5.
Sau bữa tối, chúng tôi không đi mà ở lại nhà tôi tối nay.
Tôi nằm trên giường, chơi trò chơi qua điện thoại. Đột nhiên Giang
Từ ôm tôi từ phía sau: “Sao em không muốn tổ chức đám cưới?”Anh hỏi
“Không vì sao cả?” Tôi quay đầu, liếc nhìn về phía anh.
“Không lẽ anh muốn tổ chức hôn lễ sao?”
Giang Từ không nói gì.
Tôi tiếp tục chơi trò chơi: “Rắc rối lắm, em không muốn nhịn đói trước vài ngày chỉ để mặc váy cưới.”
Giang Từ cười, đưa tay sờ bụng tôi: “Em không béo mà.”
“Em từng làm phù dâu, hai giờ sáng phải dậy trang điểm, thay quần áo, bận rộn cả một ngày. Nghĩ đến cũng thấy mệt rồi chứ đừng nói đến hôn lễ của mình. Hơn nữa mới chỉ là hôn lễ thôi, việc chuẩn bị cho hôn lễ càng rắc rối hơn."
Giang Từ trầm mặc: “Đừng xem điện thoại nữa, đi ngủ thôi.”
“Không ngủ được.”
Còn chưa đến 10h, ai mà ngủ được đây? Tôi đặt điện thoại xuống, quay người nhìn ra cửa: “Ba mẹ chắc cũng ngủ rồi.”
Giang Từ gật đầu: “Chúng ta cũng ngủ sớm đi.”
“...”
Thật ra tôi thích ở nhà của chính mình hơn.
Lúc này, điểm bất tiện khi ở chung với người lớn trong nhà đều lộ rõ.
Chán nản nhưng cũng có có hơi k1Ch thích.
Tôi nằm trong lòng của Giang Từ, không muốn cử động chút nào: “Hôm nay anh muốn em rồi à?” Tôi hỏi anh.
Dường như Giang Từ không nghe rõ cũng có thể là không muốn trả lời vấn đề này của tôi. Anh hỏi một câu: “Cái gì?”
“Hôm nay em vẫn muốn nhớ anh.” Tôi thành thật.
Thanh âm của Giang Từ tràn đầy vui sướиɠ: “Anh cũng thế.”
“Anh nói xem không phải em nghiện rồi đó chứ.” Tôi lẩm bẩm: “
Giang Từ, nếu sau này anh không thể thỏa mãn em nữa thì sao?”
Giang Từ: “...”
Hô hấp của anh bắt đầu trở nên nặng nề: “Lộ Lộ, em còn nói nữa, anh sẽ không cho em ngủ nữa.”
“...”
Được thôi. Tôi không nói nữa.
Tôi với anh cũng không có gì để nói. Ngoài chuyện này ra, những cái khác không có tiếng nói chung. Anh ở công ty cả ngày, tối mới về nhà.
Tôi là kẻ vô công rồi nghề, một ngày cũng không có chuyện gì. Tôi nói về về việc vui chơi, anh nói về công việc. Chúng ta căn bản không có gì để trò chuyện. Vì vậy bình thường đều là tôi vẫn bằng lòng ngây ngốc ở cạnh Trần Vũ. Lúc này, tôi mới thật sự cần Giang Từ.
6.
Hôm sau dậy sớm ăn bữa sáng, tôi và Giang Từ xuống lầu. Tài xế của anh đã đợi sẵn ở đó.
“Anh đưa em về nhà trước.” Anh nói.
“Em đến chỗ của Trần Vũ.” Tôi lên xe của anh, ngồi ở phía sau cùng anh rồi chỉ đường cho tài xế. Khi tôi vừa xuống xe, Giang Từ liền gọi
tôi lại, anh cũng xuống xe.
“Anh đi đi, em tự mình lên là được.” Tôi chỉ về phía nhà Trần Vũ.
Giang Từ đi tới, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt vừa sâu thâm vừa nóng bỏng: “Hôm nay em ở cùng cô ấy à? Hôm nay anh sẽ về sớm.”
“Ừm, được.” Tôi tùy tiện gật đầu, rồi đi lên nhà của Trần Vũ.
Lúc nào anh về nhà cũng không liên quan đến tôi. Trần Vũ vẫn còn đang ngủ nướng.
Tôi trực tiếp lôi nó dậy: “Mặt trời đã chiếu đến mông rồi, dậy đi!”
Trần Vũ vẫn còn buồn ngủ mắng tôi: “Sao mày kích động thế.
Người nào mà dậy sớm như vậy chứ?”
Tôi ngồi xuống bên giường: “Tao ăn cơm xong rồi, Giang Từ cũng đi làm rồi, mày vẫn còn chưa dậy.”
Trần Vũ dụi dụi mắt, ngồi dậy, dựa vào đầu giường.
Nó nhìn tôi một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Mày bây giờ đúng là hào quang bốn phía, cuộc sống tân hôn không tồi nha.”
Tôi nhướng mày, lắc chân nó: “Mau dậy đi, ra ngoài chơi. Ở nhà ngủ thì chán chết.”
Trần Vũ vừa ngáp vừa đi vào phòng vệ sinh.
Tôi lại gần: “Tối nay mày cho tao mượn cái váy, tao không về chỗ Giang Từ, trực tiếp đi đến đó.”
Tôi nhìn xuống móng tay của mình: “Đến lúc làm lại móng tay rồi.”
Trần Vũ đánh răng mơ hồ nói: “Sao lại là chỗ Giang Từ? Đó không phải là nhà của mày sao?”
Đột nhiên tôi cảm thấy có chút không thoải mái.
“Không quen, tao vẫn muốn ở nhà của tao.”
“Nhà to như thế, mày còn không quen.” Trần Vũ trừng mắt: “Tao thấy mày đang phát sốt thì có.”
Tôi ho một tiếng: “Mày bị bệnh thì có, cái gì là tốt nhất. Ngoài chú và dì, Giang Từ có thể nuôi lớn mày à. Mày còn không quen, “
“Tao cũng không nói là nhà không tốt, tao nói là..” Tôi lại gần “Tiểu Vũ, bỗng nhiên tao cảm thấy tao không phải con ruột của ba mẹ tao nữa. Rõ ràng trước kia tao ở cùng bọn họ, nhưng bây giờ thì sao?”
Tối hôm qua mới về, sáng hôm nay lại phải đi rồi.
Mẹ tôi còn không quên nói: “Mày về nhà, về nhà đi.” Dường như nhà của tao không phải là nhà của tao nữa rồi.”
Tôi hơi không thoải mái.
“Mày nhanh lên, tao muốn ra ngoài chơi, không muốn nghĩ linh tinh nữa.”
Trần Ngọc súc miệng xong, hỏi tôi: "Không quen là do không ở nhà à? Hay là không quen có người ở bên cạnh?"
“Tao không phải không quen có Giang Từ ở bên cạnh, có lẽ tao cũng không quen với việc không sống cùng ba mẹ nữa.”
Có Giang Từ ở bên cạnh khá tốt nhất là vào buổi tối.
“Mấy ngày thì mày sẽ quen thôi.” Trần Vũ nói.
“Mày vẫn luôn muốn chú và dì không quản mày hay sao? Bây giờ không quản nữa, không phải rất tốt sao. Mày còn không quen nữa.” Nó trêu chọc.
“Nhưng tao vẫn nhớ ba mẹ tao.”
Có ba mẹ bên cạnh, tôi mới là bảo bối của bọn họ.
Trần Vũ dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn, không ăn cơm mà cùng tôi ra ngoài luôn.
Trên đường đi tôi lại nói: “Không phải mày vẫn nói Giang Từ không cho tao đi hộp đêm sao. Cái này không phải càng cho tao thêm động lực sao? Sao anh ấy dám không cho tao đi.”
Trần Vũ cười khúc khích.
Tôi cau mày: “Mày có ý gì?”
Trần Vũ cong môi nói: “Mày đó, sốt đến hoang mang rồi.” Ý nó là gì? Tôi làm sao cơ?
Hai chúng tôi đi mua sắm trước, đi spa, làm móng. Quá trình này kéo dài đến gần tối mới xong. Hộp đêm lúc này không có gì thú vị.
Tôi đề nghị đi quán bar nào nhẹ nhàng, sạch sẽ một chút uống rượu.
Trần Vũ: “Ồ! Vậy đi thôi.” Nó hôm nay hơi kỳ lạ nha.
Quán bar không náo nhiệt, có những bản nhạc nhẹ nhàng. Tôi và Trần Vũ ngồi ở trước quầy vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi cầm điện thoại lên xem giờ.
Tôi thấy 3 cuộc gọi nhỡ của Giang Từ.
7.
Tôi ra ngoài gọi điện cho Giang Từ.
“Có chuyện gì thế? Sao gọi cho em nhiều vậy?” Tôi hỏi.
Thanh âm của Giang Từ trong trẻo: “Không có chuyện gì, em đang ở đâu?”
“Em đang ở quán bar, lát nữa em đi hộp đêm với Tiểu Vũ.” Tôi trả lời. “Có chuyện gì sao?”
Giang Từ ở đầu bên kia trầm mặc, âm thanh khẩn trương lại có chút lạnh lùng: “Em đang ở quán bar?”
Tôi bỗng nhiên nhớ tới câu hỏi của Trần Vũ.
Tôi thăm dò hỏi anh: “Giang Từ, anh sẽ không đến quán bar bắt em đó chứ?” Giang Từ lại trầm mặc. Sự trầm mặc này khiến lòng tôi như lửa đốt: “Em và Tiểu Vũ chỉ uống rượu nói chuyện thôi, không làm gì khác. Anh đến đây làm gì?”
Giang Từ: “Lâm Lộ, em nói cái gì em quên rồi sao.” Đúng là tôi quên rồi.
Tôi nói nhiều như vậy, không nhớ hết được. “Em nói cái gì vậy?”
Giang Từ không trả lời.
Anh luôn như vậy, nói chuyện không hợp là lại im lặng.
Giang Từ ở trên giường vẫn là cảnh tượng hiếm thấy.
“Em cúp đây.” Nói xong tôi cúp máy, quay lại quán bar.
“Sao thế?” Trần Vũ hỏi.
Tôi không kiên nhẫn phàn nàn: “Giang Từ đó, không biết là anh bị bệnh gì nữa, hỏi tao có phải đã quên từng nói gì rồi không? Sao mà tao nhớ được tao đã nói gì chứ?”
Trần Vũ lo lắng: “Anh ấy tức giận rồi? Hai người cãi nhau à? Hay là hôm nay không đi hộp đêm nữa, mày quay về sớm đi.”
“Tao không!” Tôi tức giận: “Tao ghét người khác quản tao, anh ấy cũng không phải bố mẹ tao, dựa vào cái gì quản tao?”
“Nhưng bây giờ anh ấy là chồng mày.” Trần Vũ nhắc nhở. Những lời này thật buồn cười.
“Chồng thì sao? Chồng thì có thể quản tao à? Tao thích cái gì làm cái gì, anh ấy không quản được!”
Trần Vũ mím môi thở dài: “Không thì quay về đi.”
“Tao nói là không.” Tôi kiên quyết ngồi xuống ghế ở quán bar: “Tiếp tục đi, nhất định tối nay phải đi hộp đêm tìm các anh trai nhỏ.”
Trần Vũ hơi nhíu mày, chân thành nói: “Lộ Lộ, mày có chồng rồi, mày nên về đi. Mày không độc thân nữa, có chồng rồi, phải quan tâm đ ến cảm xúc của chồng mình.”
“Anh ấy thậm chí còn không để ý cảm xúc của tao.”
Trần Vũ lắc đầu.
Cũng may nó không nói gì nữa, nếu không tôi cũng không cần người bạn này nữa. Cuối cùng cũng đến thời gian hộp đêm đông đúc, tôi và Trần Vũ đến đó. Những cô gái mặc váy đen cùng DJ sôi động. Tôi càng uống càng hăng. Eo của tôi đột nhiên bị siết lại.
Tôi quay đầu lại, thấy một khuôn mặt đẹp trai nhưng béo đập vào
mắt tôi.
“Đi cùng đi.” Người đàn ông cười lộ ra 8 cái răng: “Muốn có một chỗ riêng không. Anh có một chỗ rất tốt đó.”
Tôi cười nhạo.
Chỉ là thủ đoạn nhỏ này, chị mày đã không dùng lâu lắm rồi.
“Chỗ tốt mà anh nhắc đến không phải là nhà của anh à?”
Đối phương cười lớn: “ Thông minh.”
Tôi nhướng mày và từ từ đưa tay ra sau lưng.
Còn dám ôm tôi. Tôi định bẻ ngón tay của hắn ta.
Nhưng tôi còn chưa kịp ra tay, tôi cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua. Sau đó, người đàn ông trước mặt tôi ngã xuống. Những người xung quanh lập tức tản ra và nhìn về phía tôi.
Tôi quay người lại. Khuôn mặt u ám của Giang Từ hiện lên trước mặt tôi.
Anh đi thẳng về phía người đàn ông, nắm lấy cổ áo hắn ta và đấm vào mặt hắn ta. Tôi sợ hãi, phản ứng chậm chạp. Tôi bước tới nắm lấy tay Giang Từ. Anh bị tôi kéo sang một bên nhưng vẫn muốn đến chỗ người đàn ông kia. “ Giang Từ!” Tôi hét lên, kéo anh ra khỏi quán bar.
“Anh làm gì vậy?” Tôi thở hổn hển: “Giang Từ, anh điên à?”
Giang Từ chỉ vào bên trong, ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi: “Em để tên đó ôm em à?”
Hóa ra là anh đã nhìn thấy.
Anh mất bình tĩnh cũng không có gì ngạc nhiên.