Editor: Táo
“Này, sao chàng không bận tâm đến nhi tử của chàng chút nào! Đây là ai nhận nuôi chứ?” Tôi đối với chuyện Quách Gia mang đứa bé kia về, lại sắp xếp ở phòng tôi, xem tôi như vυ" nuôi coi như đã xong chuyện. Thật bất mãn mà!
Cuối cùng, chàng lại lười biếng nằm trên giường, nhàn nhã đưa hoa quả vào miệng mình, tôi mới hét ra những lời kia với chàng.
Quách Gia dịch người vào bên trong, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Tôi tất nhiên không vui vẻ gì nghe lời ngồi xuống như vậy, cứ như vậy đi tới trước mắt chàng đoạt đĩa trái cây chàng đặt ở bên, tức tối nhét một miếng lê tuyết vào miệng mới tiếp tục nói:”Chàng mỗi ngày ngược lại lại rất nhàn nhã, còn ta mỗi đêm đều bị vật nhỏ kia tra tấn đến không ngủ nổi một giấc yên ổn!
Làm ơn đi! Chàng cũng không thiếu tiền mà, không thể để đứa nhỏ ở nơi khác sao? Cứ thể sắp xếp trong phòng ta là có ý gì đây?”
Quách Gia chỉ chỉ đĩa trái cây trong tay tôi, tôi cố ý dùng hai tay ôm chặt hơn một chút, làm ra dáng vẻ không cho chàng ăn.
Chàng bất đắc dĩ mở tay ra nói: “Sớm nói, bảo nàng đến phòng ta ngủ, nhưng nàng lại không vui”. Chàng ta nheo mắt lại và mỉm cười.
“Này!” Tôi thật sự không biết nói gì, đi dắt được loại người da mặt dày như chàng, vậy cách duy nhất chính là da mặt so với chàng phải dày hơn: “Chàng đừng tưởng ta không dám! Không phải chỉ là ngủ chung một phòng thôi sao, đối với ta mà nói cũng không phải là chuyện đại sự phải chết gì!”
“Tất nhiên.” Chàng cười đến hình như càng hăng hái hơn: “Vốn không phải là chuyện phải chết gì. Rõ là chuyện tốt mà!”
“Tốt cho cái đầu to của chàng!”
“À, nói gì vậy? Ta nghe không hiểu.”
Bởi vì còn ôm đĩa trái cây, tôi đành phải giơ một tay lên làm ra trạng thái đầu hàng nói: “Quên đi, ta đầu hàng chàng.”
Quách Gia lại không tiếp lời, chỉ là lần thứ hai vỗ vỗ bên cạnh giường. Tôi không cách nào, lại chịu không nổi cám dỗ cuối cùng, cũng đi qua ngồi xuống.
“Biết gì không? Chủ công sắp có thêm một tướng tài nữa.” Tôi cảm thấy bàn tay của chàng như đang vuốt ve mái tóc của tôi.
“À, không liên quan gì đến ta.” Tôi quay lại nói với chàng một cách thẳng thắn.
“Đối với người có đầu óc thông minh, không phải nàng rất có thiện cảm sao? Hả? ”
Tôi xoay người, đem đĩa trái cây đặt ở trước mặt chàng, cười đến nịnh nọt: “Nhưng bọn họ đều không phải Quách Bán Tiên chàng. Tất cả tình cảm của ta về những người thông minh, đều dành riêng cho chàng mà thôi!”
Chàng cũng mỉm cười. Bỗng dùng sức ôm lấy nửa người tôi, và dừng lại khi chóp mũi tôi sắp chạm đến mặt chàng.
Tôi nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của mình. Mặt có đỏ hay không đã không còn nhớ rõ.
“Quách mỗ may mắn!” Chàng nhìn tôi và nói bốn từ như vậy.
Tôi ngạc nhiên, vẫn còn cảm thấy tất cả mọi thứ như không đúng sự thật. Là tôi may mắn, là ba kiếp, không.. phải là ba mươi kiếp may mắn của tôi. Thế nhưng, tôi không thể không chút dè dặt mà thổ lộ ra những lời này.
Thuận thế nằm xuống bên cạnh chàng, tôi nghiêng đầu, cách ngực chàng gần hơn một chút.
“Người kia vốn là quân sư của Lưu Bị, hiện giờ đang thiếu đi đôi cánh mạnh mẽ này. Ngày khác, Lưu Huyền Đức sẽ có thể phân chia thiên hạ, quả thực còn lợi hại hơn.”
Quân sư của Lưu Bị?! Phản ứng đầu tiên của tôi đương nhiên là Gia Cát Lượng, nghĩ lại, mới nhớ ra tất nhiên không có khả năng đó. Nghĩ qua, có lẽ hiện giờ hắn vẫn còn ở trong túp lều nhỏ của mình.
Tôi không biết có nên nói với Quách Gia hay không? Nếu như lập tức nói cho chàng biết về Gia Cát Lượng vào thời điểm này, không biết sẽ mang đến tai họa gì cho Gia Cát tiên sinh vĩ đại hay không?
Trong lòng tôi vẫn rất bối rối về chuyện này?Cũng không nghe lọt tai Quách Gia nói gì.
“Thế nào, có nghe ta nói không?” Chàng nghiêng người, hướng về phía tôi.
“À. Lần đầu tiên nằm trên giường của chàng, có chút mất hồn.”Tôi tìm cớ, không dám nhìn chàng.
Nghe chàng cười, nói: “Được, không giống như lời nàng than vãn về vật nhỏ kia. Vậy chúng ta cứ nghỉ ngơi như thế này được không?”
“Đừng đừng, chàng cứ nói tiếp đi, ta muốn nghe. Ta định nói với chàng rằng ta rất hạnh phúc!”
“Ừ.. Khi nói người kia là Từ Thứ, chủ công đã lấy mẫu thân hắn ra uy hϊếp hắn rời khỏi Lưu Bị, chỉ sợ hắn ở Tào Doanh lại không yên lòng.”
“Từ Thứ…”. Quả nhiên lại là một nhân tài, tôi bất đắc dĩ cười cười: “Chàng băn khoăn mọi thứ đều là sự thật?”
“À, nàng biết không?”
Tôi gật gật đầu: “Hắn hình như là người trung hiếu với Hán thất, nhận định chủ công chàng là Hán tặc, có được hắn cũng vô dụng, hắn sẽ không vì chủ công chàng mà bày mưu tính kế đâu.”
“Không vội, có rất nhiều người chúng ta ở đây, còn sợ nói không nổi hắn sao?”
“Không ai có bản lĩnh này.” Tôi khá chắc chắn.
“Vậy nàng xem Quách mỗ ta có bản lĩnh này không?” Chàng mỉm cười và thề thốt.
“Chàng không tin ta sao? Ta dám khẳng định như vậy, vì đó là sự thật mà ta biết.”
“Không bằng chúng ta đánh cược đi.”
“Đánh cược gì?”
“Đánh cược nếu ta có thể tác động đến hắn, thì nàng gả cho ta?”
Chàng ấy nhét một quả nho vào miệng tôi và ngăn đi sự ngạc nhiên của tôi.
Tôi kinh ngạc nuốt nho xuống, lại nhìn trong đôi mắt lạnh lẽo kia của chàng, dáng vẻ kinh ngạc ngốc nghếch của tôi, không dám cũng không muốn đi phỏng đoán, có lẽ chàng chỉ tùy tiện nói ra mà thôi.
Tôi nguyện ý tin tưởng chàng là nghiêm túc, đây không phải là ảo tưởng bí ẩn nhất trong nội tâm tôi.
“Không bằng đổi đánh cược một chút. Nếu chàng không thể lay chuyển được hắn, ta sẽ gả cho chàng?” Tôi nói ra, thế mà tôi lại thực sự nói ra.
“Nào có ai đánh cược như vậy?” Hắn lắc đầu.
“Bởi vì…” Tôi cũng nhét vào miệng chàng một quả nho: “Chàng nhất định không thể lay chuyển được hắn, còn ta – muốn gả cho chàng!”