Editor: Táo
Tôi thấy Quách Gia.
Chàng mặc một bộ y phục màu đen tuyền, đầu đội khăn lụa, trong tay cầm cầm một cây quạt lông vũ.
Tôi khó có thể tin vào mắt mình nữa!
Bên cạnh chàng là một nam tử râu dài, thấp hơn nửa cái đầu, còn không hề chú ý chàng đang kinh ngạc nhìn tôi, người kia vẫn đang còn nói chuyện với chàng. Cam Ninh cũng đi đến bên cạnh bọn họ, không biết đang khách sáo nói chuyện gì.
Tất cả những gì tôi biết, tất cả mọi thứ xung quanh nhắc nhở tôi rằng đây không phải là một giấc mộng.
Tôi hạnh phúc sắp phát khóc! Quách Gia, chàng là một kẻ nói dối! Chàng không hề rời bỏ tôi? Không ngờ khi mắt tôi sáng lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy lại là chàng!
Tôi gọi tên chàng và chạy về hướng của chàng.
Lúc sắp nhào vào trong ngực chàng, dưới chân lại loạng choạng, may sao Cam Ninh vội đưa tay ra đỡ lấy tôi.
Thời điểm tôi cách Quách Gia chỉ thiếu một bước nữa, Cam Ninh lại đỡ lấy tôi, ngăn cách chúng tôi.
Tôi nhìn thấy Quách Gia cũng vươn tay ra nhưng sau đó lại thu tay về.
Vẻ mặt kinh ngạc của chàng trong tình huống tôi vẻ mặt vui mừng nhìn chàng cũng trong nháy mắt bình phục lại.
Tôi còn cảm thấy kỳ lạ, Quách Gia làm sao vậy chứ? Đã gặp lại tôi rồi nhưng một chút nhiệt tình cũng không thể hiện ra ngoài. Thậm chí, chàng còn không cười.
“Ôn Nhiễm, muội không muốn sống sao, nếu rơi xuống sông thì phải làm sao bây giờ?” Sau khi Cam Ninh đỡ lấy tôi, còn lo lắng khiển trách tôi.
“Ta nhìn thấy…” Tôi kích động, vui mừng, bình tĩnh nhìn Quách Gia mà nói.
“A?!” Bên tai chỉ có giọng Cam Ninh còn giật mình: “Muội nói thật sao? Muội thực sự đã nhìn thấy? Muội xem đây là số mấy?”. Hắn lắc bốn ngón tay của mình giơ lên trước mặt tôi.
Tôi mở tay hắn và liếc nhìn hắn: “Râu của huynh mọc nhiều hơn trước.”
“A! Đúng là đã nhìn thấy!” Hắn cười ha ha.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Tôi một lần nữa nhìn về phía Quách Gia, tất nhiên khó nén được ý nghĩ vui mừng.
Nhưng tôi đã không nghe thấy bất kỳ câu trả lời của chàng, chàng chỉ bình tĩnh nhìn tôi.
“Ha ha! Muội có muốn nghe ngài ấy kể xem những mũi tên này đến như thế nào đi? Gia Cát quân sư quả nhiên danh bất hư truyền, chính là người kia…” Cam Ninh hẳn đã biết sự tình từ đầu đến cuối, nghe tôi hỏi xong lại tự cho mình thông minh đi giải thích với tôi.
Nhưng tôi lại càng nôn nóng hơn, nhìn thấy dáng vẻ của Quách Gia, tôi sao có thể không vội chứ, vội vàng cắt ngang lời Cam Ninh nói: “Ta không phải nói chuyện này! Sao chàng không nói lời nào, Quách Phụng Hiếu!”
Sau đó, tôi phát hiện ra hai nam tử kia đang ném cho tôi một ánh mắt cực kỳ khó hiểu.
“Ha ha, Gia Cát quân sư quả thật đa mưu túc trí!” Cách đó không xa, tiếng vỗ tay vang lên, Chu Du lớn tiếng tán thưởng đi tới bên cạnh chúng tôi.
“Đô đốc khen ngợi.” Quách Gia, không, có lẽ nói nam nhân có dáng vẻ giống Quách Gia này, cuối cùng cũng đã mở miệng.
Thế nhưng, giọng nói này rõ ràng chính là Quách Gia mà!
“Yo, ngươi cũng đi ra ngoài hóng gió sao?” Chu Du nhìn thấy tôi, không mặn không nhạt nói một câu.
“Vậy, thừa dịp này giới thiệu.” Chu Du chỉ vào tôi và nói với Quách Gia: “Đây sẽ là nhân vật then chốt đánh bại Tào Tháo lần này. Vị Ôn Nhiễm cô nương này rất quan trọng đối với Tào Tháo, quân sư Gia Cát.”
Sau đó, tôi nhìn thấy Quách Gia này lại hơi gật đầu với tôi, nói một câu rất bình thường: “Tại Hạ Gia Cát Lượng, may mắn gặp.”
Niềm vui lúc trước không còn sót lại chút gì, tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thoáng chốc tự hỏi mình đến vô năng.
Người này, hắn với Quách Gia dáng vẻ rất giống nhau, ngay cả giọng nói nói ra cũng khó có thể phân biệt nổi.
Nhưng hắn, lại nói cho tôi biết, hắn tên là Gia Cát Lượng!
Vậy hắn, vừa rồi khi nhìn thấy tôi, sao lại có biểu cảm kinh ngạc như vậy?
Mấy người xung quanh, nói xong, lại cười. Còn tôi thì lại không thể nghe thấy bất cứ điều gì.
Không khí bên cạnh giống như bị giam cầm, hết thảy đều lặng lẽ đến ngột ngạt.
Tôi chỉ có thể cảm nhận được tiếng gió, tiếng nước, mùi của mũi tên săn bắn… Còn có một mùi hương mộc lan thoang thoảng như có như không.
“Có một người, nơi ở của hắn, y phục thường ngày, đều có hương thơm của mộc lan.”
“Hương mộc lan, nàng có ấn tượng gì không?”
Làm sao tôi có thể quên liên hệ với những lời Quách Gia từng nói này!
Hương mộc lan, hương mộc lan đến từ trên người Gia Cát Lượng, người Quách Gia ngày ấy ám chỉ chẳng lẽ là hắn sao?!
Đúng vậy, Quách Gia không phải từng nói tôi có thể đầu quân cho Gia Cát Lượng sao?
Tại sao? Họ đã gặp nhau trước đây chưa?!
Và… Còn gì nữa không?
Đúng rồi, Thủy Kính tiên sinh kia, vị bằng hữu chí cốt của Gia Cát Lượng chính là Thủy Kính tiên sinh. Khi nhìn thấy chúng tôi, đối diện với Quách Gia còn lộ ra ánh mắt kỳ quái cùng kinh ngạc. Ngài ấy còn nói với tôi nếu có một người trông rất giống với mình, sống một kiếp sống hoàn toàn khác nhau thì sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Sau đó tôi không biết làm thế nào tôi trở về phòng nổi.
Năm Kiến An thứ 12, Quách Gia qua đời, Gia Cát Lượng ra khỏi núi. Hai nhân tài hàng đầu trong lịch sử Tam Quốc không thể có cơ hội đối đầu, khiến nhiều người bấm cổ tay tiếc nuối.
Nhưng như thế nào cũng không thể ngờ được, dáng vẻ của bọn họ lại giống nhau đến như vậy? Thậm chí, ngày cả tiếng nói bình thường cũng y sì nhau.
Một mình tôi chống má ngẩn người, không khỏi cười khổ, còn thầm nghĩ ông trời không biết có đang đùa giỡn điều gì chăng?
Trong bóng tối, còn có thứ gì?
Tiếng rắc rắc vang lên.
“Ôn Nhiễm cô nương, tại hạ Khổng Minh, có chuyện hỏi thăm, không biết có tiện hay không?”
Là giọng nói mà tôi không thể quen thuộc hơn, hiện tại lại chỉ có thể coi như người bình thường xa lạ.
Tôi sửng sốt một lúc, không biết hắn có thể tới tìm tôi vì có chuyện.
Sau đó, tôi đứng đứng dậy và ra mở cửa.
Người ngoài cửa nhìn tôi, hơi mỉm cười với tôi.
Tôi liếc mắt không nhìn mặt hắn, chỉ sợ chính mình nhịn không được sẽ tính toán độ cong khóe môi khi hắn mỉm cười cùng với Quách Gia có gì khác nhau không?
“Gia Cát tiên sinh, mời vào.”