Chương 4: NAM TỬ TÓC TRẮNG

Đi trên đường cái rộn ràng nhốn nháo, tiểu thương tiểu phiến ở hai bên ngã tư đường làm tiểu sinh ý, bán ăn vặt, bán son bột nước, trang sức châu ngọc, biểu diễn xiếc, cách đó không xa còn có y y nha nha xướng khúc… Ngự Thiên Dung lòng lại yên tĩnh như nước, đầu đường huyên náo cũng không thể kích khởi lòng nàng gợn sóng.

Bỗng nhiên một trận âm thanh xôn xao làm kinh động đám người trên đường, vốn huyên náo đường cái cũng im lặng một ít, hơn nữa người đi đường đều hướng bên cạnh né tránh, tựa hồ có người nào đó sắp xuất hiện…

Dương lão bản vội vàng ra hiệu hai gã sai vặt tiến lên che chở Ngự Thiên Dung, miễn cho bị người qua đường đυ.ng ngã.

Ngự Thiên Dung chính là khẽ nhíu mày, nàng đang muốn đi sang bên kia đường, bị đè ép như vậy, rốt cuộc thì có chuyện xảy ra a?

“Phu nhân, hôm nay hình như là quan phủ muốn xử trí một tên tội phạm, hình như người nọ gϊếŧ cháu của một thượng thư.” Dương lão bản nhớ tới hai ngày trước có nhìn đến bố cáo, trong lòng không khỏi hối hận lúc trước không nghĩ ra, nếu làm cho vì xem náo nhiệt mà làm bị thương phu nhân thì hỏng rồi.

Cháu thượng thư? Ngự Thiên Dung nghe vậy đột nhiên khinh cười rộ lên, “Người nọ thật rất có lá gan!”

Dương lão bản xem vẻ mặt nàng, nghĩ nàng có hứng thú, liền bổ sung nói: “Nghe nói người nọ võ công cực cao, thượng thư đại nhân tiêu phí không ít nhân lực mới bắt được.”

Cao thủ giang hồ sao? Ngự Thiên Dung đôi mi thanh tú nhướn lên, “Dương lão bản, nhân vật như vậy, chúng ta cũng đi xem đi!”

“Vâng, phu nhân đi thong thả.”

Dương lão bản không rõ lắm Ngự Thiên Dung vì sao cảm thấy hứng thú, bất quá, ba tháng này hắn đã quen nghe theo ý của nàng, dựa theo ý của nàng làm việc sao cho thật chuẩn là được, tuy hắn thấy mình rất kỳ quái nhưng là hắn vẫn thấy nên như vậy.

Đi vào pháp trường, người đã vây lại rất đông, trên đài cao có một nam tử bị cột lại, Ngự Thiên Dung liếc mắt một cái liền bị hấp dẫn, không vì cái gì khác, chỉ vì kia một đầu trắng… Đúng vậy, chính là màu trắng bạch kim, nhưng tuyệt không phải một người già, nhìn kỹ lại: hắn mày kiếm mắt sáng, trong ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, dưới sống mũi cao thẳng là hai cánh hoa kiêu ngạo bạc thần, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì một đầu bạch kim lại có vẻ có vài phần yêu nghiệt.

Trong đám người đã không thiếu tiếng bàn tán, yêu nghiệt linh tinh tự nhiên cũng có, dù sao ở cái niên đại này, màu sắc quái dị đương nhiên khiến người ta chú ý.



Ngự Thiên Dung bình tĩnh nhìn nam tử nọ, rất đường hoàng, trên người hắn toát lên vẻ đường hoàng, nam tử như vậy rất khó tưởng tượng sẽ bị chặt đầu. Mà hắn tựa hồ không có tự giác của một người sắp chết, bởi vì Ngự Thiên Dung thấy được khóe môi hắn gợi lên khinh thường, còn có trong mắt vô biên vô hạn lãnh khốc. “Dương lão bản, nếu ta muốn chuộc hắn đại khái cần bao nhiêu bạc?”

Dương lão bản ngẩn ra, “Phu nhân muốn chuộc hắn?” Ly Quốc luật pháp quy định, trừ bỏ phạm vào tội mưu nghịch, hành thích vua, thí hoàng tộc, phạm nhân có thể lấy tiền chuộc, bất quá, tiền mua cái mạng tiếp theo tiền rất lớn, hắn chính là một kẻ giang hồ, gϊếŧ một thiếu gia phong lưu bị bắt mà thôi, bất quá, kia người bị gϊếŧ là cháu thượng thư đại nhân, cho nên có điểm phiền toái.

Nhưng là cũng không phải không có biện pháp. Dương lão bản thầm tính toán, thấp giọng đáp lời nói: “Phu nhân, muốn mua miệng của quan giám trảm và thân nhân người chết, ta xem, phải cần đại khái chừng mấy trăm lượng bạc đi, ân, ta xem năm sáu trăm là được.”

Năm sáu trăm? Thời đại này, một người bình thường một năm tiêu phí cũng chỉ hai lượng bạc như vậy, cho nên năm sáu trăm lượng bạc xem như thực không ít, bất quá, đối với kẻ có tiền mà nói tự nhiên cũng không tính rất nhiều.

“Được, ngươi đi thương lượng với quan giám trảm kia, nói ta muốn chuộc hắn!”

Dương lão bản gật gật đầu, nhấc chân đi vào, thấp giọng nói vài câu với quan binh duy hộ trật tự pháp trường, liền được đưa đến trước mặt quan giám trảm. Vị quan giám trảm kia nghe xong Dương lão bản nói xong, theo Dương lão bản ánh mắt thấy được Ngự Thiên Dung, thấp giọng hỏi nói: “Người kia là phu nhân các ngươi?”

“Đúng vậy, quan lão gia, không biết ngài có thể ra một cái giá, thuận tiện cho phu nhân nhà ta một ít?” Nói xong Dương lão bản còn không dấu vết cấp quan giám trảm một tấm ngân phiếu.

Quan giám trảm vừa thấy, cư nhiên vừa ra tay chính là năm mươi lượng bạc, trong lòng mừng thầm, bất quá vẫn là nghiêm trang nói: “Phạm nhân này phạm vào tội gϊếŧ người, đã vậy còn là gϊếŧ cháu của thượng thư đại nhân, tuy rằng thượng thư đại nhân không có bao che khuyết điểm, bất quá, tội phạm này…”

“Vâng, vâng, quan lão gia nói rất có đạo lý, cho nên phu nhân chúng ta cũng nói, trọng phạm như vậy vẫn nên trả giá cao một chút mới được. Bởi phu nhân chúng ta ngày thường ít xuất môn, không biết bao nhiêu mới thích hợp, cho nên, còn thỉnh quan lão gia chỉ dẫn một hai.”

Quan giám trảm lại nhìn nữ tử đang đứng giữa đám người kia một cái, không biết vì sao, chỉ một cái nhìn này, lại khiến lòng hắn khẽ run lên, cứ cảm giác nữ nhân kia có chút quen mặt, liệc trong chốc lát nhớ không nổi mình đã gặp qua nàng ở đâu, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy nữ nhân này không đơn giản. Vì chứng thực ý nghĩ của mình, hắn không khỏi nói với Dương lão bản: “Này thôi, dựa theo quy củ, phu nhân nhà các ngươi cần phải chính mình ra mặt mới được, như vậy, dân chúng cũng biết là ai chuộc hắn, ngày sau có chuyện gì cũng dễ truy cứu a!”

Dương lão bản ngẩn ra, lập tức gật gật đầu, “Quan lão gia nói phải, thảo dân thật sơ sót, ta liền đi thỉnh phu nhân.”