Editor: Táo
Đêm trăng tĩnh lặng. Gió đêm thổi lên y phục.
Người bên cạnh, bỗng nhiên đưa tay, đυ.ng phải tóc tôi.
Tôi ngẩn người, vừa định né tránh, tay hắn liền hạ xuống, đồng thời nhìn kỹ trong tay hắn hình như còn có thêm mấy mảnh vụn cỏ.
Hắn mỉm cười với tôi một lần nữa, giống như vẻ dịu dàng tràn đầy ánh mắt.
Tôi cảm thấy nhịp tim của mình, như thể sắp nhảy nhanh hơn.
Lần thứ hai tôi ở trong lòng mặc niệm, hắn không phải Quách Gia, không phải Quách Gia…
“Chúng ta sẽ thắng, phải không?”
“Chúng ta…” Tôi lặp đi lặp lại lẩm bẩm: “Đúng vậy, ngài và Chu Du… Ngài sẽ giành chiến thắng.”
“Cô nương vẫn đứng về phía Tào Tháo?” Hắn hỏi.
Tôi không khỏi thở dài: “Chỉ là vì cảm thấy, thẹn lòng với Quách Gia.
Nếu chàng vẫn còn ở đó, cũng sẽ không xảy ra.”
“Cục diện nào? Cục diện hai quân đối đầu, hay là cục diện Tào Tháo bại trận?”
Tôi không mở miệng, tôi cũng cảm thấy mình không thể nói được.
“Hắn rất may mắn khi có một người thê tử như cô nương.
Kiên định tin tưởng hắn”.
Tôi cảm thấy hôm nay Gia Cát Lượng lại nói hơi nhiều.
“Ngài cũng giống như vậy.” Tôi cười đáp lại hắn: “Phu nhân của ngài chắc chắn cũng như vậy.
”
“Tiểu Anh nàng ấy..Phải…Sâu hơn và nặng hơn, nghỉ ngơi sớm thôi.”Hắn lại đột nhiên kết thúc cuộc trò chuyện này.
“Vâng, ngài cũng vậy.” Tôi nói xong, vừa đi vài bước, bỗng nhiên lại quay đầu lại nói với hắn: “Ngày mai, may mắn.”
Hắn cười, lại gật đầu.
Lúc nằm xuống giường, tôi còn nghĩ, vừa rồi đầu óc tôi nhất định là muốn vứt đi mà, lại còn nói lời may mắn.
Tôi rõ ràng một lòng hướng về phía Tào Tháo mà?
Sáng sớm hôm sau.
Tôi vừa đi ra bên ngoài, đã thấy Chu Du đã chuẩn bị xong mười chiếc thuyền nhỏ.
Bên trong chứa đầy dầu mỡ cỏ, bên ngoài dùng màn che ngụy trang, cắm cờ long sương.
“Thư đã được gửi chưa?” Chu Du hỏi người bên cạnh.
“Vâng, xác nhận đã gửi đi.”
“Rất tốt! Hoàng tướng quân, vất vả cho ngươi.” Chu Du nói với một tướng quân lớn tuổi khác đang đứng bên cạnh.
“Đô đốc nặng lời rồi, có thể được dốc sức trận này, đã là vinh hạnh của Hoàng Cái ta.”
“Thư lừa xin đầu hàng sao?” Tôi không khỏi hét lên.
Vậy là khổ nhục kế của Hoàng Cái đã thực hiện rồi?
Note: Để lừa được Tào Tháo, Hoàng Cái và Chu Du đã phải dụng tâm làm kế khổ nhục.
Biết Sái Trung, Sái Hòa (2 nhân vật hư cấu, là em của Sái Mạo) sang Đông Ngô trá hàng, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt 2 họ Sái, để mượn 2 gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai về.
Hoàng Cái giả cách oán hận Chu Du, cử Hám Trạch sang đưa thư trá hàng.
Do tin của Sái Trung, Sái Hòa đưa về, cộng với tài ăn nói của Hám Trạch, Tào Tháo tin việc Hoàng Cái sang hàng là thật.
Đến đêm 20 tháng 11, sau khi Gia Cát Lượng cầu được gió đông, Hoàng Cái làm tiên phong, dẫn đầu đội thuyền chiến tiến sang thủy trại quân Tào, danh nghĩa là hàng Tào, nhưng khi tới nơi liền phi thẳng tới trại Tào nổi lửa tấn công.
Tào Tháo đại bại rút chạy, Hoàng Cái bị trúng mũi tên do Trương Liêu bắn, ngã xuống nước, nhưng được Hàn Đương cứu sống.
Chu Du nhìn tôi, cười như có thâm ý: “Đến giờ phút này, cũng không ngại nói cho ngươi biết, quả thật đã gửi thư đầu hàng cho Tào Tháo.
Đợi lát nữa, Hoàng tướng quân sẽ dẫn ngươi đi hàng Tào, rất có thành ý chứ?”
Tôi đã được kéo lên một chiếc thuyền.
Trên bờ, Gia Cát Lượng xuất hiện, chỉ nghe Chu Du nói với hắn: “Đúng rồi, còn phải vất vả cho Khổng Minh huynh.
Chúc may mắn.”
Sau đó, lại thấy Gia Cát Lượng cũng cùng lên một chiếc thuyền với tôi.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Tôi nhìn hắn khó hiểu hỏi.
“Ta cùng Hoàng tướng quân, hai người đi theo.” Hắn nói một cách lạnh lùng.
Vạn nhất xảy ra chuyện thì sao, đây không phải là chuyện mạo hiểm rất lớn đối với hắn sao?
Dường như biết suy nghĩ của tôi, hắn lại khẽ mỉm cười với tôi.
Sau đó, đi nói chuyện với Hoàng Cái.
Khi ấy, gió đông nam cuồn cuộn nổi lên, mười chiếc thuyền nhỏ ở giữa sông thuận chiều gió mà đi tới, Hoàng Cái sứ cùng chúng binh đồng thanh hô to: “Xin hàng!”
Đồng thời, chính Hoàng Cái còn lớn tiếng hô to: “Thừa tướng muốn người, ta mang đến cho ngài!”
Thuyền của chúng tôi càng ngày càng gần quân Tào, mắt thấy còn cách khoảng chưa đến mười dặm.
Bỗng nhiên, trước mắt đột nhiên rẽ sóng ra một đường thuyền.
Trong sương mù mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn ra phía trước một vị tướng quân đang dẫn binh, phía sau hắn còn có một đội quân tinh nhuệ, kéo đầy cung tiễn hướng về phía chúng tôi.
“Dừng thuyền! Bằng không đừng trách mưa tiễn không mắt!” Giọng nói này, là Trương Liêu!
Tôi vô cùng kích động, nhưng thân bất lực ở ở trong khoang thuyền, bị người áp giải không thể nào thoát ra được.
“Quách phu nhân ở đâu?” Tôi nghe Trương Liêu lớn tiếng hỏi.
Trong lòng lại cảm thấy có chút vui mừng.
Đột nhiên, lại nhìn thấy Gia Cát Lượng đi vào, tôi vội vàng nói với hắn: “Bọn họ muốn xác nhận ta có ở đây hay không, ngài còn không thả ta ra ngoài?”
“Đây không phải là đang đưa cô nương đi ra ngoài sao?” Hắn thản nhiên nói, khóe môi mơ hồ còn có độ cong cười khẽ.
Tôi nhìn hắn, không khỏi ngẩn ra.
Nếu thật sự là để cho tôi đi ra ngoài, tôi nhất định sẽ lập tức mà hô lên với Trương Liêu là bọn họ muốn dùng hỏa quân lừa gạt quân ta.
Tôi không tin Gia Cát Lượng sẽ không biết.
Tối hôm qua hắn còn hỏi tôi có đứng về phía Tào Tháo sao, tôi không phủ nhận chút nào.
Hay là một tiếng may mắn của tôi, khiến cho hắn buông lỏng cảnh giác với tôi sao?
“Nếu kế sách hỏa thiêu liên thuyền thất bại, ngài sẽ ra sao?” Khi tôi đi theo sau hắn ra ngoài thuyền, tôi đã đến gần và khẽ hỏi hắn một câu như vậy.
“Lần này, ta lập quân lệnh trạng.” Hắn nhẹ giọng đáp một câu, thong dong nói.
Tôi thấy hắn mỉm cười ấm áp với tôi thêm một lần nữa.
Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy? Từ tối qua, hắn luôn mỉm cười khi nhìn tôi.
Cái loại cảm xúc nhẹ nhàng này có thể khiến người ta thêm sức mạnh, cũng như phần nào có thêm động lực tiến lên.
Đó cũng là cảm giác trước kia khi tôi nhìn thấy nụ cười của Quách Gia.
Quân lệnh trạng… Ba chữ nhẹ nhàng của hắn, lại nặng nề nện vào ngực tôi.
“Ôn Nhiễm… nàng ổn chứ? ” Trương Liêu nhìn thấy tôi, lớn tiếng hô to.
Hắn lại gọi tên tôi, sao không phải Quách phu nhân.
Tôi nhìn Trương Liêu sau màn sương mù, sững sờ mà gật đầu.
Tôi không biết mình đang suy nghĩ chuyện gì, giờ khắc này, tôi đáng lẽ nên lớn tiếng hét lên Trương Liêu, giống như thần kinh tối hôm qua cách một con sông còn la hét mà?
Nhưng tôi khẽ há miệng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Chủ công nói ta hỏi nàng, quyển sách kia còn ổn không?” Trương Liêu lại hô to.
Sách?! Tam quốc chí sao? Đúng rồi, ngày hôm đó Tào Tháo rời đi mà quên mang sách đi, nhưng cuốn sách đó không còn ở chỗ tôi, cũng không ở chỗ Chu Du, bằng không sao ngài ta lại không hỏi tôi.
Vậy nên, Tào Tháo cho rằng tôi cùng quyển sách kia đều đã bị bắt đi, mới lo lắng đến như vậy!
“Quyển sách kia, không ở bên đây! Hẳn là vẫn còn ở trong thư viện!” Tôi hướng về phía Trương Liêu mà hô to.
“Trương tướng quân, chúng ta vốn chỉ là đầu hàng mà đến, nhưng mà đám binh sĩ đang giương cung phía sau ngài, có hiểu lầm gì chăng?” Gia Cát Lượng trấn định đứng về phía mũi thuyền, vẫn bình tĩnh lắc quạt lông của hắn mà nói.
“Ôn Nhiễm, lời hắn nói là thật sao? Chủ công cần nghe chính nàng mở miệng?”
Tôi nhìn Trương Liêu, nhìn trên mặt hắn như chưa đầy ưu tư lẫn vẻ khẩn trương.
Tôi lại nhìn Gia Cát Lượng đứng ở gần bên cạnh, quạt lông hắn lắc lắc lại từ từ dừng lại, khi nhìn tôi, khóe môi vẫn cong như trước, nhẹ nhàng gật đầu với tôi.
Có vẻ như bất cứ điều gì tôi nói ra, hắn cũng tôn trọng những gì tôi sẽ nói ra.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy, hắn căn bản là muốn đánh cược với tôi… Đặt cược, trái tim tôi.
Nếu như tôi thành thật nói, có phải Trương Liêu sẽ ngay lập tức hạ lệnh phóng tên hay không? Gia Cát Lượng cùng tôi đều sẽ chôn vùi dưới cơn mưa mũi tên này sao?
Nếu tôi nói dối, lịch sử có thể diễn ra như bình thường không? Tào Tháo tổn binh hơn phân nửa để rồi thất vọng trở về, vọng tưởng thống nhất thiên hạ cuối cùng cũng không thể thực hiện được, thế lực ba bên sẽ cùng tồn tại và kìm kẹp lẫn nhau.
Chuyện này cách nguyện vọng của Quách Gia, sẽ còn đi xa như thế nào?
Tôi còn đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan không biết chọn lựa như thế nào, đã cảm thấy thân thể như có ai đẩy xuống.
Cả người ngã xuống sông!
Dòng sông lạnh lẽo trong nháy mắt đã nhấn chìm cả người tôi!
“Ngươi làm gì?” Trong nháy mắt ngã xuống, dường như đã nghe thấy tiếng Gia Cát Lượng lớn tiếng chất vấn Hoàng Cái.
“Châm lửa!” Hoàng Cái hạ lệnh, sau đó giải thích với Gia Cát Lượng: “Đô đốc đã sớm bày mưu tính kế không giữ lại nữ tử này.”
“Ôn Nhiễm!” Tiếng gọi của Gia Cát Lượng chồng chéo lên còn có tiếng gào thét thất thanh của Trương Liêu..
Tôi chỉ biết lửa gió rất dữ dội, con thuyền kia lao như mũi tên, trong nháy mắt liền thiêu rụi thuyền của Trương Liêu ở phía trước.
Hắn tụt lại phía sau phóng tên ra theo mệnh lệnh, dĩ nhiên, cũng không còn bao nhiêu tác dụng nữa.
Ngọn lửa đã thiêu rụi toàn thuyền phía bắc, kéo dài đến các doanh trại trên bờ.
Trong khoảnh khắc, bầu trời đầy khói lửa.
Không biết Gia Cát Lượng có thể thoát ra được hay không…
Khi dòng nước chảy qua đỉnh đầu tôi, tôi vẫn nghĩ…
Thật nực cười, hắn là Gia Cát Lượng, sao lại có chuyện gì chứ…
Tiếng bụm bụm vang lên.
Có vẻ như ai đó đã nhảy xuống lòng sông.
Dường như người nhảy xuống đang gọi tên tôi, lo lắng tìm kiếm tôi trong lòng sông này.
Thân thể tràn ngập hơi lạnh, trong bụng đau nhức dữ dội.
Tôi dùng sức ôm lấy bụng, hài tử…
Nước sông từ các khe hở rót vào thân thể, thế nhưng tôi cứ thế lại cảm thấy cả người nhẹ nhàng như trôi đi.
Một chút ý thức cuối cùng còn sót lại, tôi lại sợ hãi, như thể tôi biết rằng con của tôi và Quách Gia…Sẽ không còn nữa….