Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tâm Sâu Tựa Biển

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho dù là đối mặt với em gái song sinh của mình, Triệu Y Cách cũng chỉ đơn giản nói vài câu, nhưng điều này không có nghĩa là cảm tình giữa các nàng không tốt. Cơm nước xong xuoi, Triệu Y Cách liền vùi mình vào đống văn kiện.

Tòng Thanh Vũ cảm thấy mình cũng không có chuyện gì, rửa bát đĩa xong định trở về nhà mình, nhưng Nhị tiểu thư kéo cô lại, chết sống không cho cô đi, nhất định phải trò chuyện vài câu với nàng. Tòng Thanh Vũ liền kì quái, chị mình đâu, sao phải tiếp một người mình mới quen biết không lâu?

Nghĩ đến về chỗ mình cũng chẳng có việc gì, nếu như Triệu Y Ninh nguyện ý, cô hùa theo nàng. Dù sao, bị chị mình lạnh lùng gạt qua một bên quả thật rất đáng thương.

"Thật khó tưởng tượng cô cũng 28 rồi." Hai người ngồi trên ghế sô pha xem TV, Tòng Thanh Vũ nhếch miệng, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, lại cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Triệu Y Ninh nói: "Là ý gì?"

Trong lòng Tòng Thanh Vũ đơn giản so sánh hai chị em không giống nhau: "Đều 28 tuổi, mà chị của cô so với cô trưởng thành hơn rất nhiều."

"Cô từ chỗ nào cho rằng chị tôi trưởng thành hơn?" Triệu Y Ninh không cho là mình non nớt hơn Triệu Y Cách.

"Rất nhiều."

Triệu Y Ninh cười cười: "Đó là bởi vì chị tôi thời điểm nghiêm mặt tương đối nhiều." Không thể phủ nhận, đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa hai người, "Có điều, tôi thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ ăn nói có ý tứ chính là biểu hiện trưởng thành sao? Cô phán đoán như thế sao?"

Hoàn toàn chính xác, một người trưởng thành thể hiện trên nhiều khía cạnh, không chỉ là thể hiện bên ngoài, còn thể hiện trên cách đối nhân xử thế ngày thường. "Tôi nói rồi, là cảm giác trên. Nói thật, tôi đối với cô cũng không biết, cho nên chợt nhìn, tôi sẽ cảm thấy cô là lạ. Nhưng, tôi nghĩ, nếu tôi là cô, sẽ không giả dạng chị mình đi quyến rũ người khác." Nhưng lại giả dạng không đủ giống.

Triệu Y Ninh mỉm cười, thật ra lúc nàng nghe được cuộc đối thoại của Tòng Thanh Vũ và bạn bè, trực giá của nàng cho thấy, người này nhất định có quan hệ không rõ với chị mình. Cho nên, nàng không về nhà, trực tiếp tới chỗ này.

Nàng để ý nét mặt của chị mình lúc nhìn thấy mình với Tòng Thanh Vũ quần áo không chỉnh tề ngã vào sô pha, rất rõ ràng, dù cho cô có là em gái chị ấy, khi đó Triệu Y Cách cũng rất không vui. Kỳ thật, cái kia chính là ghen. Cộng thêm thần giao cách cảm ở cặp song sinh, nàng có thể khẳng định, Triệu Y Cách đối với Tòng Thanh Vũ cảm giác không bình thường.

"Cô là người thông minh, tôi đoán, cô cũng biết tôi có ý định quyến rũ cô." Triệu Y Ninh rõ ràng có ý định này.

Tòng Thanh Vũ nhíu mày, tình thương của em gái xem ra lớn hơn chị gái.

"Cho nên, cô đối với tôi có cái nhìn hay ý nghĩ thế nào?"

Triệu Y Ninh giang rộng hai chân ngồi lên đùi Tòng Thanh Vũ, hai tay vòng ôm lấy cổ của cô, vẻ mặt quyến rũ, hơi thở bên tai cô như lan, trong mắt là mị hoặc lại là cảnh cáo: "Nói!! Ở bên người chị tôi lâu như vậy, cô đến cùng có mục đích gì? Có phải đối với Triệu thị có ý nghĩ gì đó không an phận, phải không?"

Tòng Thanh Vũ nghe xong lời này, không nhanh không chậm mà đem Nhị tiểu thư từ trên người mình đẩy ra, cô chỉ cười: "Nếu như tôi thật sự muốn gì đó từ các người, như vậy, thứ tôi muốn sẽ không dừng lại ở tập đoàn Triệu thị rồi." Cô cười như yêu tinh hạ phàm mê hoặc con người, con mắt trong suốt như nước trở nên mơ màng, trong lời nói càng dẫn theo vài phần cuồng vọng, "Đại tiểu thư nhà họ Triệu các người, tôi cũng muốn mang theo."

Triệu Y Ninh tự xưng khôn khéo bỗng phát hiện, mình không thể hiểu được cô gái tâm bình lặng như nước này.

"Chỉ tiếc, " Tòng Thanh Vũ nheo mắt lại, trên mặt là nụ cười xấu xa, "Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi, gia lớn nghiệp lớn của Triệu gia tôi không có hứng thú, có điều ——", cô nghiền ngẫm vui vẻ càng sâu, "Chị cô tuy lạnh lùng nhưng thật ra rất hợp ý tôi."

Triệu Y Ninh nói: "Lời là cô nói. Nhưng, từ hành vi của cô, tôi có thể có thể nhìn ra cô đối với chị tôi không có bất kỳ ý gì." Muốn đuổi theo Triệu gia đại tiểu thư, sao có thể dễ dàng như vậy?

"Cô có biết hay không, chỉ cần chị cô ở nhà, đồ ăn thức uống của cô ấy đều là tôi phụ trách?"

Điều này có quan hệ trực tiếp sao?

Tòng Thanh Vũ chậm rãi nói: "Thật ra, tôi vẫn luôn ra ám hiệu cho chị cô: Mau vào trong bát của em đi. Nhưng, cô cũng biết là chị cô là loại người không hiểu tình cảm của người khác, vẫn không hiểu ý. Tôi còn cách nào đây? Chỉ có thể từ từ mà đi thôi." Vẻ mặt cô vô tội cùng thất vọng khi nói tới.

"Giả dối!" Triệu Y Ninh nghe xong, thưởng cho bác sĩ Tòng hai chữ, cũng không biết là đang nói Tòng Thanh Vũ hay là Triệu Y Cách. Rồi sau đó, giống như nhớ tới chữ gì đó, lại bồi thêm một câu, "Tôi ghét nhất là kẻ giả dối."

Tòng Thanh Vũ đứng lên: "Thời gian không còn sớm nữa, Nhị tiểu thư mau đi nghỉ đi. Tôi muốn tạm biệt. Nếu như có chuyện muốn tìm tôi nói, tôi ở ngay đối diện. Rất tình nguyện phục vụ cô. Tất nhiên, tối nay, hy vọng giữ bí mật với Triệu Y Cách."

Triệu Y Ninh nghĩ, còn dám yêu cầu tôi?! Cô có biết những lời cô nói tối này đã bị tôi ghi âm lại hay không, chọc tôi không vui, tôi chắc chắn sẽ giao nó cho chị tôi, đến lúc đó còn muốn chị tôi vào trong bát của cô không?! Cô mới phải vào trong bát á! Hơn nữa, Triệu Y Cách thế nào cũng là nữ thanh niên ưu tú, chút thủ đoạn nhỏ bình thường này mà mời được ư, phải đổi cái bát lớn hơn mới phải!

"Không phải đã chuẩn bị cho em phòng khách sao?" Lúc Triệu Y Cách định lên giường nghỉ ngơi, phát hiện cô em gái đáng ra nên ở phòng khách lại nằm giang hình chữ đại (大) trên giường mình.

"Chúng ta đã lâu không gặp, mà chúng ta lại là chị em, lúc nhỏ không phải cũng ngủ chung như thế sao? Bây giờ sao lại ghét bỏ em rồi?" Đương nhiên là Triệu Y Ninh đến đây có mục đích.

Triệu Y Cách vén góc chăn, tỏ ý Triệu Y Ninh nhích vào: "Tùy em." Triệu Y Ninh dịch thân thể, sau đó lập tức lật người tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của chị mình.

"Triệu Y Ninh, em làm gì thế?"

"Nhìn chị á!" Nhị tiểu thư trả lời như đó là chuyện tất nhiên.

Triệu Y Cách đối với nàng im lặng: "Đều là cùng một khuôn mặt, mỗi ngày em đều nhìn đó thôi, bây giờ tới xem chị, không chê phiền sao?"

"Vẫn là không giống nhau." Triệu Y Ninh nói, "Chị xem, nốt ruồi ở đầu chân mày chị, hôm nay em giả làm chị vẽ lên một nốt. Nhưng Tòng Thanh Vũ nói, vị trí em vẽ có hơi lệch."

"Cái gì?" Triệu Y Cách hơi nhíu mày lại, quả nhiên sự chú ý của nàng bị hấp dẫn.

Thật đúng là… Triệu Y Ninh chú ý tới vẻ mặt của Triệu Y Cách, rõ ràng là rất quan tâm, tại sao lại trưng ra vẻ lạnh nhạt? Triệu Y Cách ơi là Triệu Y Cách, chị cũng giả bộ! Đáng ghét y như Lương Mộng Hàm!

Trong mắt Triệu Y Ninh ngập tràn sự tò mò: "Hai người… Xem ra quan hệ không bình thường nhỉ?"

"Chỉ có như vậy, không có gì không bình thường cả." Dựa vào, vịt chết còn mạnh miệng! Trong lòng Triệu Y Ninh xem thường. Nhịn nhịn nhịn, em xin chị có thể nhịn được tới khi nào!

"Thật sự bình thường, lập tức có thể nhận ra bọn chị, khác biệt nhỏ bé cũng biết. Chị, chị thật sự may mắn, người bình thường như thế cũng có thể tìm được, nhỉ?" Triệu Y Ninh cẩn thận mà châm biếm nàng một phen.

Triệu Y Cách tắt đèn, cũng không có nhìn đến vẻ mặt nàng, chỉ nghe cô lạnh nhạt nói một câu: "Ngủ đi, ngày mai chị với em về nhà."

"Dừng!! Đừng trách em không nhắc nhở chị, người ưu tú như vậy, không nắm chặt, lần này chị lại muốn bỏ lỡ." Triệu Y Ninh cố ý nhắc nhở nàng.

Nói đến bỏ lỡ, Triệu Y Cách bĩu môi: "Hay là em xử lý chuyện của mình cho tốt trước đi, Mộng Hàm cũng sắp về rồi nhỉ?"

"Vừa vặn ngày mai em muốn đi thăm Thư Hàm." Triệu Y Ninh suy nghĩ một chút, hờn dỗi tự nói, "Tốt nhất không nên gặp phải cô ta!!"
« Chương TrướcChương Tiếp »