Chương 43: GIÚP NGƯƠI VẼ

Không ai phát hiện, dưới ánh tịch dương, còn có một bóng người xuất hiện, yên lặng nhìn này hết thảy chuyện phát sinh. Hắn là tuấn mỹ, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, khiến người ta chỉ liếc mắt một cái, tâm thần cũng có thể đi lạc.

Nàng thật sự thay đổi! Hoặc phải nói hắn chưa từng hiểu biết nữ nhân này đi! Kể từ năm đó, sau khi hắn cùng nàng có một đêm dây dưa, hắn đã không tái liếc mắt nhìn qua nàng một lần.

Đúng vậy, trong nháy mắt đã qua năm sáu năm, nàng từ một cô gái biến thành một phu nhân thành thục! Đứa nhỏ cũng đã năm tuổi!

Kỳ thật, lần đầu tiên thấy đứa nhỏ kia là hai năm trước, chỉ một cái liếc mắt, hắn liền hoài nghi đó là đứa nhỏ của hắn, chính là hắn không muốn thừa nhận đêm hôm đó đã đủ cho nàng mang cốt nhục của mình. Hắn không thích nữ nhân này, kể cả con của nàng, hắn bản năng tự nói cho bản thân, mình không cần phải thích!

Đêm hôm đó, kỳ thật, cũng không như Nam Cung Tẫn suy nghĩ, ít nhất hắn hiểu được, nàng không phải cố ý thiết kế hắn, chỉ là âm kém dương sai, hắn cùng nàng sinh ra một đêm triền miên mà thôi! Biểu đệ một đời thông minh, lại nhất thời hồ đồ, khì hắn nhìn nam nhân đều là dụng tâm, đáng tiếc, đến khi nhìn nữ nhân, lại chỉ dùng đến mắt!

Thiên hạ đồn đãi nàng thực thích mình, còn vì mình, không tiếc cùng biểu đệ trở mặt thành thù, dưỡng nam sủng để trả thù biểu đệ, khiến biểu đệ mất mặt.

Thật ra tất cả những chuyện này đều là do biểu đệ kí©h thí©ɧ nàng, khiến nàng mới trở nên điên cuồng! Nữ nhân, một khi bị kí©h thí©ɧ rất dễ trở nên điên cuồng. Hành động một lần kia của biểu đệ đã làm nàng hận chết hắn, cho nên sau này mới có phong lưu phu nhân xuất hiện!

Đáng tiếc, những chuyện đó chỉ có hắn thấy rõ ràng nhất! Nhưng hắn không đồng tình với nàng, nữ nhân, nếu không thông minh hắn sẽ không thích, còn rất thông minh, hắn cũng không thích. Bất quá, nữ nhân trong mắt hắn cũng chỉ là một loại công cụ thôi. Thế nên trong lòng hắn, chưa bao giờ có một nữ tử nào ở lại.

Mà ngày hôm nay, hắn vì sao bỏ mặc tân nương đi đến nơi này, hắn thực cũng không rõ, có lẽ chỉ vì muốn hiểu trong lòng đạm mạc nữ tử kia có cảm tưởng thế nào đi?



Trong phòng tranh, Ngự Thiên Dung cầm lấy bút vẽ, vẽ phác thảo vài nét, không lâu sau, một nam tử lạnh như băng liền sôi nổi hiện lên trên bức hoạ cuộn tròn. Khuôn mặt hắn toát ra một chút ôn nhu, nhưng lãnh ý vẫn nhiều hơn. Ngự Thiên Dung đưa tay vuốt ve nam tử trong bức hoạ: “Băng Toàn… Ngươi là kẻ lãnh tình, kỳ thật, ta sao không phải là một nữ nhân lãnh tình đâu! Ngươi đi rồi, ta biết, ngươi đại khái cũng sẽ không trở lại. Ta cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, nếu gặp được một nam tử tốt, một nam tử có thể làm cho động tâm, ta nhất định giữ lấy người đó, làm một đôi uyên ương, song túc song phi! Sau đó, đem ngươi lui lại trong kí ức.”

Nhìn màu nước trên bàn, trong khoảnh khắc, Ngự Thiên Dung cư nhiên không biết nên cho hắn loại màu nào, có lẽ, như trong trí nhớ, màu xám là màu thích hợp nhất cho quan hệ bọn họ đi!

Buông bút vẽ, Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng thở dài: “Băng Toàn, những chuyện đã qua, ta vốn không cần nhớ lại nhiều lắm, cho nên, về sau, ta cũng sẽ không rất nhớ ngươi! Có lẽ, một ngày nào đó, ta sẽ đem ngươi phai nhạt… Nếu khi gặp nhau lần nữa, ta đã quên ngươi, hy vọng ngươi sẽ không nói ta là nữ nhân bạc tình!”

Nàng thích một nam tử khác? Bùi Nhược Thần mày kiếm nhíu lại, người nàng từng thích là Nam Cung Tẫn, chỉ là biểu đệ lại nghĩ rằng nàng thích mình.

Không biết khi nào, Bùi Nhược Thần đã đi vào trong phòng tranh, nhẹ nhàng cầm lấy bút vẽ trên bàn, tô màu cho hoạ cuộn nam tử. Từng nét bút vung lên, từng điểm từng điểm, rất chuyên tâm, như thể hắn chính là đến để hoàn thành bức tranh này.



Ngự Thiên Dung đầu tiên là sững sờ, sau đó là ngạc nhiên trầm trồ, thủ pháp họa của nam nhân này cư nhiên tuyệt không câu nệ! Đại khí lại cẩn thận, rất nhanh, nam tử trong bức hoạ đã trở thành một băng mĩ nam mặc trường bào lam nhạt, tay cầm một thanh trường kiếm, giống như bảo hộ nàng, yên lặng chăm chú nhìn hết thảy của nàng.

Băng Toàn như vậy chính là nam tử của nàng, người sẽ vì nàng mà chiến đấu, khóe mắt hắn ôn nhu như còn ngủ trong mơ, thực sinh động…

Ngự Thiên Dung chiêm ngưỡng bức họa, ngây người: “Giống như là Băng Toàn thật.”

Bùi Nhược Thần buông bút vẽ, vừa lòng nhìn người trong bức hoạ, thật không hổ là nam nhân được nàng xem trọng, muốn mạo có mạo, muốn khí chất có khí chất!

“Ngự Thiên Dung —— “

“Ân?” Ngự Thiên Dung vẫn như trước nhìn bức hoạ, suy nghĩ nên viết thêm cái gì lên.

Bùi Nhược Thần cũng không thèm để ý, chỉ chậm rãi hỏi: “Ngươi không biết ta?”

Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, không chút do dự nói: “Không biết.”

“Vì sao?”

“Quên.”

Lý do thực đơn giản. Nàng đã quên mình. Bản thân Bùi Nhược Thần cũng thấy buồn cười, vì cái gì mình lại tới đây, còn giúp nàng vẽ.

Biểu đệ không bình thường, hắn cũng khác thường sao?

“A, hôm nay không phải ngày hỉ sự của ngươi sao, như thế nào lại rảnh rỗi tới nơi này? Tìm ta có chuyện gì sao?” Ngự Thiên Dung rốt cục nghĩ tới thân phận người tới cùng sự kiện hôm nay.

Bùi Nhược Thần mỉm cười, nụ cười khiến người ta có cảm giác như đắm chìm trong gió xuân, “Đi theo biểu đệ đến.”