Chương 28: Thanh Thanh Tử Khâm Quấn Quýt

Editor: Táo

Trong căn phòng không biết thắp loại hương gì, trong ánh sáng bị bình phong che khuất không rõ ràng này, tôi kể cho Quách Gia nghe chuyện xưa của tôi.

Trong câu chuyện cũ ấy, tôi vẫn là nha hoàn bên cạnh Tiểu Kiều, bởi vì thích một người mới cải trang nam nhân vào quân doanh.

Bạn chung phòng với tôi, người tôi gặp được lại là một kẻ rất thần bí, thái độ dường như hiểu rõ tất cả những chuyện quan trọng, những luận cứ nhắm đúng mục tiêu khiến tôi rất hoài nghi, và bởi vì giao tình của tôi với hắn cũng không tệ.

Cuối cùng, hắn cũng đã nói cho cho biết thân phận thực sự của hắn, dĩ nhiên là câu chuyện người từ ngàn năm sau không hiểu sao lại tới nơi này! Mà giờ đây, hắn lại không biết bị bệnh lạ gì sắp chết, hắn mới nhờ tôi đến Tào doanh tìm một bán tiên Quách Gia, hy vọng có thể hỏi được cách trở về thời đại của hắn.

“Hắn nói, dù đây là một ý tưởng khó hiểu, nhưng biết đâu có thể”.

Cuối cùng, tôi nhìn đôi mắt tinh tường của Quách Gia, nghiêm túc kết thúc câu chuyện.

Nghe xong tự thuật của tôi, Quách Gia lại nhắm mắt lại dưới ánh mắt háo hức của tôi!

Tôi hoàn toàn mờ mịt, não người nọ rốt cuộc sẽ tư duy như thế nào chứ? Nghe xong mà chẳng có phản ứng nào cả! Xuyên không từ ngàn năm sau tới đây, chẳng lẽ không phải là chuyện động trời sao? Có lẽ là quá vô căn cứ, hắn căn bản cũng lười để ý tới tôi, nghĩ tôi là một kẻ điên!

À vâng, tôi bỗng nhiên cảm thấy đầu óc tôi cũng không biết tại sao lại hơi quay cuồng, tại thời điểm này, khi nhìn thấy hơi nóng phiêu đãng trong nước càng lúc càng yếu, tôi nghĩ có phải hắn đang nhắc tôi nên thêm nước cho mình hay không!

Thiếu chút nữa tôi thật sự đi ra ngoài chuẩn bị lấy nước nóng cho hắn, may mà hắn đến nửa ngày yên lặng này, cuối cùng cũng lên tiếng đúng lúc: “Đi ra ngoài”.

Vâng, tôi không nghe nhầm, hắn đuổi tôi ra ngoài.

Ngơ ngác, lại nghe hắn nói: “Ta muốn mặc y phục.



Trái tim uể oải trong nháy mắt lại được an ủi bởi câu thứ hai này của hắn.

Đi ra ngoài phòng, thấy dưới mái hiên có hai tiểu nha đầu đang ngồi, một trong số đó tôi nhận ra, chính là người vừa rồi mới chuẩn bị nước nóng cho Quách Gia.

Ai ngờ nàng thấy tôi mắt cười sáng lạn, tôi không kịp phản ứng, vẻ mặt ngơ ngác đáp lại nàng.

Trong nháy mắt lại nghe nàng nói với nữ tử bên cạnh kia: “Nhìn kìa, là nàng ta.

Kỳ Nguyệt, cô mới bị thất sủng sao, mới bao lâu, công tử đã không cần cô tới hầu hạ tắm rửa.



Thì ra nữ tử mặt hơi lạnh lùng kia chính là nha hoàn “người nổi tiếng” Kỳ Nguyệt.

Tôi coi như không nghe thấy lời nói của các nàng, những ánh mắt lưu ly đang dò xét.

Nhưng các nàng lại không buông tha cho tôi, chỉ nghe nha đầu Kỳ Nguyệt hướng về phía tôi hô to: “Người mới tới, gọi cô nương là gì? Từ đâu tới?”

Tôi liếc nhìn nàng một cái, dáng vẻ rất thanh tú, mà kệ tôi cũng mặc kệ, trong lòng thầm nghĩ Quách Phụng Hiếu mặc y phục sau lại lâu la thế.

“Này, nói chuyện với cô nương, sao cô không để ý lời người khác!” Cô nương kia, thật đúng là không chịu buông tha.

Cuối cùng, cửa phía sau cũng mở ra, tôi như sắp được đại xá nhìn nam nhân trước mắt mặc trường sam trăng trắng, tóc chưa khô tùy ý tản ra.

“Ta còn không biết tên của cô nương ấy.” Hắn thốt ra câu đầu tiên chính là một câu như vậy.

Tôi lập tức nghe được tiếng cười trộm của hai nha đầu kia không hề có ý tốt.

Khóe miệng giật giật, đem tên tôi từ trong miệng tuôn ra: “Ôn Nhiễm”.

Phân phó hai nha đầu kia đi thu dọn phòng, Quách Gia bảo tôi đi cùng hắn về phía đường nhỏ ngoài phòng.

Tiểu nha hoàn một bên bưng điểm tâm, Quách Gia lại ngăn nàng lại hỏi một câu: “Chủ tử nhà cô thật tốt”.

“Quan tướng quân rất ít tới, chủ tử mỗi ngày đánh đàn luyện múa, cũng không phiền muộn.” Tiểu nha hoàn đáp.

Lòng hiếu kỳ, sau khi tiểu nha hoàn kia đi, tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn nàng một cái, lại không ngờ phát hiện nàng lại ngơ ngác nhìn chúng tôi.

Nhận thấy tầm mắt của chúng tôi đảo lai, nàng vội vàng quay lưng lại, nhanh chóng đi xa.

Tôi lập tức có những nghi hoặc trong lòng, chỉ là không biết nghi hoặc ấy có đúng hay không?

“Chúng ta đi đâu đây?” Tôi lên tiếng hỏi ngài ấy

“Không đi đâu, tản bộ mà thôi.”

Tôi im lặng, ngoan ngoãn không nói chuyện nữa.

Nhưng lo lắng trong lòng cũng sắp đốt cả người tôi lên.

“Ngươi đến tìm ta, có thể thấy đối với ta có tín nhiệm.

Nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi lại không thẳng thắn.” Hắn dừng lại đột ngột, dựa vào một cái cây và nhìn tôi.

Tôi ra hiệu cho hắn tiếp tục, nhưng trái tim tôi đã chột dạ.

“Sao lại không thẳng thắn nói ra, người trong miệng ngươi từ ngàn năm sau đi tới nơi này, chính là chính ngươi.” Trong đôi mắt hắn sáng lên, quả nhiên là thông tuệ hiểu rõ tất cả.

Tôi nghĩ, ở trước mặt người như vậy, không chút che dấu, mới là chính đạo.

“Ngài có tin không, đối với loại chuyện vô căn cứ này?” Tất cả những kỳ vọng của tôi nằm trong câu hỏi này.

“Không muốn tin.”Hắn ta ứng phó quá nhanh.

Gần như kỳ vọng của tôi vẫn chưa kịp manh nha đã bị phá vỡ, vì vậy tôi đã trở tay không kịp.

Không khí quanh người như ngưng đọng thành một cái kết, tôi bị nhốt ở giữa đó giãy giụa bất lực.

Thật ra, tôi đều biết, đây vốn là ý niệm kỳ lạ của tôi, một cổ nhân, ngay cả xuyên không là khái niệm gì cũng không biết, làm sao có cách giúp tôi trở về.

Giờ đây, kỳ vọng vốn đã rối vò như tơ tằm cuối cùng đã nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Vậy nên, ở thời đại binh hoang mã loạn này tôi phải tiếp tục như thế nào đây, mạng sống tôi còn bao lâu nữa? Giống như có gì đó bóp nghẹn cổ họng tôi, giọng nói Quách Gia lại cắt qua không khí ngưng trệ kia, lần thứ hai cứu vớt tôi.

Sau nửa ngày yên lặng như thế, Bán Tiên, Quỷ Tài, Quách Gia Quách Phụng Hiếu… Tôi không biết nên dùng bao nhiêu lời khen ngợi để hình dung hắn, lời hắn đã nói với tôi..

“Nhưng mà… Ta tin điều đó.

Và…Cô nương đã tìm đúng người.



Thái độ của hắn lại không bình tĩnh như trước mà có chút nghiêm túc.

Vì vậy, sau đó cho dù tâm tình mênh mang kích động muốn thốt ra bao lời cảm tạ với hắn, nhưng mà, tôi lại từng có thêm suy nghĩ, hắn, có phải đang gạt tôi không?

Hai tay Quách Gia đan chéo vào ngực, im lặng ở một bên đợi tôi thoáng bình phục, giơ ngón trỏ tay phải lên nói: “Chỉ có một điều kiện.



Có gió thổi lên áo của hắn, mái tóc đen hỗn loạn, kích động của tôi trong nháy mắt hoàn toàn mất đi, ngạc nhiên đặt câu hỏi: “Còn có điều kiện! ”

“Thiên hạ có việc không lao động mà thu hoạch sao.

Huống hồ ta và cô nương xưa nay không quen biết, ta cần gì phải phí tâm giúp cô.

Hơn nữa, cô nương vẫn còn nợ ta một cái mạng.”

Điều kiện nói, còn, vốn không có lợi thế nói không được.

“Đó là điều kiện gì, ta cũng không làm được gì!? ” Tôi hơi chán nản.

Hai tay hắn lại buông xuống, nghiêng người hướng tới tôi, đôi mắt trong trẻo phản chiếu khuôn mặt vô thần của tôi: “Giúp chủ công ta, bình định thiên hạ.



Tôi nghe xong, càng thêm kinh ngạc, cuống quít giải thích: “Ta, không sai, ta đến từ ngàn năm sau, nhưng đối với đoạn lịch sử này, ta chỉ biết kết quả cũng không rõ quá trình.

Ngài muốn ta giúp ngài thì cũng quá coi trọng ta, ta thật sự không có bản lĩnh này.”

Quách Gia lại thản nhiên lắc đầu: “Giống như trận chiến này của Quan Độ, cô nương nói ai thắng ai bại? ”

“Đương nhiên là gia chủ chủ công ngài thắng.

Trận Quan Độ, lấy ít thắng nhiều, đây chính là một trận chiến rất có danh tiếng.”

“Cô nương xem, thế là đủ rồi.” Hắn lại hướng tôi, đến gần vài bước: “Ta cũng không cần cô nương có bao nhiêu mưu lược lợi hại, dù sao chủ công có đám mưu sĩ chúng ta, cũng đủ rồi.



Tôi chịu không nổi khoảng cách hắn tới gần, lảo đảo lui về phía sau: “Thế nhưng, bình định thiên hạ, đây cũng không phải chuyện một sớm một chiều, ta nào có nhiều thời gian như vậy, có lẽ chờ không được ngày trở về đã chết ở đây.”

“Vậy nên…” Hắn nói xong, lại hướng gần tới gần nói: “Cô nương chỉ cần đợi đến ngày ta mất mạng.

Trong thời gian này, ta sẽ bảo đảm an toàn cho cô nương”.

Lần này, bước chân tôi lại đình trệ lui về phía sau.

Một chuyện trong lòng, làm sao tôi lại quên, nhân vật lợi hại như thần tiên này, tuổi thọ của hắn… Không phải quá dài.

Kiến An năm thứ năm đến Kiến An năm thứ mười hai.

Bảy năm, hắn có bảy năm.

Thấy tôi không nói lời nào, Quách Gia cúi đầu cười nói: “Như thế nào? Nghe ta nói như vậy, cô nương nhất định sẽ đáp ứng chứ.

Dù sao ta, hẳn cũng không còn bao nhiêu ngày.



Không phải vậy.

Rõ ràng là hắn có rất nhiều ngày, hắn có thể sống một khoảng thời gian dài.

Nhưng sự thật kia, tôi không thể nói.

“Vậy thì như vậy đi.

Nếu cô nương đổi ý cũng được, chỉ xin thất lễ, kết quả chỉ có tự sinh tự diệt.”

Thân thể của hắn rời đi, nơi này cuối cùng cũng không còn tràn đầy hơi thở của hắn nữa.

“Nhưng mà… Làm thế nào ta có thể tin ngài thực sự có cách giúp ta trở về?” Cuối cùng, tôi vẫn đem những lời nặng nề không xác định nói lớn.

“Ngoại trừ tin ta, cô nương không còn lựa chọn.” Ánh mắt hắn chắc chắn.

Kiêu ngạo như Quách Ô Nha hắn, vẫn làm cho người ta hận không nổi.

Hắn nói đúng, tôi không có lựa chọn nào khác, vậy chi bằng trước tiên ôm một hy vọng an phận ở lại đây.

Có hy vọng, chung quy vẫn tốt.

Huống hồ, tôi cũng là vui vẻ, ở lại, biết thêm nhiều chuyện về người này.

“Này…” Thấy hắn đã tự mình đứng lên, tôi đuổi theo phía sau gọi một tiếng.

Bước chân của hắn hơi dừng lại, tôi thiếu chút nữa không dừng bước được đυ.ng vào trên người hắn.

Ngẩng đầu, chống lại gương mặt cực kỳ có hương vị của hắn, trong ánh nắng ban mai cực kỳ rực rỡ nơi này.

Chủ nhân của khuôn mặt nói như vậy.

“Giới thiệu chính thức, tại hạ Quách Gia tự Phụng Hiếu, người Dĩnh Xuyên Dương Địch.

Ôn Nhiễm cô nương, may mắn gặp.”.