"Kha Cảnh, sao bồ lại tới đây?" Tòng Thanh Vũ vừa trở về đã nhìn thấy Kha Cảnh đang gấp gáp nóng nảy gọi điện thoại.
"Thanh Vũ, bồ đi đâu vậy??" Kha Cảnh nhìn thấy Tòng Thanh Vũ, trong lòng thấp thỏm cuối cùng cũng được tháo xuống rồi.
Tòng Thanh Vũ cười xấu hổ, xem ra lần này thật sự vấn đề là nằm ở cô rồi, làm nhiều người vì cô mà lo lắng như vậy: "Vừa rồi gặp một người bạn, cùng với cô ấy ra ngoài ngồi một lát."
"Điện thoại cũng không mang, bồ quá sơ ý rồi đó." Kha Cảnh thấy cô không sao, mặc dù có chút trách móc, vẫn hạ giọng lại.
Tòng Thanh Vũ cười đem Kha Cảnh ôm vào trong ngực: "Là lỗi của mình. Sau này sẽ không để bồ lo lắng nữa."
Kha Cảnh nhẹ nhàng đẩy cô ra: "Không phải
mình, là
bọn mình. Bồ không nhìn thấy lúc phát hiện bồ không có ở đây, Triệu Y Cách còn khẩn trương hơn kìa."
Đương nhiên là Tòng Thanh Vũ biết rõ, bằng không vừa rồi Triệu Y Cách sẽ không tức giận như thế. Cô tận lực làm ra vẻ không quan tâm trước mặt Kha Cảnh: "Thật không?"
"Bồ không cần hời hợt, mình dường như có thể nhìn ra chút manh mối." Kha Cảnh lôi kéo tay cô ngồi xuống, mỉm cười nhìn cô.
Tòng Thanh Vũ cũng ngồi xuống. Vô vị nói: "Nếu bồ nói như vậy, mình thấy bồ xem ra không chỉ mỗi manh mối."
"Mặc dù biết hai người có chút ý tứ, nhưng mình không biết hai người tiến triển đến mức nào rồi." Dường như Kha Cảnh nhớ ra điều gì đó, "Hình như mình rất lâu rồi không nhìn thấy bồ như vậy."
Tòng Thanh Vũ nghiêng nghiêng đầu: "Thế nào? Không phải mình vẫn rất tốt sao?"
"Lừa ai cũng đừng gạt mình." Kha Cảnh nói, "Có điều, bây giờ nhìn bồ như thế, ta ngược lại mình rất yên tâm. Triệu Y Cách —— thật đúng là bản lĩnh không nhỏ."
"Không có bản lãnh gì không bản lĩnh, gặp gỡ liền như vậy. Mình luôn luôn thuận theo tự nhiên." Loại tình yêu này rất khó nói, trước khi gặp gỡ có trăm nghìn tiêu chuẩn, nhưng một khi đã gặp, có lẽ làm cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị liền rơi vào tay giặc rồi. Lúc trước cô nào nghĩ tới, sẽ có cảm giác với Triệu Y Cách, thậm chí cô còn không biết mình thích nàng từ lúc nào nữa.
Kha Cảnh muốn nói ngay lập tức, Hồ Oánh đã vô cùng lo lắng xông tới: "Chết nơi nào vậy? Có biết làm cho người ta rất lo lắng hay không?!" Nếu không phải cố kỵ cô bệnh nặng mới khỏi, Hồ Oánh đã sớm so quyền cước với cô rồi.
Khó đối phó nhất chính là nữ hán tử trước mặt này, Tòng Thanh Vũ mặt dày nhìn cô: "Có thể xảy ra chuyện gì? Đang sống sờ sờ đây này."
"Nói năng nhẹ nhàng nhờ? Ban ngày ban mặt, bồ cho rằng thật sự thái bình sao? Cũng không nhìn lại xem mình tại sao lại bị thương, khoản nợ phong lưu của người khác trái lại là bồ lãnh, vậy mà bồ cũng tình nguyện chịu oan uổng này!"
Tòng Thanh Vũ nói: "Thục nữ là nói chuyện như thế à? Mình thấy thục nữ của bồ càng đi càng xa rồi đó." Hồ Oánh nuôi chí trở thành em gái dịu dàng, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sao có thể đổi liền có thể đổi chớ? Bình thường giả vờ giả vịt lừa gạt lừa gạt người khác còn chưa tính, đến người của mình thì, cái gọi là vẻ
em gái dịu dàng thoáng cái bị xé nát bấy.
"Mẹ nó!" Hồ Oánh bị cô đả kích chịu không được lại nói tục, "Mình cho bồ biết, lần này không riêng gì mình cùng Kha Cảnh còn Triệu tổng có phần khó ở của bồ đang vì chuyện bồ mà lo lắng muốn chết kia kìa, còn có một nhóm người đang đi tìm bồ!"
"Bồ sẽ không nói cho ba mẹ mình rồi đó chứ?" Nếu như thế thật, cô đừng hòng ở lại đây, ba mẹ nhất định sẽ dẫn cô về Hàng Châu bảo vệ đến gió thổi còn không lọt. Nghĩ đến, cô hiếm khi thay đổi sắc mặt. Cũng chỉ có ba mẹ ở đây, Tòng Thanh Vũ mới có thể lộ ra vẻ mặt hoảng sợ cùng lo lắng này.
Hồ Oánh uống một hớp nước: "Bồ còn không ngại đoạn thời gian trước dọa bọn họ sợ còn chưa đủ sao? Mình nói cho bọn họ biết, không phải bọn họ sẽ đem toàn bộ cảnh đội chuyển đến đây à?"
Nghe ý tứ này của cô, Tòng Thanh Vũ an tâm. Khá tốt khá tốt: "Nhóm người kia là ai vậy?" Bọn Khổng Tinh dường như hôm nay không có đến.
Một nhóm người đang tới gần —— Lương Thư Hàm gấp gáp hơn ai khác, dẫn theo anh trai chị gái chạy tới.
"Thư Hàm, em chậm một chút, nhìn em thở dốc kìa." Lương Bách Hàm đi theo phía sau, dường như chưa từng thấy em gái mình chạy nhanh như thế bao giờ, "Bác sĩ Tòng không phải đã trở về rồi sao? Gấp cái gì?"
Lương Mộng Hàm lại thảnh thơi chậm rãi đi tới, cô nhìn bóng lưng của em gái mình, xem ra mị lực của bác sĩ Tòng không nhỏ. Quyến rũ Triệu Y Cách còn chưa đủ, em gái ngây thơ nhà mình cũng sắp đổ rồi. Cho nên tiếp xúc với tim lâu như vậy, thủ đoạn trộm tâm cũng cao siêu hơn sao?
Nếu thật sự là như thế, để Triệu Y Ninh cách xa cô ta ra một chút. Ai cũng có thể cho cô ta, nhưng Nhị tiểu thư thì không được. Cô đợi nhiều năm như vậy, sao có thể đơn giản để bác sĩ Tòng chiếm tiện nghi? Dù cho… Vậy cũng không thể!
"Chị Thanh Vũ!" Lương Thư Hàm mạnh mẽ ôm lấy Tòng Thanh Vũ.
Hồ Oánh cùng Kha Cảnh có mặt ở đây bị cô nhóc này bỗng nhiên xông đến làm giật mình.
"Chính là họ!" Hồ Oánh chỉ vào Lương Thư Hàm nói, "Đặc biệt là đứa nhóc này gấp nhất."
Lương Thư Hàm một bộ
ai cần chị lo, không cho Hồ Oánh sắc mặt tốt: "Tôi lo lắng chị ấy, mắc mớ gì tới chị!"
Hồ Oánh đột nhiên bị một cô nhóc chỉ trích, trong lòng rất ấm ức: "Hung hăng vậy…"
"Bác sĩ Tòng hại người rất nặng, xem em gái tôi lo lắng kìa." Lương Mộng Hàm cười như không cười, lôi Lương Thư Hàm từ trong ngực Tòng Thanh Vũ ra, đối với Lương Thư Hàm nói, "Chưa bao lâu, em lại quên mất ai mới là chị gái của em rồi à?"
"Còn chị ruột, chị ruột có thể hù dọa em gái mình như vậy sao?" Tòng Thanh Vũ đứng lên nói, "Cô thật sự đem chuyện bắt nạt em ấy là một thú vui rồi."
Lương Mộng Hàm ôm em gái: "Bị bắt nạt dù sao vẫn tốt hơn bị cô biến thành đồng tính luyến ái."
Cô lại nói rất dễ dàng, mà những người ở đây đều cảm thấy lúng túng.
Lương Thư Hàm tức giận với bà chị không giữ mồm giữ miệng của mình: "Chị, chị có thể đừng nói như vậy không?"
Lương Mộng Hàm cười tùy tiện lại quyến rũ: "Miệng nhỏ lưu loát hơn rất nhiều, cũng là bác sĩ Tòng dạy em à?"
"Quá oan uổng. Thư Hàm chỉ nói lời thật lòng mà thôi, cô cần gì đẩy tới trên người tôi vậy?" Xem ra, Lương Mộng Hàm rất thích nói đùa.
Lương Bách Hàm thấy trong phòng đều là một đám phụ nữ, mình nói một câu cũng không lọt, vẫn là sớm đi thôi.
"Mọi người cứ trò chuyện đi, bảo vệ vẫn ở bốn phía tìm người, tôi đi thông báo bọn họ bác sĩ Tòng trở về rồi." Lương Bách Hàm nói.
"Vậy phiền phức anh Lương rồi."
Lương Bách Hàm nở nụ cười liền rời đi.
Trong lúc Tòng Thanh Vũ muốn tiếp tục chủ đề lúc nãy, lại nghe thấy
phanh một tiếng, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Kha Cảnh run rẩy tay, ly thủy tinh trong tay đã sớm vỡ vụn trên mặt đất.
"Kha Cảnh làm sao vậy?" Hồ Oánh kỳ quái hỏi.
Kha Cảnh cúi người xuống làm bộ muốn dọn dẹp mảnh thủy tinh: "Trượt tay mà thôi."
"Đừng nhúc nhích, sẽ đâm vào tay đấy, đợi lát nữa cầm chổi quét một chút là được rồi." Tòng Thanh Vũ vội vàng ngăn lại, vẻ mặt Kha Cảnh hoảng hốt hoảng sợ làm cho cô cảm thấy không thích hợp.
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Tòng Thanh Vũ nắm chặt tay của cô, thân thiết hỏi, "Hay là không thoải mái ở đâu?"
Kha Cảnh miễn cưỡng cười vui: "Có lẽ vừa rồi tìm bồ quá sốt ruột, cho nên hiện tại hơi mệt chút."
"Hừm, bồ với Hồ Oánh về trước đi, nghỉ ngơi thật tốt." Tòng Thanh Vũ nói.
"Thanh Vũ, mình có lời muốn hỏi riêng bồ." Kha Cảnh nói với cô.
Lương Mộng Hàm lập tức hiểu ý, lôi kéo bàn tay em gái nói: "Bọn tôi về trước. Bác sĩ Tòng không nên chạy loạn, tránh để em gái tôi quan tâm đế cô."
Tòng Thanh Vũ gật đầu: "Vậy lần này cho tôi xin lỗi."
Hồ Oánh ấm ức cũng đi ra ngoài.
"Kha Cảnh, đến cùng làm sao vậy?" Trực giác của Tòng Thanh Vũ nói cho cô biết Kha Cảnh rất không thích hợp.
Kha Cảnh nhìn qua rất khẩn trương: "Người đàn ông vừa rồi là ai?"
"Lương Bách Hàm, anh ta là anh trai của Lương Mộng Hàm với Lương Thư Hàm. Có vấn đề gì?" Tòng Thanh Vũ kỳ quái cô làm sao sẽ đối Lương Bách Hàm cảm thấy hứng thú, "Hai người quen biết?"
Kha Cảnh lắc đầu: "Mình… Mình chỉ cảm thấy người này…" Cô ấp úng, giống như đang tìm cái cớ gì đó.
"Người này như thế nào?"
"Tại sao bồ quen biết anh ta?" Kha Cảnh thông minh ném vấn đề này lên người Tòng Thanh Vũ.
"Em gái anh ta bị bệnh tim, phẫu thuật là mình chịu trách nhiệm."
"Bồ… Tốt nhất đừng làm ca phẫu thuật này."
"Vì sao?"
Kha Cảnh trốn tránh ánh mắt của Tòng Thanh Vũ: "Không phải tay bồ bị thương sao? Mình sợ bồ… Sợ bồ lúc phẫu thuật xảy ra sự cố. Hơn nữa, hơn nữa nghe nói bọn họ rất có tiền, nhỡ đâu xảy ra chuyện, Lương Bách Hàm sẽ không bỏ qua bồ."
"Tay chỉ bị thương nhẹ thôi, hơn nữa tay chưa lành, mình sẽ không làm phẫu thuật." Cô muốn đối với tính mạng của bệnh nhân an toàn phụ trách "Cho nên bồ không cần lo lắng. Đồ ngốc!" Lương Bách Hàm là người rất hiền lành, hoàn toàn sẽ không như vậy.
Kha Cảnh miễn cưỡng cười, trên mặt vẫn là không thể che hết ưu sầu: "Tốt lắm, mình đi trước. Bồ nhớ chú ý đến bản thân mình. Mình… Vẫn là đứng ở lập trường của bạn bè nói một câu: Tốt nhất cách xa người nhà họ Lương một chút." Kha Cảnh lại bồi thêm một câu, "Dù sao, kẻ có tiền rất chiều lòng."
Tòng Thanh Vũ gật đầu, đưa cô đến cửa ra vào, Kha Cảnh không để cô đưa. Cô cũng từ bỏ, trở về phòng, trong mắt là suy đoán cùng nghi hoặc, Kha Cảnh không thích hợp, đến cùng là vì sao?