Editor: Táo
Tưởng Cán vào thời điểm này đến vận động Chu Du, không bỏ lỡ thời cơ tốt.
Chỉ tiếc, hắn đã đánh giá thấp tình nghĩa sâu sắc đến cực điểm của Chu Du và Tôn Sách.
Tình cảm thương xót của Chu Du nhất định là còn chưa thể nguôi ngoai, nào còn có tâm tư gì để ý đến Tưởng Cán.
Bằng không, sẽ không để Tưởng Cán đi lang thang ở quân doanh.
Nhưng nếu cứ để hắn ở trong quân doanh, vọng tưởng tìm ra chút tin tức hữu dụng báo cáo với Tào Tháo, nhất định cũng không thể được.
Vậy nên, tôi mới có cơ hội tiếp xúc với hắn.
“Tưởng Cán tiên sinh!”
Hắn quay đầu lại, nét mặt ngược lại thanh tú.
“Các hạ gọi Tử Dực ta?”
“Vâng”.
Tôi nghênh đón: “Chính là muốn tìm Tử Dực tiên sinh.”
“Ta không biết ngươi, có chuyện gì muốn tìm ta sao?”
“Ta có việc cầu xin tiên sinh.”
Thật ra, đây vốn là lời có lợi cho hai bên, hắn vận động Chu Du thất bại, còn tôi vừa lúc tự ứng cử mang theo tài nguyên trên tay tôi cùng hắn đi về phía Tào Tháo.
Chỉ là, hắn là người đọc sách, sẽ cảm thấy chuyện này không quân tử mà từ chối.
Vì vậy, tôi đã cầu xin hắn.
Cầu xin hắn đưa tôi thoát khỏi biển khổ tráng lệ khó khăn này.
Còn Tưởng Cán, mặc kệ hắn cuối cùng là xuất phát từ lòng mến thương hay là vì suy nghĩ cá nhân, tóm lại, hắn đã đáp ứng tôi.
Đó là đêm.
Đôi mắt mong mỏi trông chờ đến canh hai.
Đoán được lúc này ngoại trừ những người gác đêm, tất cả mọi người đều đã đi ngủ, tôi mới trộm thay hai bộ y phục nha hoàn lúc trước lấy từ phủ Đại Kiều.
May mà có chủ ý này, bằng không tôi làm sao giả dạng làm nha hoàn Chu Du tặng Tưởng Cán mà thuận lợi rời đi.
Chỗ hay của một văn nhân chính là có thể tự biên soạn ra một loại lý do như thích cảm giác giác cưỡi gió đạp mây dưới ánh trăng mà lựa chọn thời gian xuất hành vào ban đêm, còn không có bất kỳ lý do gì khiến người ta nghi ngờ.
Tuy nhiên, ngay sau khi tôi bước chân lên chiếc thuyền bên sông, ai đó đã gọi tôi lại.
Một tiếng “Ôn Nhiễm” tràn đầy không xác định kia, lại không phải là Lữ Mông trong suy nghĩ của tôi sẽ níu kéo tôi lại.
Dưới ánh sao đêm, ánh trăng lóa ra ánh sáng u đạm, trút xuống bóng người đến hơn phân nửa người.
Cam Ninh, hắn nhìn tôi, mặt lộ vẻ kinh ngạc, hai tay nắm chặt.
“Ta biết huynh thật lòng coi ta là huynh đệ, ta cũng thật sự rất cảm kích khi có thể có một bằng hữu như huynh.
Cho nên, ta biết trong chuyện thân phận này ta đã nói dối phạm phải quân quy, nhưng mà, cầu xin huynh đừng bắt ta trở về.”
” Đệ… Thật sự không phải là nam nhân?” Cũng không biết hắn có nghe lọt tai lời tôi nói hay không, chỉ thấy hắn ở đó vẫn còn lẩm bẩm.
Tưởng Cán khẽ kéo cánh tay tôi, ý bảo tôi không nên ở lâu.
“Cam Ninh, đa tạ, ta sẽ nhớ huynh cả đời.” Tôi nghĩ hắn sẽ không vạch trần tôi và bắt tôi về.
“Chờ đã! Đệ đang làm gì vậy?” Hắn đột nhiên lớn tiếng.
“Này, nhỏ giọng một chút!” Tôi thật sự gấp muốn chết: “Rất rõ ràng mà phải không, muốn rời khỏi nơi này.
”
“Nhưng tại sao?” Hắn nghiêng người về phía trước: “Chẳng lẽ là bởi vì, cãi nhau với Lữ Mông sao?”.
Thì ra ngày hôm đó ở cửa, quả nhiên chuyện gì hắn cũng đã nghe.
“Không phải cãi nhau, là cắt đứt.” Bản thân tôi cũng ngạc nhiên khi có thể bình tĩnh trả lời hắn như vậy.
“Là vì muốn cắt đứt với hắn, nên đệ muốn rời khỏi Giang Đông sao?” Hắn dường như thực sự lo lắng.
Thế nhưng, vì sao hắn lại gấp gáp như vậy, chẳng lẽ, hắn đang thật lòng không nỡ để tôi đi sao?
“Đừng nói đến Giang Đông rộng lớn đến vậy.
Ngoại trừ huynh và Lữ Mông, Giang Đông đối với ta, không còn gì khác! ”
“Không phải là còn có… ” Cam Ninh có vẻ rất kích động, nhưng đột nhiên thu lại lời hắn sắp buột miệng.
Không phải còn có… Còn tình cảm ta thì sao…
Nhưng nói như vậy, hắn thủy chung không nói nên lời.
Nam tử kiệt kiệt bất kham, hào khí như mây trời, vào giờ phút này, cũng nhận ra, hóa ra đối với chuyện tình cảm, hắn vẫn luôn như thế… Sợ hãi như thế, không dám nói.
Đến cùng, những tình cảm thiếu chút nữa thốt ra lại ẩn nhẫn thật lâu mà không nói ra, mà chỉ có thể qua lời nói về người khác để quan tâm bình thường.
“Nhưng mà… Tại sao phải đi với Tưởng Cán.
Ngay cả khi rời Giang Đông, đệ cũng không nên về bên Tào Tháo.
Hắn là một người nguy hiểm như thế nào, đệ biết điều đó mà.”
“Phá dỡ…” Tôi bỗng nhiên dám chân chính xác định một chuyện, Cam Ninh, hắn luyến tiếc tôi.
Nếu như nói Giang Đông này có người không nỡ để tôi dời đi, vậy cũng chỉ có hắn.
Thật sự là nhịn không nổi, tôi chạy tới ôm lấy hắn!
Tôi không biết làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với hắn, nhưng chỉ có hai từ “cảm tạ” bình thường.
Còn hắn, như bị cái ôm bất thình lình này của nữ nhân không chút rụt rè như tôi, từ đầu đến chân đều cứng đờ.
Nước mắt tôi ngày càng chảy nhiều, dưới tình huống bản thân là đương sự này, nước mắt của tôi đã sớm ướt đẫm y phục Cam Ninh.
“Ta đi về phía bên kia là do muốn tìm một người.
Ta cảm thấy hắn có cách giúp ta trở về nhà”.
Bí mật của tôi đến cuối cùng cũng không thể giấu nổi, vào khoảnh khắc ấm tình nhất tôi đã nói cho Cam Ninh biết.
Dù sao tôi cũng nghĩ, lần chia tay này, về sau có lẽ sẽ không gặp lại.
“Về nhà? Đệ sẽ về nhà, ta có thể tự mình đưa đệ đến nơi an toàn!” Hắn cố ý hạ thấp âm lượng, có vẻ như có một loại ôn nhu khác thường.
Tôi cười khổ lắc đầu trong tiếng khóc nức nở.
“Phá dỡ làm việc của mình đi, huynh mau tìm một nương tử như hoa như ngọc nữa! Tìm ai đó có thể chăm sóc cho huynh” Tôi chân thành ban phước cho hắn như vậy.
“Loại người như ta, ai gả cho ta thì rất xui xẻo.”
“Phải là, là muốn gả cũng không gả được, huynh tốt như vậy mà!” Nói xong, tôi buông tay hắn ra, rời khỏi l*иg ngực thật dày của hắn: “Được rồi, ta nên đi, chúc ta may mắn đi.
Tạm biệt, Cam Ninh Cam Hưng Bá, hy vọng lúc còn sống còn có thể gặp lại.
”
Mặc dù tôi biết cơ hội gặp lại là vô hạn.
Bước lên thuyền, lần cuối cùng tôi vẫy tay chào tạm biệt Cam Ninh.
Hắn cũng vẫy tay chào tôi.
Mặt hắn lại hiện lên khuôn mặt Lữ Mông.
Cuối cùng, xen kẽ, tất cả đều đi xa cho đến khi không nhìn thấy.
“Đó là tình lang của cô nương sao?” Sau khi hoàn toàn không nhìn thấy Cam Ninh, Tưởng Cán lại lên tiếng hỏi tôi như vậy.
“Đương nhiên là không.”
“Nhưng người nọ hình như rất thích cô nương”.
“Hả?!” Tôi ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn Tưởng Cán.
Phải biết rằng, Cam Ninh chỉ có một đoạn thời gian ngắn biết được thân phận nữ nhân của tôi, lúc trước tôi vẫn là nam nhân, nói thích tôi, có phần hơi thái quá.
Tưởng Cán cũng không nhiều lời nữa.
Nhắm mắt lại dưỡng thần.
Thuyền nhỏ đung đưa trong sông, ánh trăng in trên mặt nước lần lượt bị xóa tan, giống như kết cục không rõ ràng trong chuyến đi này của tôi.
“Ha ha ha, ha ha ha! Tử Dực! “Vừa bước chân lên đất từ đường thủy, tôi nghe thấy tiếng chào đón vui mừng như vậy đến gần chúng tôi.
Đó là Tào Tháo, Tào Tháo tôi may mắn được gặp mặt ở Bạch Môn Lâu.
Đi cùng hắn một văn nhất võ, ta đoán chính là Tuân Úc và Hạ Hầu.
“Ừ?” Nhưng bóng cười của Tào Tháo lại thấy rõ tôi trong khoảnh khắc hơi ngưng đọng lại: “Tử Dực không phải đi đón Mỹ Chu Lang sao? Làm sao lại mang theo một mỹ sắc.
Mẹ ơi!”
Hóa ra là như vậy.
Mật thám nóng lòng đưa tin Tưởng Cán đã mang theo một người trở về, Tào Tháo lại cho rằng là Chu Du, khó trách mới vừa ra ngoài đã hưng phấn như vậy, là phương thức trước sau của hắn để nghênh đón nhân tài.
Nhưng rõ ràng khi thấy tôi, hắn đã thất vọng, đó là chuyện tự nhiên.
“Tử Dực bất lực.” Tưởng Cán cúi người nói: “Chu Công Cẩn không dễ khuyên bảo.
Tình bạn thưở nhỏ của hắn với Tốn Sách với cháu trai người quá cố cũng không thể lay động bằng vài lời nói.
Cho nên, trước đó lời Tử Dực nói quả thật là tâm của tiểu nhân.Một cô nương từng lấy thân phận cải trang nam nhi ở quân doanh Giang Đông, nàng tự nhủ không được Tôn Sách trọng dụng, bởi vậy mới theo Tử Dực tới đây, nguyện dốc sức vì Tào công.
”
Tào Tháo hừ lạnh một tiếng: “Một nữ tử có thể có ích lợi gì.
Tử Dực nếu ngươi cần, nàng ta cho ngươi; nếu không cần, chớ để ở lại.
”
“Tào công khoan đi!” Tôi không thể có cách nào khác, đành phải gọi Tào Tháo lại: “Tiểu nữ tử từng có duyên gặp Tào công! Trên Bạch Môn Lâu, ngày Lữ Bố treo cổ, có hai binh sĩ thuộc Tôn Sách đi ngang qua, Tào công ngài còn tặng Phương Thiên Họa Thích của Lữ Bố cho một người trong đó!”
“Hả? Hình như có chuyện gì đó xảy ra.
”
“Cho nên ngày đó thoáng nhìn kinh hồng, tiểu nữ đã thật sâu khuất phục phong thần khí độ của Tào công ngài, một lòng nghĩ nếu có thể may mắn đến dưới trướng Tào công dốc sức, vậy cuộc đời này sẽ không còn gì đáng tiếc.
Ôn Nhiễm quả thực chỉ có một nữ tử nhỏ bé, nhưng cũng có thể hiểu được tình cảm sâu sắc Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm*. “Tôi thật sự là da mặt quá dày, đem những tin tức này mang đến.
(*): Chu Công tên thật là Cơ Đán 姬旦, con của Chu Văn Vương và em của Vũ Vương.
Thành Vương khi tức vị tuổi còn nhỏ đã được ông phò tá, chăm lo triều chính tận tình, nhờ thế mà thu phục được hiền tài.
Sử ký chép một bữa cơm ông ba lần đang ăn phải nhả ra để tiếp khách tới vì sợ lỡ mất người hiền.
Hai câu ý nói tận tình như Chu Công thì lòng người thiên hạ sẽ quy phục theo mình.
Lại nghe Tào Tháo trầm ngâm nói: “Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm.
Tốt, một Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm.
“Nhưng ánh mắt hắn nhìn tôi lại đột nhiên rùng mình: “Nữ tử tầm thường lại có thể nói ra lời này! ”
Tôi lạnh lẽo, quả nhiên không nên trộm bằng sáng chế của người khác khoe khoang lung tung.
Mạnh Đức ca ca, đây vốn là câu nói của ngài, trả lại cho ngài!
“Sáng sớm, hậu viện đã gà bay chó sủa, bên này, bên này lại đang hội họp đông vui thế này.
Chủ công thứ cho đệ hôm qua uống nhiều.
Yo, đây là nha hoàn mới thu của ai, tư sắc ngược lại còn có thể…”
Âm thanh tản mạn cùng bầu không khí vừa rồi cực kỳ không hợp điệu từ xa đến gần, tôi tò mò nhìn lại, y phục màu xanh tây tạng tùy ý bay về phía chúng tôi.
Ngoại trừ bay, cũng không tìm được từ nào thích hợp hơn.
Toàn bộ vẻ ngoài lười biếng của hắn, giống như còn chưa tỉnh ngủ.
Mặc dù không biết hắn là ai, nhưng sự xuất hiện của hắn khiến trái tim tôi mất vài nhịp thổn thức.
“Hậu viện sao vậy?” Tào Tháo ra hiệu.
“À”.
Người tới vẫn tùy ý như trước trả lời có lệ: “Chỉ là gà chó tác quái, bị làm thịt sao cũng nhiều bất mãn”.
Tôi nghĩ tôi cũng có thể cảm nhận được Tào Tháo cũng đang cảm thấy mù mịt.
“Sáng nay, cứ nghĩ Tử Dực chủ công phái đi đã đón được Chu Du đến, cố ý dặn dò phòng bếp nấu gà làm thịt dê”.
” Người nào đó tất nhiên không có khẩu phúc, không bằng nhường tiện nghi cho đệ cùng Văn Nhược (Tuân Úc) đi, chủ công xem có được không?”
Tôi rất bội phục người này, dám nói chuyện với Tào Tháo như vậy.
Còn Tào Tháo ở trước mặt hắn cũng có vẻ nhún nhường.
Tào Tháo nhìn thoáng qua, lại nói thêm một câu: “Các người xác định không có phần của Dương Tu và Giả Hủ sao? Ta không muốn bọn họ tới đây lại làm phiền ta thêm lần nữa.”
“Chỉ e hai hồ ly bọn họ, sớm đã ngửi được mùi đồ ăn này.”Tôi nhìn người trước mắt cười hả hê, không khỏi ho khan, lại cảm thấy có chút từng quen biết.
Khóe môi nét mặt kia, toát ra vẻ tiêu sái phiêu dật.
Là cảm giác quen thuộc đến mơ hồ, giống như vào một buổi chiều ấm áp nào đó, có một cuộc gặp gỡ vô tình đến động lòng.
“Ngài là ai?”
“Ngươi không biết ta là ai sao?”
“Làm sao ta biết được?”
“Ta tưởng ngươi biết.”
Đột nhiên ký ức rõ ràng.
Hóa ra đó là hắn!.