươi muốn gϊếŧ ta chắc không phải, cứu ta cũng không phải, vậy thì đường ai nấy đi, hưʍ..."
Nói rồi nàng xoay người rời đi, đi thật nhanh được một quãng thì.
Tiếng chó sói, thú dữ trong rừng rú lên:"Ú ú ú!" Làm Lạc Nhi giật mình, định chạy lại chỗ hắn nhưng ngẫm nghĩ một chút, nàng là hoa yêu, chúng ăn thế nào đây, ha ha, thế là nàng bỏ đi luôn.
Một lát sau.
Lạc Nhi đang kéo Âu Dương Liệt vào một cái hang động gần đó thầm ai oán:
"Xem như ta nợ ngươi, ta giúp ngươi lần này, chờ sau khi ngươi tốt hơn một chút ta lập tức bỏ đi, ngươi ăn gì mà nặng thế, ma vương!"
Một hồi lê lết cuối cùng cũng dìu được ma vương vào trong hang, Lạc Nhi nhóm lửa lên đột nhiên nhớ lại lời ma vương nói ban nãy`Máu của ngươi là dịu dược, hoa của ngươi là thần đan, lá của ngươi là sức mạnh! ´ sau đó thở dài.
"Không lẽ ta phải hi sinh máu của mình cho ngươi."
Nhìn tình trạng của hắn, xem ra đành phải làm như vậy, cắn thật chặt môi dưới Lạc Nhi dùng phép thuật cắt một đường ở cổ tay sau đó cho ma vương uống.
Qua một lúc, thần thái hắn cũng tốt lên, bình tĩnh quan sát hắn:
"Duu... Ngươi cũng rất tuấn tú không kém gì chàng ấy, nhưng độc ác quá nên không thể bằng chàng ấy. Hư!"
Lạc Nhi cảm thấy mệt rã rời liền nắm xuống ngủ, miệng lẩm bẩm:
"Ma vương đáng ghét! Lấy hết máu của ta rồi, biết vậy ta bỏ ngươi lại cho chết luôn."
Lạc Nhi lần này cứu ma vương khỏi nguy hiểm nhưng cũng vô tình rước lấy nguy hiểm vào mình, nếu hắn quá lãnh khốc thì không chừng sẽ gϊếŧ Lạc Nhi để lấy sức mạnh thiên hạ vô địch.
Ngọn lửa lấp lánh soi rọi khắp hang động, giữa màn đêm huyền ảo, những con đom đóm bay vào khắp hang động bao quanh Lạc Nhi, thiếu nữ y phục đỏ tỏa sáng trong màn đêm, ngọn lửa cũng dần tắt đi.
Âu Dương Liệt khẽ động đậy mi mắt, mở mắt ra nhìn xung quanh, ngạc nhiên khi thấy mình ở đây, bất giác nhìn qua Lạc Nhi tay bị chảy máu vẫn chưa băng bó:
"Là ngươi? Cứu ta."
Đứng nhìn Lạc Nhi đang ngủ say, Âu Dương Liệt dường như bị cuốn hút bởi vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên của Lạc Nhi nhưng dường như nàng đang vướng bận điều gì thì phải!
Tiến lại gần Lạc Nhi, Âu Dương Liệt thầm mắng:
"Nữ nhân ngu ngốc! Đáng lẽ ngươi nên chạy đi, hưʍ... Nếu ngươi đã không đi, thì đừng trách ta độc ác!"
Sau đó bế Lạc Nhi lên, hướng hoàng cung ma tộc bay đi.