Chương 86: [Hậu thoại] Ba đoạn

Editor: Táo

【1】

Nam thiếu niên trước mắt dáng vẻ thanh tú, anh tuấn, nhìn cũng thấy tuổi nhỏ mà tài cao. Thần thái khiêm tốn,nho nhã hữu trí, chỉ là khó giấu được vẻ tự tin thản nhiên trong ánh mắt.

Buổi sáng mới gặp qua thiếu chủ, Lữ Mông cũng chưa từng nghĩ hắn sẽ tìm đến mình.

“Ở Bạch Môn Lâu, Lục Tốn Lục Bá Ngôn, đã gặp qua Tướng quân”. Thái độ của hắn rất cung kính với Lữ Mông.

Lữ Mông khoanh tay, ý bảo hắn không cần đa lễ.

“Tướng quân không còn nhớ rõ Lục mỗ sao?” Hắn mỉm cười và nói chuyện thoải mái hơn.

Lữ Mông lộ ra vẻ nghi ngờ.

“Ha ha, cũng đúng, lần đầu gặp tướng quân, Bá Ngôn khi ấy chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi. Lúc ấy, còn không biết xấu hổ còn xin tướng quân một cây Phương Thiên Họa Kích. Về sau mới biết, thứ kia vốn là Phương Thiên Họa Thích của Lữ Bố.”

Được hắn kể ra, không biết bao nhiêu hồi ức đã sớm bị niêm phong lại ùn ùn lộ ra.

Năm ấy, bọn họ ngã xuống vách núi, đi ngang qua Bạch Môn Lâu, Tào Tháo còn tặng Phương Thiên Họa Kích cho hắn.

Hắn cũng không thích, mới đem họa kích kia cắm đứng bên một bờ sông. Hình như đã có một đứa trẻ đã đến xin họ.

Ồ, họ.

Là hắn, với ai đó.

“Ta vẫn nhớ kỹ lời nói của một vị tướng quân khác khi ấy, dặn ta sau này đi Giang Đông tìm Lữ tướng quân ngài. Không biết giờ phút này vị tướng quân kia đã giữ chức vụ gì? Có cơ hội gặp nhau không?” Lục Tốn nói rất tự nhiên.

“Người đó.Nàng” Lữ Mông trầm ngâm nửa ngày: “Nàng đã sớm rời đi.”

Ôn Nhiễm, nàng thấy đấy, đã qua lâu như vậy, vẫn có người nhớ thương nàng.

Lữ Mông ở trong lòng thì thầm, không khỏi cười xót xa.

Sau đó, vào Kiến An năm thứ 24

Lữ Mông Lục Tốn liên thủ, cuối cùng đã đánh bại Quan Vũ, khiến cho hắn đại bại trận Mạch Thành, trọng đoạt lại Kinh Châu.

【2】

Ôn Nhiễm bị người của Chu Du bức đến Giang Đông.

Thủy Kính tiên sinh không tìm được nàng, lại phát hiện nàng còn để lại một cái gọi là sử sách.

Biết là bảo bối mà Tào Tháo trân trọng, hắn đã cẩn thận cất giữ.

Cho đến khi Tào Tháo lo lắng tìm kiếm khắp nơi trong thư viện, hắn lại càng không giao nộp.

Sau đó, hắn rời Thư viện Dĩnh Xuyên và trở về Tương Dương.

Đối với quyển sách đó, cuối cùng cũng đoán không ra, hắn lại đi tìm Gia Cát Lượng.

Hắn nói với Gia Cát rằng đây là những gì Ôn Nhiễm để lại. Tào Tháo cũng rất coi trọng, dường như là ẩn giấu thiên cơ gì đó.

Gia Cát Lượng lại khoanh tay nói, thứ không thuộc về nơi này, hắn cũng không muốn giữ lại.

Cuối cùng, quyển Tam quốc chí này vẫn được đặt ở chỗ Thủy Kính tiên sinh.

Sau đó, Thủy Kính tiên sinh lại cảm thấy công việc giảng dạy ở thư viện vẫn là thú vị nhất.

Một ngày nọ, khi tấm biển thư viện ban đầu quá cũ kỹ, mọi người đều nhất trí muốn Tư Mã Huy làm tấm biển mới.

Hắn cố ý viết ra bốn chữ mà bút phong hướng vào bên trong.

Hắn trộm giấu tam quốc chí và thư viết cho Ôn Nhiễm ở trong tấm biển kia.

Hắn hy vọng rằng một ngày nào đó, những thứ này sẽ được trở về đúng thời đại và đúng chủ nhân của nó.

Hắn vuốt râu, nhìn lên trời, hình như có gì đó rất chắc chắn, trong bóng tối sẽ có một ngày như vậy.

【3】

Bảy năm xây dựng.

Mười lăm vạn đại quân do Tư Mã Ý suất lĩnh, giờ phút này đang dừng trước cửa thành Đại Khai.

Tư Mã Ý nhìn Gia Cát trên cổng thành đang thắp hương đánh đàn, thần thái tự nhiên.

Thoạt nhìn toàn thành trống trải này, hắn cũng không xác định được đây có phải là một cái bẫy không?

Gia Cát Lượng thản nhiên gảy đàn, thỉnh thoảng ngước mắt nghênh đón ánh mắt sắc bén của Tư Mã Ý.

Bên người đều là tiếng nghị luận to nhỏ, đa số đều nói trong thành tất có mai phục. Tư Mã Ý giơ tay lên, ngăn lại tiếng đàm tiếu của thủ hạ, lạnh lùng phát ra mệnh lệnh.

“Rút quân!”

Mười lăm vạn đại quân nhao nhao rút lui.

Tư Mã Ý một người một ngựa nhưng vẫn chưa rời đi.

Ngược lại, hắn còn vỗ nhẹ bụng ngựa, từ từ đi vào trong thành

Cùng lúc đó, trên thành truyền đến một tiếng đàn dây đứt đoạn.

Tư Mã Ý bước vào trong thành, như dự đoán, cũng không thấy cái gọi là mai phục.

Trong thành, thật sự trống không.

Tư Mã Ý ngửa đầu nói: “Khổng Minh huynh, không xuống lầu gặp nhau sao?”

Gia Cát Lượng nối lại sợi dây đàn bị đứt, cầm chiếc quạt lông đặt ở một bên, chậm rãi xuống thành lâu.

Tư Mã Ý thấy hắn, cũng xuống ngựa.

“Vì sao lại tha cho ta?” Gia Cát Lượng đi thẳng vào vấn đề.

Tư Mã Ý dường như không nghe thấy, tự mình nói: “Đã từng có một người từng giải đáp nghi hoặc của ta, nếu chưa từng thật lòng yêu qua hay đối đãi với người khác, thì sao có thể khiến người khác cảm thấy bận tâm vì sự ra đi của mình. Sau đó, ta đã gặp một nữ tử và cuối cùng cũng đã cảm nhận được tâm trạng đó”.

Gia Cát Lượng phe phẩy quạt, ánh mắt nhìn ngoài cửa thành, cũng không biết là có nghe hay không.

“Cảnh đẹp không dài. Khi ta nghĩ nàng ấy sẽ buồn như thế nào sau khi ta chết, thì nàng ấy lại rời bỏ ta trước, để lại ta một mình.”

Ánh mắt Gia Cát Lượng thu lại, dừng lại trên mặt Tư Mã Ý.

Mặc dù đang nói chuyện cũ thương tâm như vậy, nhưng trên khuôn mặt bình tĩnh của hắn lại nhìn không ra một chút dao động tình nào.

“Vì sao tha cho ngài? Ngài biết không, lần đầu tiên gặp ngài, ta đã rất ngạc nhiên, còn nghĩ rằng người nam nhân đó chưa chết.”

Người nam nhân đó? Gia Cát Lượng trong lòng khẽ dao động.

“Khúc vọng ngài vừa gảy, gợi lên rất nhiều ký ức. Ngài rất giống một người nam nhân.”

Giống một người? Hắn sẽ giống ai ngoài việc giống người đó?

Vậy nên, lại là Quách Gia sao?

“Khi ta đến tột cùng đã cảm nhận được nỗi buồn khi mất đi tình cảm của mình, ta lại càng ngưỡng mộ người nữ tử khóc đến mù mắt kia. Vẻ ngoài của ngài rất giống với phu quân đã chết của người đó”.

Bàn tay Gia Cát Lượng cầm quạt lông khẽ buông xuống.

“Ngươi nói ta giống vị kia, lại là Quách Gia?” Cuối cùng, hắn cũng đặt câu hỏi.

Tư Mã Ý gật đầu, hình như cũng không kinh ngạc trước câu hỏi của Gia Cát.

Quả nhiên.

Quách Gia, Ôn Nhiễm.

Chỉ là hắn chưa bao giờ biết, Ôn Nhiễm từng vì Quách Gia đã chết, mà khóc mù hai mắt.

Quả nhiên là tình cảm sâu đậm như vậy.

Cũng đã trôi qua quá lâu.

Nhớ lại năm đó khi gặp nàng, hắn mới vừa qua đôi mươi.

Giờ đây, cái tên đó một lần nữa được gợi lên, khiến hắn không khỏi bối rối.

Đã lâu lắm rồi.

Ngày đó, nhìn nàng bị đẩy xuống dòng Trường Giang, nghĩ đến tiếng la hét động trời của mình khi ấy, giống như vừa xảy ra hôm qua.

Tư Mã Ý nhìn Gia Cát Lượng thoáng qua như giật mình một hồi, một lần nữa lên ngựa, thúc ngựa.

Tư Mã Ý kéo dây cương, quay đầu ngựa đi ra ngoài cửa thành.

Cuối cùng, chợt nghe được một câu nói nhẹ nhàng của Gia Cát từ phía sau truyền đến.

Gia Cát Lượng nói: “Không cần cảm tạ.”

Tư Mã Ý kéo ngựa dừng lại, quay đầu nhìn Gia Cát.

Chỉ thấy Gia Cát Lượng đang khẽ cười: “Ta biết trong lòng ngươi sẽ cảm tạ ta, bởi vậy, không cần phải khách khí. Ta cũng cảm tạ ngươi.”

Trên mặt Tư Mã Ý biến hóa ra thái độ vi diệu, quả nhiên là Gia Cát Lượng, hắn không có nguyên do công thành, Gia Cát đều hiểu ra.

Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh, phi điểu tận, lương cung tàng.

Dịch nghĩa đen: Con thỏ giảo hoạt chết rồi, thì con chó săn không còn giá trị sử dụng nữa liền bị đem đi nấu chín, bầy chim nhốn nháo đã bay đi hết cả, thì cung tiễn có tốt đến mấy cũng phải cất vào.

Hàm nghĩa: Công thần góp sức tiêu diệt kẻ địch gian ác đến cuối cùng chưa chắc được trân trọng được hậu đãi mà có nguy cơ bị trừ khử bị gϊếŧ hại, người tài giỏi đến cách mấy sau khi loạn lạc qua đi rồi thì cũng phải biết thu liễm ẩn mình để tự bảo vệ bản thân.

Chỉ cần giữ Gia Cát Lượng làm đối thủ, cũng chỉ cần hắn tồn tại, Ngụy quốc cũng không thể không cần Tư Mã Ý, nhất định phải trọng dụng hắn cầm quân quyền. Bởi vì ngoại trừ hắn ra, không ai có thể đối phó được với Gia Cát Lượng.

Tư Mã Ý giương roi ngựa lên, phi ngựa rời đi.

Để lại một lượng từ lớn trong không khí: “Được, hẹn sau này gặp lại!”

Ước định như thế, giống như hai nam tử đầy nhiệt huyết.

Gia Cát Lượng sai người đóng cửa thành, chậm rãi đi vào trong.

Hắn nhớ tới khoảnh khắc cùng một người, rượu cùng trà đi cạn chén nhiều năm trước.

Thời tiết khi ấy ôn hòa, hợp với thời đại.

Trải qua hơn nửa đời người, hắn vẫn cảm thấy, ngày hôm ấy là ngày tuyệt vời nhất.