Chương 12: Tàn sát nhân gian

Ngay khi Âu Dương Liệt lấy lại chân khí, hắn dường như nổi cơn thịnh nộ, một ma Vương oai phong lẫm liệt, trăm ngàn năm nay không ai không sợ, ngay cả đế quân thiên tộc 'Hàn Uyên' còn không làm gì được hắn, mà một người phàm như Lãnh Thần Phong dám hạ độc hắn, cái mà hắn hận hơn chính là thương tổn Lạc Nhi. Hắn từng thề, sẽ không tha cho bất cứ ai dám thương tổn nàng, hắn nói được ắt sẽ làm được.

Âu Dương Liệt phá tan đại lao, ôm Lạc Nhi trong tay bay lên trời, chấn động trời đất. Những tiếng sớm chớt cứ liên tục vang lên, mây đen kéo tới mù mịt khiến người người khϊếp sợ.

Lạc Nhi ở một bên của Liệt hoang mang gọi hắn:

"Ngươi.. Ngươi định làm gì?"

Âu Dương Liệt trầm giọng đáp: "Ta định làm gì? Hưʍ... Ta sẽ hủy cái đế quốc này vĩnh viễn."

Đôi mắt của Liệt giờ phút này đỏ rực như ngọn lửa trong người hắn đang nóng lên, những đóm tà khí nhỏ liên tục chuyển động giữa trời đất, hắn điên cuồng gϊếŧ chết từng sinh mạng mà không do dự.

Lãnh Thần Phong trợn to mắt nhìn đế quốc của mình bị hủy hoại trong tay Âu Dương Liệt, hắn cố gắng dùng toàn bộ nội lực của mình để tấn công nhưng chả đả động gì đến Liệt cả.

Ngược lại còn bị ma khí của Âu Dương Liệt khống chế, rơi từ trên cao xuống khiến Lãnh Thần Phong bị trọng thương, cũng chính vào giờ khắc này, long thể của Lãnh Thần Phong hiện nguyên hình.

Lạc Nhi bướng bỉnh nói: "Ta cứ không đi đó, ngươi làm gì ta."

Hắn tức giận: "Nàng..."

Chưa nói hết câu thì bị Lạc Nhi kéo sang một bên: "Cẩn thận!"

Thiên binh đã bắt đầu tấn công Liệt, hắn nhìn Lạc Nhi ra dấu cho nàng cả hai cùng gật đầu rồi phân ra hai hướng tấn công, họ kết hợp khá ăn ý nhưng sức của Lạc Nhi đâu còn đủ để nàng có thể chiến đấu. Lạc Nhi thở hồng hộc, ôm ngực đau nhói của mình bất giác từ từ rơi xuống mặt đất, cũng ngay khi đó, ma quân của Liệt xuất hiện, Liệt nhận thấy mình đã có chi viện nên vội bay qua đón lấy Lạc Nhi đang rơi kia, để nàng tựa vào l*иg ngực mình.

Lạc Nhi mơ hồ nói nhỏ:

"Ta... Ta sắp không ổn rồi."

Liệt tức giận quát lớn: "Nàng im ngay cho ta, nàng mà có chuyện gì? Ta sẽ đau lòng lắm nàng biết không?"

"Ta..." Lạc Nhi định nói gì đó sau đó lại im luôn, không nói nữa, gượng cười nhìn Liệt rồi gật đầu.

Mà phía dưới kia, Lãnh Thần Phong ngồi trên mình con rồng thiên, cũng từ từ bay lên tiêu diệt ma quân, mắt thấy Lạc Nhi gặp nguy mà hắn không làm gì được, tâm hắn đột nhiên đau nhói.

Từ phía xa xa chân trời kia, đột nhiên xuất hiện một con kì long làm tập trung sự chú ý của mọi người, sau khi làn sương phai mờ đi, có thể thấy được người đang cởi con kì long đó chính là Âu Dương Phùng, đệ đệ của Âu Dương Liệt.

Hắn bất ngờ trước sự xuất hiện của đệ đệ mình, không ngờ lại khỏi sớm như vậy, hướng Âu Dương Phùng, Âu Dương Liệt ra hiệu, rồi giương cao mặt nói:

"Chỗ này giao cho đệ, ta phải đi trước đây!"

Nói rồi hắn bế Lạc Nhi bay đi.

Âu Dương Phùng vội kêu lại: "Huynh đi đâu vậy? Nè, nè.. Cái huynh này thật là.. Á!"

Đang định mắng huynh trưởng thì bất ngờ bị thiên binh tấn công làm gắn giật mình, quay người lại và bắt đầu chiến đấu.

Nhiễm tưởng mọi chuyện đã ổn, Liệt vừa đặt Lạc Nhi xuống mặt đất, vừa bay đi tiếp tục chiến đấu thì Hàn Uyên trên kia vô tình phát hiện nàng là hoa yêu, bỉ ngạn hoa yêu. Một đóa hoa thuộc cõi âm mà dám bén mảng đến nhân gian làm cho hắn nảy ra một tia ác ý, bàn tay vô thức tập hợp chân khí, từ trên cao đánh một chưởng chí mạng xuồng nhân gian hướng Lạc Nhi mà phóng tới.

Ai ai cũng ngỡ ngàng trước ánh sáng chói lòa đang tiến xuống mặt đất đó, Lạc Nhi kinh hãi hét to:

"Aaa!"

Nhắm mắt lại và chấp nhận cái chết đến với mình.