Chương 35: ĐÊM THĂM 2

Tịch Băng Toàn mắt lạnh chợt lóe, sát ý hiển hiện: “Muốn chết sao?”

“Chẳng lẽ vì tại hạ thưởng thức tiếng đàn của Ngự phu nhân nên phải chết sao?” Không biết vì sao, giờ khắc này, hắn bỗng nhiên không muốn xưng Ngự Thiên Dung là tiền tẩu tử! Vì thế sửa lại, kêu thành Ngự phu nhân.

Tịch Băng Toàn lại mắt lạnh trừng hắn, tay nắm lấy chuôi kiếm, tựa hồ rất muốn gϊếŧ một trận thống khoái. Vẻ mặt ban nãy của Liễu Quân Thư làm hắn thập phần khó chịu, nam nhân này, dựa vào cái gì lại dùng loại ánh mắt ấy nhìn nàng?

“Băng Toàn —— chuyện gì vậy?”

Tiếng đàn lạnh nhạt đình chỉ, Ngự Thiên Dung đảo mắt nhìn về hướng bọn họ, dưới ánh trăng có thể nhìn ra Tịch Băng Toàn đang cùng một người giằng co, bất quá còn chưa động thủ. Là thích khách hay là khách đến thăm? Ngự Thiên Dung đứng dậy, chậm rãi đến gần, dưới ánh trăng, khuôn mặt của Liễu Quân Thư càng thêm phiêu dật mà thanh quý, “Là ngươi!” Hiển nhiên, đối với Liễu Quân Thư đêm khuya đột nhập, Ngự Thiên Dung thực ngoài ý muốn.

Ban ngày, nàng đã biết Liễu Quân Thư cùng tên Hộ Quốc tướng quân kia là bằng hữu, đương nhiên, như vậy sẽ không bằng hữu của mình. Bất quá, Ngự Thiên Dung sẽ không vì vậy mà ghét bỏ người ta, dù sao oan có đầu nợ có chủ, kẻ mà nàng chân chính muốn trả thù là một mình Nam Cung Tẫn mà thôi.

“Ngự phu nhân, hạnh ngộ!” Liễu Quân Thư không vòn bộ dáng hi hi ha ha lúc ban ngày, ngược lại tăng thêm một chút thần sắc kính trọng nhìn về phía Ngự Thiên Dung, bản thân hắn cũng không rõ, vì sao chỉ bằng một khúc nhạc lại có thể làm cho hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

“Liễu công tử hảo, không biết đêm khuya đến thăm, có gì chỉ giáo?” Ngự Thiên Dung vẻ mặt thực đạm, ngữ khí cũng rất nhẹ, tựa hồ không nghĩ kinh động sinh linh đang ngủ say trong rừng trúc.

Liễu Quân Thư lại vì ánh mắt thản nhiên kia mà giật mình, vì sao hắn chưa từng có chú ý tới, cặp mắt lam của nàng lại thanh tú như thế?

“Phu nhân, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi.” Tịch Băng Toàn đi đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, bá đạo ôm lấy bả vai của nàng. Động tác này khiến Liễu Quân Thư chợt hoảng hốt.

Thấy Ngự Thiên Dung cũng không có vẻ phản cảm, lòng hắn không biết vì sao bỗng dưng nhíu lại, tựa hồ bị con gì cắn nuốt.

Thấy hắn không nói lời nào, Ngự Thiên Dung cũng không miễn cưỡng: “Nếu Liễu công tử không có chuyện gì, như vậy chúng ta sẽ không tiếp.”

“Đứng lại ——” Liễu Quân Thư bỗng nhiên quát khẽ: “Ngươi cùng một hộ vệ thân cận như thế, không sợ bôi nhọ thanh danh của Ngự gia sao?”



“Ngự gia?” Ngự Thiên Dung khẽ lặp lại hai chữ này, nghiền ngẫm nở nụ cười, cười đến thực phiêu miểu, chậm rãi nói: “Liễu công tử nếu đã biết Ngự gia, như vậy cũng biết chuyện trước đây của ta và Nam Cung Tẫn?”

Liễu Quân Thư giật mình, vẫn là gật gật đầu, “Đúng vậy, rất nhiều người đều biết!”

Ngự Thiên Dung bỗng nhiên lạnh lùng liếc hắn một cái, hừ giọng: “Hừ, Ngự gia? Sau khi ta tỉnh lại vốn không gặp qua một người Ngự gia nào, trong số người nhà của ta cũng không có ai họ Ngự, như vậy sao lại nói là bôi nhọ Ngự gia? Lại nói, ta muốn làm cái gì thì liên quan gì đến người khác, miễn là ta vui không phải đã đủ rồi sao? Băng Toàn là hộ vệ của ta, bất quá, ai quy định là không được thích hộ vệ của mìnhđâu? Ta thích hắn, liền cùng hắn thân cận, cần gì e ngại ai?”

“Ngươi ——” Liễu Quân Thư nhất thời há hốc miệng, trong lòng lại càng thêm không thoải mái, nàng thật sự vẫn là nữ nhân không biết liêm sỉ sao? Sẽ không, một nữ tử có thể đàn ra làn điệu thanh nhã như vậy, sao có thể là một cái… “Chẳng lẽ bị tướng quân hưu, ngươi trở nên càng thêm sa đọa? Hay là chỉ cần là nam nhân có chúng dung mạo, ngươi đều muốn?”

Tịch Băng Toàn lạnh lùng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào hắn: “Phu nhân, ta có thể gϊếŧ hắn!”

Ngự Thiên Dung nhíu mày nhìn Liễu Quân Thư, vừa mới còn cảm thấy hắn không đến mức chán ghét, sao lại học Nam Cung Tẫn đi tổn hại người khác? Thật sự là rắn chuột một ổ! Nàng lạnh lùng nói: “Không cần, để cho hắn đi đi, ngoại nhân có nói cái gì đều không quan hệ đến ta, ngươi cũng không cần để ý.”

Ánh mắt như băng của Tịch Băng Toàn đảo qua hắn, lại bởi vì lời nói của Ngự Thiên Dung mà thu hồi trường kiếm, ôn nhu ôm Ngự Thiên Dung đi ra rừng trúc, biến mất khỏi tầm mắt Liễu Quân Thư.



Đêm dài thanh tĩnh, trong một gian phòng nọ đầy cảnh kiều diễm, tiếng thở gấp, rên nhẹ, hô đau, hỗn loạn đan xen, Liễu Quân Thư không biết mình vì sao tự dưng lại đi làm một hồi đầu trộm đuôi cướp, tự dưng lại đến… Nghe tiếng rêи ɾỉ bên trong, lòng hắn có chút không thoải mái… Âm thầm mắng mình đúng là gặp quỷ, cư nhiên nảy sinh hứng thú với nữ nhân có tiếng xấu này.

Đang lúc sắp rời đi, lại nghe nàng khó chịu hô nhỏ, hắn thề, bản thân tuyệt đối không có loại ham mê rình coi người khác, bất quá, tiếng kêu đau khiến người ta đau lòng kia làm hắn kìm lòng không đậu, vén lên một miếng ngói. Hắn xác thực thấy được mãn thất xuân sắc, cũng thấy được mười ngón yếu ớt kia, Tịch Băng Toàn ôn nhu giúp nàng thoa dược, làn da băng thanh ngọc khiết của nàng nơi nơi dính mồ hôi, nét mặt thống khổ cắn môi. Nàng làm sao vậy?

“Phu nhân, ngươi nhẫn nhẫn, qua được lúc này, tay ngươi sẽ chân chính khỏi hẳn, về sau, cho dù ngươi làm bao nhiêu chuyện, mặc kệ ngươi thích vẽ tranh bao lâu, cũng sẽ không bị thương lại!” Tịch Băng Toàn đau lòng lau mồ hôi cho nàng.

Ngự Thiên Dung sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng xả ra một cái tươi cười: “Ta hiểu. Bất quá, ngươi lừa ta một lần, lần trước rõ ràng nói sẽ khỏi hẳn.”